Lý Dương cùng đám tiểu đệ mang hết số cá câu được trở về chỗ ở. Trước đó hắn có cho Vân Vũ một con ngân lân ngư. Ngân lân ngư chính là tên Lý Dương đặt cho loại cá mới mà ngày hôm nay hắn câu được. Đặt tên như vậy là vì toàn thân con cá này được bao phủ bởi lớp vẩy màu bạc.
Lý Dương cho Vân Vũ cá là vì Vân Vũ cũng thuộc nhóm người còn chưa tới lượt câu. Nhưng thực ra nguyên nhân chủ yếu vẫn là để Vân Vũ mang trở về cho tế sư thưởng thức.
Lý Dương cũng để A Sơn mang một con cá loại này đến cho lão hắc. Vì là mới thức tỉnh đồ đằng, hắn cũng không rảnh để mà nấu mời mọi người tới ăn.
Mang cá trở về, công việc cần thiết đương nhiên là phải sử lý đống cá này, những phần ăn được thì giữ lại, còn chỗ nào không ăn được thì bỏ đi.
Đầu hai loại cá này đều không có gì để ăn, nên đống cá này thất thoát mất không ít, vì đầu con nào cũng to cả.
Phần nội tạng, Lý Dương cũng chỉ giữ lại tim, gan và bong bóng cá, còn lại phần lớn đều bỏ đi.
Mặc dù bỏ đi rất nhiều, nhưng hôm nay bọn hắn câu được thực sự là không ít, lại đều là cá lớn, vậy nên có lẽ là đủ cho bọn hắn có thể ăn trong một khoảng thời gian. Như thế đương nhiên là cần phải đem chúng đi tìm cách bảo quản.
Lý Dương trước đó đã kiểm tra, mặc dù ngoài trời băng tuyết đã dần hòa tan. Nhưng trong hầm băng, nhiệt độ vẫn rất ổn định, băng trong đó cũng không có dấu hiệu tan đi. Vậy nên bảo quản tươi trong hầm băng đương nhiên là lựa chọn tối ưu của hắn.
Lý Dương để đám tiểu đệ vận chuyển cá vào hầm đá, còn hắn thì đi chuẩn bị đồ ăn.
Vì là do hắn nên mấy tiểu đệ hôm qua phải chịu cảnh ăn uống đạm bạc. Lại còn có được nguyên liệu nấu ăn mới, vậy nên Lý Dương muốn nấu nhiều món chút xem chất lượng nguyên liệu mới này như thế nào.
Đầu tiên là món chính, cháo. Thực sự nhiều lúc Lý Dương muốn có được một bữa cơm giống như kiếp trước, chỉ tiếc bột này cũng không thích hợp để nấu cơm, nấu đặc khô cũng không có cảm giác như ăn cơm, mà hương vị cũng không ngon nữa.
Lý Dương quyết định bỏ tim, gan, bong bóng cá vào nấu một nồi cháo súp thập cẩm. Vì là số lượng không ít, vì vậy nên hắn nấu một nồi tương đối lớn, có lẽ bọn hắn phải ăn đến ngày mai.
Gia vị thì Lý Dương cũng chỉ bỏ thêm nấm khô cùng với muối tiêu mà thôi, dù sao bây giờ lượng gia vị hắn có cũng hết sức có hạn, vẫn là phải nhờ vào hương vị tự nhiên của nguyên liệu chính. Nhưng được cái nguyên liệu ở đây thực sự là hoàn hảo, thực sự là ngon khó cưỡng.
Nồi cháo súp này Lý Dương ninh cho tới khi chín nhừ, mọi nguyên liệu hoà quyện vào với nhau. Lý Dương nếm thử thì thấy hương vị ngọt đậm đà, thêm một chút cay cay của muối tiêu.
Cùng lúc nấu nồi cháo này, Lý Dương cũng đồng thời chế biến những món khác nữa.
Đầu tiên, Lý Dương đốt một đống than củi to, hắn dùng đống than này để nướng cá. Lý Dương để nguyên một con ngân lân ngư, xỏ vào que xuyên bằng đá, sau đó giá lên đống than, bắt đầu nướng.
Nguyên con cá sẽ là rất nhiều, nhưng từ sau khi thức tỉnh, khát vọng của Lý Dương đối với đồ ăn là rất lớn, hắn còn không biết như vậy đã đủ cho hắn ăn chưa.
Vừa nướng, Lý Dương vừa đều đặn lật con cá cho chín đều hai bên. Thỉnh thoảng hắn sẽ quét một lớp mỡ lên thân con cá, để cho cá không bị khô và cháy xém. Nướng được một lúc, Lý Dương cũng rắc lên trên con cá một chút muối tiêu, một chút bột hương đằng.
Chẳng mấy chốc, con cá đã tỏa ra một hương thơm thoang thoảng, khiến cho Lý Dương nước bọt bắt đầu ứa ra.
Dĩ nhiên, như vậy cũng vẫn còn chưa xong, dù sao con cá lớn như vậy, cần phải nướng khá lâu mới có thể chín được cả bên trong.
Lý Dương dùng dao, khứa lên thân con cá mấy đường để con cá chín đều và nhanh hơn. Sau khi khứa, Lý Dương cũng lại rắc thêm một lượt muối tiêu và quét lên trên một lượt mỡ.
Nướng một hồi thì bên ngoài con cá đã chuyển màu vàng, lớp mỡ bên ngoài bóng lên khiến màu sắc càng thêm hấp dẫn, từng giọt dầu cá ở bên ngoài không ngừng sôi lên, sau đó rớt xuống bên dưới đống than tạo ra âm thanh xèo xèo vui tai.
Đặc biệt là hương thơm tỏa ra từ con cá càng ngày càng nồng nàn, nó khiến Lý Dương không ngừng lại được nước bọt. Đám tiểu đệ của hắn sau khi vận chuyển cá xong, cũng bị mùi thơm này thu hút tới, đứng quây xung quanh không ngừng nuốt nước bọt.
Lý Dương thực sự không chịu đựng nổi cảnh này, đành để cho đám tiểu đệ thay mình lật cá, hắn thì chuyển qua nấu món khác.
Lý Dương cảm thấy thịt loại cá mới này có lẽ rất thích hợp để nấu canh, nước chắc chắn sẽ rất ngọt. Chỉ tiếc bây giờ cũng không tìm được nguyên liệu để mà nấu canh, vậy nên hắn định chuyển thành hấp.
Món cá hấp cũng không tệ, có thể giữ nguyên hương vị của thịt cá. Chỉ là con cá quá lớn, hắn cũng chỉ có thể cắt ra một khoanh cá, để cho vừa cái nồi hấp của hắn.
Lý Dương cảm thấy, với những con mồi ngày càng to lớn của mình, thì những dụng cụ nhà bếp này sẽ càng ngày càng không phù hợp. Có lẽ hắn phải chế tạo một đám dụng cụ nhà bếp mới, thì mới đáp ứng được nhu cầu của hắn.
Mà không chỉ thế, ngay cả nơi ở này cũng phải làm mới một phen, bây giờ hắn đã thức tỉnh đồ đằng, năm sau đám tiểu đệ của hắn cũng phải thức tỉnh đồ đằng, bọn hắn đều cần không gian riêng để nghỉ ngơi, tu luyện. Không thể cùng ở chung một phòng, bằng không sẽ làm ảnh hưởng tới nhau.
Đương nhiên, việc này còn cần có thời gian thì mới thực hiện được, bây giờ hắn cũng chỉ đành tạm chấp nhận điều kiện hiện tại đã.
Nồi cá hấp này, Lý Dương cũng không định chế biến cầu kỳ, đơn giản chỉ rắc một chút muối tiêu lên trên miếng cá, rồi đậy nắp lại đun.
Cuối cùng, Lý Dương định cho cá vào chiên, hắn cắt cá thành từng khoanh mỏng, sau đó cho những khoanh cá này vào chảo mỡ để chiên.
Cá chiên lại có một sắc thái riêng, mặc dù hương vị không có tươi đẹp như các món cá khác, nhưng hương thơm thì khó có món cá nào sánh được. Lý Dương cũng không quên rắc thêm một chút muối tiêu cho cá chiên càng thêm dậy mùi.
Mọi thứ xong xuôi, bây giờ cũng chỉ còn thiếu một thứ nước chấm thần thánh để phối hợp với những món ăn này. Chỉ tiếc, bây giờ cũng không có đủ nguyên liệu để chế biến ra một món nước chấm phù hợp.
Lý Dương cảm thấy có lẽ mình cần tìm cách chế ra một món nước chấm có thể giữ thật lâu, hoặc cũng có thể giữ tươi nguyên liệu ở trong hầm đá. Chỉ là để trong hầm đá cũng không thể giữ nguyên vị tươi của nguyên liệu được.
Lý Dương cảm thấy tìm cách chế tạo ra một món tương tự tương ớt ở kiếp trước, hoặc là nước mắm cũng không tệ, dù sao ở đây nhiều cá như vậy, không lo thiếu nguyên liệu.
Nhưng cũng chỉ có thể nói sau, bây giờ hắn cũng chỉ có thể chế tạm một chút nước cốt của cá hấp vào muối tiêu để làm nước chấm. Nếm thử một chút, Lý Dương cảm thấy vị này cũng không tệ lắm.
Thế là bọn hắn liền dọn lên ăn, dù sao bọn hắn cũng đã nhịn không nổi rồi. Nhất là Lý Dương, hắn đã phải nhẫn nhịn sự khát cầu của thân thể mình đối với đồ ăn rất lâu, nó cảm giác cũng không hoàn toàn là đói khát, mà nó giống như một cái cây nhu cầu rất nhiều dinh dưỡng để nhanh chóng lớn lên, hoặc giả như sông lớn luôn cần có nước lấp đầy. Nó cảm giác rất khó tả, nhưng cũng rất mãnh liệt.
Lý Dương lấy xuống một tảng thịt cá nướng, bên ngoài màu vàng cánh gián với lớp mỡ óng ánh, bên trong thịt trắng mềm mọng nước. Từng thớ thịt rõ ràng, chưa cắn vào đã biết cá này thịt chắc chắn là sẽ dai.
Lý Dương chấm một chút nước chấm, rồi cắn thử một miếng thì thấy quả nhiên không sai. So với thịt loại cá da trơn kia thì thịt cá này dai hơn không ít, hương vị ngọt đậm đà.
Cầm bát cháo nóng lên uống một ngụm, cả vị giác và dạ dày đều được thỏa mãn.
Thế là Lý Dương ngấu nghiến gặm hết miếng thịt trên tay, sau đó lại nếm thử một miếng thịt cá hấp. Hắn cảm thấy cá hấp lại có một sắc thái khác, hương vị càng thêm tươi tắn, kết hợp với nước chấm cay cay khiến cho vị tươi ngọt càng được tôn lên một bậc.
Nói chung hai món này cũng đều ngon, chỉ có món cá rán là hơi thua kém một chút về vị đạo, nhưng bù lại hương thơm thì lại hấp dẫn nhất.
Đó cũng chỉ là đánh giá mà thôi, chứ bây giờ hắn cũng không bỏ qua cái gì, thứ gì cũng bị càn quét sạch bách.
Đám tiểu đệ được một bữa cơm thỏa mãn, đương nhiên nhiều như vậy đồ ăn, có thể bị tiêu diệt sạch thì công lao lớn nhất vẫn là của Lý Dương.
Nồi cháo lớn những tưởng phải ăn đến ngày mai cũng bị vét sạch sẽ, Lý Dương cảm thấy sức ăn bây giờ của mình thật đáng sợ. Có lẽ chỉ có thịt mãnh thú mới có thể thỏa mãn được hắn, chứ ăn đồ ăn bình thường như này thực sự là không thể làm hắn ăn no được. Mọi thứ đi vào cũng sẽ bị luyện hóa sạch sẽ, còn may là ăn xong hắn cũng không có bị cảm giác đói khát hành hạ.
Mặc dù vậy, Lý Dương vẫn rất lo nghĩ, nếu như không kiềm chế lại cảm giác muốn ăn, chỉ sợ bao nhiêu đồ ăn cũng không đủ cho hắn ăn. Đống cá hôm nay kiếm được cũng không thể duy trì bao lâu thì lại hết sạch.
Mà thôi, đến đâu hay đến đó, cùng lắm hết lại đi kiếm, lo gì. Bây giờ ăn rồi, việc tiếp theo đó là nghỉ ngơi, dù sao trời tối cũng không làm gì được.
Nằm trên giường, Lý Dương suy nghĩ đến việc chuẩn bị để đi săn. Đầu tiên đương nhiên là rèn luyện, để có thể sử dụng lực lượng của bản thân một cách như ý.
Ngày hôm nay, sau khi giằng co với đầu mãnh ngư, hắn đã thử ra lực lượng cực hạn của mình. Tiếp theo cũng chỉ có thể rèn luyện để có thể thu phóng lực lượng như ý. Hắn cảm thấy rèn luyện bắn cung rất thích hợp, dù sao hắn cũng định dùng cung tên làm vũ khí để đi săn.
Còn về phần chuẩn bị khác, Lý Dương cảm thấy cũng không cần chuẩn bị gì nhiều, có lẽ hắn sẽ nhờ lão hắc chế tạo cho một số vũ khí hắn cần khi đi săn, đặc biệt là mũi tên, hắn định dùng mũi tên được chế tạo hoàn toàn từ thạch khí, chứ không phải loại mũi tên chỉ có đầu mũi tên là thạch khí như trước kia.
Mặc dù hắn cũng có thể chế tạo, nhưng tay nghề của hắn còn thua kém lão hắc rất nhiều, đương nhiên có thể dùng loại chất lượng càng tốt, tội gì phải cố chấp tự mình chế tạo đây.
Lý Dương cũng muốn có một bộ áo giáp, để đảm bảo an toàn cho bản thân, chỉ tiếc chế tác áo giáp bằng đá là không thể nào, quá nặng nề, cũng không đủ độ linh hoạt khi đi săn. Cũng chỉ có thể làm giáp da, chỉ tiếc hắn cũng không có nguyên vật liệu phù hợp, cũng chỉ có thể chờ tính sau vậy.
Cuối cùng, Lý Dương suy nghĩ về việc tu luyện, hắn cảm thấy việc tu luyện này thực sự đơn giản, ít nhất là ở cảnh giới thấp chính là như vậy. Cảnh giới đầu tiên này chính là tôi thể, rèn thể, nhưng cũng không yêu cầu phải luyện tập gì nặng nhọc, chỉ cần cung cấp đầy đủ năng lượng là đủ, hạt giống hoả diễm sẽ tự động rèn luyện thân thể của mình.
Nhưng thực ra cũng có một môn rèn thể pháp quyết, nhưng hắn cũng chưa từng thấy ai trong bộ lạc luyện tập. Môn này pháp quyết chính là một môn quyền pháp.
Môn rèn thể quyền pháp này có tác dụng tăng nhanh quá trình rèn thể, chỉ là nó có một tác dụng phụ, đó là tiêu hao năng lượng càng nhanh.
Vậy nên, cũng chỉ khi nào có thể cung cấp dồi dào năng lượng, thì mới có thể luyện tập môn quyền pháp này.
Mà người trong bộ lạc căn bản làm gì có khi nào có đủ thịt mãnh thú đâu, mà Lý Dương thấy được người khác luyện qua môn này quyền pháp.
Đang tuổi ăn tuổi ngủ, vậy nên không suy nghĩ được bao lâu, thì Lý Dương đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
...
Cách chương.