Một ngày mới bắt đầu, việc đầu tiên Lý Dương phải làm, là xoa dịu một chút cái dạ dày của mình bằng một nồi cháo cá.
Hôm nay, Lý Dương cũng không tiếp tục đi câu cá, hắn muốn tới chỗ lão hắc một chuyến, đám tiểu đệ cũng phải tiếp tục công việc luyện tập chế tác thạch khí.
Lý Dương đến chỗ lão hắc chủ yếu là để nhờ lão giúp mình chế tạo công cụ đi săn. Lão hắc đương nhiên là sẽ không từ chối hắn.
Lý Dương cũng miêu tả cho lão hắc những thứ mình cần, đặc biệt là mũi tên, hắn cần số lượng cũng không ít, với lại cũng không phải tất cả đều giống nhau. Hắn cần nhiều loại mũi tên khác nhau, cả về kích cỡ và hình dáng, để sử dụng trong các hoàn cảnh khác nhau.
Đương nhiên, Lý Dương cũng không quên dặn dò lão hắc phải chế tạo cho mình chất lượng thật tốt. Lão hắc cũng không nói gì, nhưng trong lòng cũng dự định dùng toàn tâm toàn lực chế tạo giúp Lý Dương. Lão cũng không muốn nghe tin Lý Dương không thể trở về.
Nhờ lão hắc chế tạo thạch khí xong, Lý Dương quyết định ở luôn nơi này luyện tập bắn cung, bởi vì ở nơi này không gian rộng rãi, chứ trở về chỗ ở của hắn cũng không thích hợp để luyện tập.
Lý Dương cảm thấy, khi nào chỉnh sửa lại nhà cũng cần mở ra một không gian dùng để luyện tập.
Vì là lão hắc còn chưa có chế tạo xong, vậy nên bây giờ Lý Dương vẫn là dùng mũi tên cũ để luyện tập. Với lực lượng hiện tại của hắn, nếu như dùng vách đá làm mục tiêu, mỗi lần bắn ra sẽ phá hủy một mũi tên. Thế nên Lý Dương chỉ có thể sử dụng một tấm bia bằng gỗ, hắn còn cố ý chế tạo tấm bia to một chút.
Chỉ tiếc là, vì còn chưa thể khống chế lực lượng như ý, nên mũi tên thường xuyên lệch ra khỏi bia, và thế là số lượng mũi tên còn lại của hắn nhanh chóng giảm xuống. Điều này làm cho Lý Dương ngày càng phải tập trung tinh thần đi khống chế lực lượng, bằng không hết mũi tên rồi, hắn cũng chỉ có thể chờ đợi đến khi có mũi tên mới.
Vô hình chung, nó lại khiến cho Lý Dương càng nhanh chóng điều khiển lực lượng như ý hơn. Biểu hiện là độ chuẩn xác của mũi tên ngày càng tốt.
Mặc dù vậy thì cuối cùng Lý Dương vẫn là tiêu hao hết số mũi tên cũ này, trước khi hắn có thể sử dụng lực lượng của mình như ý.
Thế là Lý Dương quyết định ra trợ giúp lão hắc chế tạo thạch khí. Hắn nhận lấy chân mài thạch khí của lão hắc. Lý Dương cảm thấy, mài thạch khí cũng có thể giúp hắn rèn luyện được khả năng sử dụng lực lượng của mình. Bởi vì công việc mài này cần độ tỉ mỉ rất cao, quá mạnh hoặc quá nhẹ đều không được.
Mặc dù Lý Dương còn chưa thể hoàn toàn điều khiển lực lượng như ý, nhưng điều đó cũng không khiến cho hắn làm hỏng thạch khí. Dù sao thạch khí lão hắc chế tạo chất lượng rất tốt, rất cứng rắn. Cùng lắm cũng chỉ là cần tốn nhiều thời gian chút mà thôi.
Vì chế tạo bộ công cụ đi săn này cho Lý Dương, lão hắc và Lý Dương đã phải bỏ ra hơn nửa tháng. Chủ yếu là vì lão hắc muốn chế tạo chất lượng tốt một chút, một phần nữa là do Lý Dương tốn khá nhiều thời gian để mài, thậm chí sau đó lão hắc cũng phải hỗ trợ hắn mài mới hoàn thành.
Được cái bỏ nhiều thời gian mài như vậy, Lý Dương không chỉ có được một bộ công cụ đi săn như ý, hắn còn có thể thoải mái vận dụng lực lượng của mình.
Tuy như vậy, nhưng Lý Dương vẫn phải tiếp tục luyện tập bắn cung, bởi vì hắn cũng cần làm quen với những mũi tên mới của mình.
Những mũi tên mới này hoàn toàn khác biệt với những mũi tên cũ, cả về sức nặng cùng kích thước, hình dạng. Nếu như hắn không luyện tập để quen thuộc với chúng, thì khi sử dụng sẽ không đạt được sự chuẩn xác cần thiết.
Loại đầu tiên Lý Dương dùng để luyện tập, đó là loại mũi tên có hình dạng tương tự loại mũi tên cũ. Chỉ là bây giờ nó được chế tạo hoàn toàn từ thạch khí, Lý Dương cầm thử thì thấy trọng lượng đã nặng hơn rất nhiều. Nhưng loại mũi tên này còn là loại có trọng lượng nhẹ nhất trong số mũi tên của hắn, chỉ là số lượng cũng là nhiều nhất.
Lý Dương định lấy loại mũi tên này để làm mũi tên bình thường mình dùng. Còn những loại mũi tên khác chính là mũi tên đặc dụng, chỉ dùng trong những trường hợp đặc biệt.
Lý Dương lấy ra một cái mũi tên loại này, lắp vào cung để bắn thử. Hắn cũng không nhắm vào tấm bia gỗ, mà là nhắm thẳng vào vách đá, rồi dùng tất cả lực lượng để kéo cung. Hắn muốn thử xem uy lực lớn nhất mà hắn có thể bắn ra là như thế nào.
Sau khi đã dùng hết lực lượng để kéo cung, Lý Dương không do dự thả ra dây cung.
" Ông...." Một tiếng vang lên.
Đồng thời lúc đó " Oanh", một tiếng nổ không nhỏ cũng vang lên. Đó là tiếng mũi tên làm cho vách đá nổ ra một cái hố nhỏ, mũi tên cũng cắm vào trong vách đá.
Tiếng nổ cũng làm cho lão hắc ghé mắt, Lý Dương rất thỏa mãn với uy lực này. Mặc dù còn thua kém một chút so với uy lực của một cú ném mâu, nhưng mũi tên càng thêm chuẩn xác và im ắng, với lại lực xuyên thấu càng phải tốt hơn mới đúng. Mũi tên cũng nhẹ nhàng và có thể mang theo nhiều hơn.
Lý Dương tiến lên rút mũi tên ra khỏi vách đá, hắn thấy được mũi tên này đã cắm tương đối sâu vào trong vách đá cứng rắn. Với lực lượng mạnh mẽ hiện tại của mình, Lý Dương vẫn phải tốn rất lớn sức lực mới có thể rút nó ra khỏi vách đá. Được cái mũi tên này chất lượng thực sự tốt, nó vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị một chút sứt mẻ.
Đã vừa lòng với uy lực, công việc còn lại cũng chỉ là luyện tập để quen thuộc hơn với những mũi tên thạch khí này. Lý Dương cũng không mất rất nhiều thời gian để quen thuộc với những mũi tên này, dù sao với sức lực của hắn bây giờ thì những mũi tên thạch khí này mới thực sự phù hợp với hắn.
Trong khoảng thời gian này, số cá trước đó câu được cũng đã bị bọn hắn ăn hết, đương nhiên chủ yếu vẫn là công lao của Lý Dương.
Bởi vì năm nay Lý Dương đã thức tỉnh đồ đằng nên hắn quyết định không thu cá của người dân trong bộ lạc nữa, mà dùng số cá đó để Vân Vũ mang phân phát cho những người yếu trong bộ lạc. Lý Dương cũng chỉ đòi hỏi vị trí câu cá cho mấy huynh đệ bọn hắn mà thôi.
Cũng vì nguyên nhân này, nên khi hết cá, mấy huynh đệ bọn họ lại rủ nhau đi kiếm thêm một chút cá để ăn. Lần này Lý Dương lại muốn nếm thử một chút, xem có thể câu được mãnh ngư hay không. Nên sau khi câu được cũng đủ cá ăn, Lý Dương hợp lại mấy sợi dây câu để làm dây câu, làm như vậy để cho dây câu thêm chắc chắn, có lẽ sẽ chống lại được lực lượng của con mãnh ngư.
Sau khi buộc dây chắc chắn, Lý Dương cắt xuống một phần đầu cá làm mồi câu. Cũng không phải chỉ có đầu không mà có một chút thịt, để cho càng dễ thu hút tới mãnh ngư.
Móc cái đầu cá vào móc câu, Lý Dương cố gắng ném nó ra xa một chút, như vậy để tránh cho bầy cá bình thường tranh mất mồi câu, trước khi mãnh ngư phát hiện.
Miếng mồi vừa rơi xuống nước, máu từ miếng mồi lan tỏa ra nhanh chóng thu hút những kẻ săn mồi xung quanh. Cái đầu cá đó còn chưa kịp chìm xuống nước thì đã có một cái miệng to lớn lao ra đớp lấy cái đầu đó.
Cái miệng này Lý Dương nhìn rất quen thuộc, còn không phải miệng của loài cá răng cưa hồi trước mùa đông bọn hắn gặp phải hay sao. Lý Dương trong lòng lạnh một nửa, chỉ sợ là lại thất bại rồi.
Quả nhiên không sai, kết quả cũng không khác gì lần đó, cho dù hắn đã hợp mấy sợi dây câu lại với nhau, cũng không thoát được số phận bị cắn đứt.
Chờ Lý Dương kéo dây trở lại, thì cũng chỉ còn cụt ngủn sợi dây, móc câu cùng mồi câu cũng đã không còn tăm tích.
Đám người câu cá xung quanh cũng không khỏi kinh ngạc, dù sao thấy được Lý Dương cắt đầu cá với ghép dây câu thì họ cũng đoán được Lý Dương muốn làm gì, chỉ là không ai nghĩ lại là kết quả như vậy. Họ còn đang định chờ mãnh ngư mắc câu thì qua phụ một tay đâu.
Mọi người đều cảm thán miệng con mãnh ngư đó thật kinh khủng. Có người mở miệng hỏi:
" Đó rốt cuộc là loại thủy quái gì mà cắn kinh khủng như vậy?"
Lý Dương cũng nói cho họ biết về loại mãnh ngư này.
" Ta gọi chúng là cá răng cưa, lần trước ta cũng gặp qua một lần, thậm chí còn câu được một con. Đương nhiên, chỉ là một đầu cá nhỏ, còn chưa trở thành mãnh ngư. Chúng có hàm răng rất sắc bén và khít, chỉ cần sức cắn đủ mạnh thì dây câu này căn bản thể chịu nổi.
Vẫn là phải kiếm một loại dây câu khác càng tốt thì may ra mới có cơ hội câu được mãnh ngư."
Lý Dương chán nản, cũng không tiếp tục nếm thử, chờ sau đó kiếm được dây câu càng tốt lại tính. Bây giờ cũng đã câu đủ cá ăn, hắn cũng không tiếp tục câu nữa mà mang cá trở về.
Mấy ngày còn lại, vì là đã chuẩn bị đầy đủ cho chuyến ra ngoài đi săn, Lý Dương quyết định hoàn thành ước định với tế sư và tộc trưởng, đó là giúp bọn họ sửa lại chỗ ở.
Thế là Lý Dương dẫn theo đám tiểu đệ đi tới trợ giúp tế sư trước, nói chung công việc này cũng đơn giản, đặc biệt là tế sư chỉ có một mình, nhu cầu cũng không nhiều, chủ yếu là phải làm cho rộng rãi, khoáng đạt.
Về phần tộc trưởng thì yêu cầu nhiều hơn một chút, nhưng cũng không thành vấn đề. Lý Dương cũng không quên gọi Vân Vũ qua chứng kiến, để hắn có thể học tập, rồi trở về tự sửa lại cho mình.
Giúp bọn họ xong xuôi, còn thời gian đương nhiên là Lý Dương cũng phải chỉnh sửa lại một chút nơi ở của mình. Cũng không đơn giản là chỉnh sửa, Lý Dương quyết định lần này làm lớn, làm rộng, biến nơi ở của mình trở thành biệt thự một dạng.
Đầu tiên, các gian phòng đã có sẽ được mở rộng một lần, bao gồm phòng bếp, phòng khách, nhà kho. Đặc biệt là phòng ngủ là được hắn mở rộng ra nhiều nhất, hắn định biến nơi này thành phòng luyện tập của mình và đám tiểu đệ. Cũng chỉ có hầm đá là còn giữ nguyên, có lẽ sau đó cũng sẽ phải mở rộng ra, nhưng tạm thời còn chưa làm được.
Mở rộng ra thì số đá móc xuống cũng rất nhiều, phần lớn là phải chuyển ra bên ngoài. Lý Dương cũng không quên tận dụng một phần để làm lại đồ dùng trong nhà, đặc biệt là dụng cụ phòng bếp. Nơi này thành nơi với những đồ vật siêu to khổng lồ, nó như là căn bếp của người khổng lồ vậy.
Đã chỉnh sửa phòng ngủ trở thành phòng tập thì phòng ngủ đương nhiên phải làm ở một vị trí mới. Lý Dương cũng không định làm ở bên dưới cùng các phòng khác, mà định làm như hầm đá, nhưng là khoét lên phía trên, tạo thành tầng hai, thậm chí là tầng ba, tầng bốn.
Đầu tiên là làm một cái cầu thang đi lên, sau đó theo cầu thang khoét lên một tầng. Tầng này Lý Dương cũng chỉ làm hai cái phòng lớn, cho hai anh em Dũng và Mãnh mỗi thằng một phòng riêng.
Đến tầng tiếp theo cũng như vậy hai phòng, Sơn và Tráng mỗi thằng một phòng. Sau đó thì Lý Dương làm một tầng nữa dành cho mình, hắn cũng không yêu cầu phòng quá rộng, dù sao tạm thời cũng chỉ dùng để nghỉ ngơi.
Lần này Lý Dương quyết định khoét cửa thông ra ngoài vách núi, không chỉ cửa chính, hắn còn khoét cả cửa sổ. Đương nhiên cũng không thể thiếu được cánh cửa. Cánh cửa cũng đều làm bằng đá chứ không phải cửa gỗ, cửa trong cửa ngoài đều có.
Lý Dương đứng bên cửa, ngắm xuống dòng sông mênh mông bên dưới, hắn cảm thấy như vậy mới giống một ngôi nhà chứ. Bây giờ cho dù nơi ở của tế sư hay tộc trưởng sau khi sửa lại thì vẫn còn kém xa nơi này của bọn hắn. Chỉ sợ sau khi thấy được nhà của bọn hắn thì họ lại đòi sửa lại.
Chỉ tội gió hơi lớn, vẫn là vào trong rồi đóng cửa lại thì hơn.
...
Cách chương.