Đám người Lý Dương đi câu cá cũng không hề che giấu, đương nhiên là cũng có người bắt gặp. Điều đó nhanh chóng bị truyền ra, khiến cho những người khác cũng biết được.
Thế là mấy người Lý Dương câu cá còn chưa được bao lâu, thì đã có người kéo ra vây xem, dẫn đầu chính là Vân Vũ.
Đám người này vốn dĩ cũng chỉ là tò mò, bọn họ muốn xem mấy người Lý Dương với hoàn cảnh hiện tại liệu có thể hay không câu được cá.
Chỉ là bọn họ vừa tới nơi đã thấy đám người Lý Dương đã có thu hoạch thì rất hứng thú quây lại xem. Nhất là bọn họ còn thấy được xuất hiện trong đống con mồi có cả loại cá mới.
Chờ tới khi những người này thấy được cảnh tượng đàn cá xao động dưới sông thì càng không thể tin được. Bọn họ không nghĩ tới, thời tiết còn rét lạnh như vậy, mà mặt sông có thể tụ tập bầy cá đông đúc như vậy.
Vân Vũ tò mò hỏi: "A Dương, các ngươi làm cách nào mà làm cho thủy quái tụ tập lại nhiều như vậy?"
Lý Dương nghe thấy Vân Vũ hỏi, hắn vừa kéo dây câu vừa cười đắc ý trả lời.
" Ha ha ha... A Vũ thúc, ta cũng không làm gì cả, đơn giản là ném xuống sông một tảng đá để phá băng, ai ngờ động tĩnh lại thu hút đến đám cá này.
Bây giờ câu, so với bình thường còn càng thêm thoải mái, đã thế chúng ta còn câu lên một loại cá mới, không biết thịt có ngon không!!! Ha ha ha..."
Nói xong, Lý Dương cũng đã kéo lên bờ được một con cá nữa, lần này lại là một đầu cá da trơn.
Nhìn thấy Lý Dương bọn hắn câu được nhiều cá như vậy, đám người Vân Vũ rất là đỏ mắt, bọn hắn cũng muốn câu.
Vân Vũ liền hỏi Lý Dương: " A Dương a, có thể hay không để cho chúng ta cũng câu ké một chút?"
Lý Dương nghe thấy thế thì tỏ ra là không thèm để ý nói.
" Các ngươi cứ tùy ý, dù sao cá cũng rất nhiều."
Nghe thấy Lý Dương trả lời như vậy, đám người Vân Vũ vội vàng quay trở về lấy đồ để câu cá.
Đám người rất nhanh thì đã mang theo đồ câu cá quay trở lại, chỉ là bọn họ cũng không ít người, chắc chắn là không đủ chỗ cho tất cả bọn họ cùng câu. Thế là bọn họ cũng chỉ có thể dùng cách cũ, mọi người thay phiên nhau đi lên câu.
Mà Lý Dương cũng không quản bọn họ, hắn câu cá đang nhập tâm. Theo thời gian, từng con từng con cá bị hắn kéo đi lên.
Chỉ là mồi câu bọn hắn mang theo có hạn, ngày hôm nay lại câu quá hiệu quả, thế nên chẳng mấy chốc thì mồi câu đã hết.
Thấy thế thì nhị thúc liền dò hỏi Lý Dương: " Hay là trở về lấy thêm một chút?"
Lý Dương nhìn lại số chiến lợi phẩm của mình, cá đã chất đống như núi nhỏ. Cả hắn và mấy thằng đệ câu được, cộng lại cũng đã có gần ba chục con, đủ bọn họ ăn một thời gian rồi.
Lý Dương quay ra nói với nhị thúc:
" Ta muốn nếm thử dùng thịt tươi để câu."
Nãy giờ câu cá quá dễ dàng khiến hắn quên mất, lần này câu hắn còn có một cái mục đích nữa, đó là kiểm nghiệm lực lượng của bản thân mình.
Mà mấy đầu cá hắn câu lên này thực sự có chút yếu, còn chưa thử ra cực hạn của hắn. Dùng mồi tươi có khi sẽ câu được con mồi càng mạnh mẽ hơn một chút.
Nói rồi, Lý Dương chọn trong đống con mồi của mình, một con cá có vẻ tương đối nhỏ, dùng đao cắt đầu con cá đi ra. Hắn định dùng cái đầu cá này để làm mồi.
Nhưng suy nghĩ một chút, Lý Dương lại quyết định trước tiên dùng nội tạng con cá để câu thử.
Lý Dương móc lấy một phần gan cá vào móc câu, sau đó ném xuống. Miếng mồi vừa rơi xuống nước, lập tức đã có cá cắn câu. Lý Dương cảm thấy có khi mình móc một cục đá vào móc câu, rồi ném xuống thì vẫn có cá cắn câu như thường.
Kéo thử dây câu một chút, Lý Dương liền cảm thấy thất vọng, bởi cảm nhận lực kéo là Lý Dương có thể xác định, con cá cắn câu cũng không có gì đặc biệt.
Quả nhiên hắn cảm giác không sai, khi kéo đi lên thì đó cũng chỉ là một đầu cá da trơn thông thường, kích cỡ mặc dù không nhỏ, nhưng cũng không đặc biệt lớn.
Nhưng cho dù vậy, Lý Dương cũng không chê, hắn vẫn tiếp tục lấy nội tạng con cá làm mồi câu. Những con cá câu lên tiếp theo cũng vẫn như vậy.
Chờ nội tạng đã sử dụng hết thì Lý Dương sử dụng tới cái đầu cá. Chỉ là cái đầu mặc dù to, nhưng nó cũng không mang lại cho Lý Dương con mồi quá mức khác biệt, đơn giản chỉ là kích thước con cá lần này có to hơn một chút mà thôi.
Lý Dương cũng không rõ là vì sao lại như vậy, có lẽ là do hắn ném mồi câu vào giữa dàn cá này, nên cũng không có con cá loại khác cắn câu.
Lý Dương quyết định lần này hắn sẽ ném lệch ra rìa ngoài một chút, để xem có thể câu lên loại cá khác không.
Nhưng cũng không được như hắn mong đợi, bởi vì Lý Dương cảm nhận lực kéo lần này cũng không phải rất mạnh. Điều đó khiến cho Lý Dương không mấy hào hứng khi kéo con mồi đi lên.
Lý Dương không kéo hết sức khiến cho con cá có cơ hội giãy dụa. Nhưng sự giãy dụa của con cá đã thu hút đến kẻ săn mồi khác.
Đột nhiên Lý Dương thấy được một cái miệng to lớn lao ra đớp lấy con mồi của hắn. Chỉ một nhát cắn liền ngoạm lấy nửa người sau của con cá.
Lý Dương thấy được đầu thủy quái muốn tranh giành con mồi này với hắn có màu xanh, cái đầu to lớn và cái miệng rất rộng, nửa thân sau của nó đang chìm dưới nước nên Lý Dương cũng không thấy rõ.
Đây rõ ràng là một đầu mãnh ngư, Lý Dương có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của nó, bây giờ hắn cũng đã cảm nhận được hơi thở của hung thú mà nhị thúc từng nói.
Đầu mãnh ngư này rõ ràng là muốn kéo đi đầu cá Lý Dương câu được, chứ không phải chỉ gặm một miếng.
Nhưng đầu của con cá còn đang móc vào móc câu của Lý Dương, khiến cho đầu mãnh ngư không thể trực tiếp kéo con cá trở về.
Lý Dương cảm thấy mình đã gặp được đối thủ, lực kéo từ dây câu truyền đến thực sự quá mạnh mẽ. Lý Dương gồng hết sức lực mới miễn cưỡng có thể chống lại lực kéo mạnh mẽ đó. Từng luồng năng lượng không ngừng vận chuyển từ các nơi trên cơ thể dồn về đôi tay của hắn. Hắn cảm thấy lực lượng của mình dần dần được khai phá đi ra.
Chỉ là con mãnh ngư có lẽ là không muốn tiếp tục giằng co đi xuống, thế nên nó quyết định giằng xuống một phần thân thể con cá.
Lý Dương chỉ thấy phần đuôi của con cá hắn câu được đã biến mất, nhưng hắn cũng không để tâm. Hắn cũng không kéo con cá đi lên, mặc cho nó đau đớn giãy dụa ở đó, máu từ nửa thân dưới của nó không ngừng trào ra, hòa lẫn với nước sông.
Những người khác xung quanh cũng có thể cảm nhận được khí tức của mãnh ngư, bọn họ nhanh chóng tiến lại bên cạnh Lý Dương, vừa là để xem xét tình hình, vừa là để có thể nhanh chóng hỗ trợ nếu như Lý Dương cần.
Lý Dương cũng nói với họ tạm thời không cần trợ giúp, hắn muốn thử một chút sức lực của mình. Mặc dù vậy, nhị thúc và Vân Vũ vẫn có chút lo lắng, dù sao Lý Dương cũng chỉ mới vừa thức tỉnh, mà mãnh ngư hay mãnh thú thì lực lượng cũng đều rất mạnh, đồ đằng chiến sĩ khó mà có thể ngang bằng.
Lý Dương thấy bọn họ lo lắng thì trấn an một chút bọn họ.
" Các ngươi yên tâm, đầu dây câu còn buộc vào măng đá đâu, mà cho dù không dịch lại ta cũng có thể thả tay ra, không cần phải lo lắng."
Con mãnh ngư cũng không hề từ bỏ con mồi, nuốt xong phần đuôi con cá, nó lại quay lại cắn tiếp vào con cá.
Lần này nó lại giằng co với Lý Dương một hồi, rồi lại xin mất một phần thân thể con mồi của Lý Dương. Mấy lần như thế, con mồi của Lý Dương cũng chỉ còn lại phần đầu.
Chỉ là, cho dù như vậy thì con mãnh ngư vẫn không chịu buông tha. Nó há miệng lao ra đớp chọn lấy phần còn lại của con cá xấu số, và đương nhiên có cả cái móc câu của Lý Dương trong đó. Lần này nó có muốn từ bỏ cuộc đọ sức với Lý Dương cũng khó khăn.
Lý Dương thấy vậy thì ra sức kéo, mặc cho con cá giãy dụa, bây giờ nó có nôn ra thì cũng đã muộn.
Lực kéo truyền qua dây câu ngày càng trở nên mạnh mẽ, điều đó khiến cho Lý Dương dần cảm nhận được cực hạn của mình.
Vốn còn tưởng mình đã rất mạnh mẽ, kết quả lực lượng cực hạn của mình cũng không thể chiến thắng một đầu ngang cấp thú loại. Điều đó khiến Lý Dương có chút không vui.
Nhưng hắn không để ý, đám người xung quanh hắn, nhất là những đồ đằng chiến sĩ đều tỏ ra rất bất ngờ, bởi Lý Dương có thể giằng co với đầu mãnh ngư đó lâu như vậy.
Mặc dù không cam lòng, nhưng Lý Dương cũng chỉ có thể thả tay ra khỏi dây câu, bởi vì hắn cũng không thể tiếp tục chịu đựng được lực kéo đến từ con cá. Lập tức dây câu bị kéo thẳng băng, bây giờ đối thủ của con cá chính là cái măng đá phía sau Lý Dương.
Đương nhiên, độ chắc chắn của măng đá này không cần phải nói, cho dù cá có kéo đứt dây câu thì cũng không cần lo nghĩ rằng măng đá sẽ bị gãy.
Vả lại, đám đồ đằng chiến sĩ xung quanh cũng không thể nào để cho con cá có cơ hội kéo gãy măng đá được.
Thấy Lý Dương thả tay ra, đám bọn họ lập tức xúm vào thay thế hắn. Sức lực của một đồ đằng chiến sĩ có thể còn thua kém con cá, chứ dăm bảy người xúm lại, con cá làm sao có thể là đối thủ.
Nhưng Lý Dương lo nghĩ cho sợi dây câu của hắn không đủ sức chịu đựng lực kéo lớn như vậy. Thế nên hắn vội vàng hô bọn họ dừng lại.
" Mọi người kéo nhẹ một chút, đừng làm đứt dây câu... Đúng rồi, thả một chút ra cho con cá giãy dụa. Chờ nó phản kháng nhẹ một chút lại kéo. Cẩn thận quá mạnh tay làm đứt dây câu thì uổng công."
Mọi người nghe thấy lời của Lý Dương thì cũng không ai còn dám dùng mạnh tay. Chỉ là con mãnh ngư kia cũng không dễ dàng khuất phục như vậy. Sau một hồi giãy dụa nhưng vẫn không thể thoát khỏi lưỡi câu, nó bắt đầu trở nên điên cuồng, nó dùng ra càng lớn sức mạnh để giằng co với đám người, mặc cho cơn đau truyền tới từ phần hàm bị móc câu móc vào.
Đương nhiên, nhiều đồ đằng chiến sĩ như vậy, làm sao có thể không chống đỡ được lực kéo đến từ đầu mãnh ngư đó được. Chỉ là cái dây câu của Lý Dương thì lại khác, sau khi con cá trở nên điên cuồng thì chỉ vài cái giãy dụa đã làm cho cái dây câu đứt làm hai đoạn, con mãnh ngư đó cũng thuận thế thoát khỏi.
Sau khi thoát khỏi dây câu, đầu mãnh ngư đó nhanh chóng phóng đi, có lẽ là vì nó đã bị thương cùng với mệt mỏi, không nhanh chóng trốn có thể nó sẽ trở thành con mồi cho những đầu thủy quái khác.
Còn đám người Lý Dương thì tiếc nuối vô cùng, dù sao con mồi sắp đến tay lại vuột mất, mà con mồi này còn không phải là con mồi bình thường, đó là một đầu mãnh thú cấp thủy quái. Bình thường trên bờ muốn đi săn được một đầu ngang cấp mãnh thú như vậy cũng không phải việc gì đơn giản, có khi còn phải mạo hiểm cả tính mạng.
Mà cũng đâu có được thoải mái dùng nhiều đối phó ít như vậy, trên cạn đa phần cũng là cùng lúc đối phó với một đám mãnh thú, mà cho dù có gặp mãnh thú đơn lẻ thì cũng là rất lợi hại mãnh thú.
Không chỉ thế, câu mãnh ngư như vậy bọn họ còn không cả phải trực tiếp lại gần so đấu với con mồi, chỉ cần hợp lực kéo lên là được. Chờ kéo lên cũng không phải tốn rất nhiều sức để giết được nó.
" Hây!!!! Chỉ tiếc dây câu quá yếu!!!"
Mọi người cùng lúc thở dài như vậy. Bọn họ cảm thấy có lẽ nên kiếm một cái dây câu càng tốt, sau đó thay vì đi săn, bọn họ chuyển qua câu cá có lẽ lại tốt hơn.
Nhưng Lý Dương cũng không cảm thấy câu cá có đơn giản như vậy, bởi vì một hồi vừa rồi đã dọa chạy hết đám cá ở khu vực này.
Bình thường bọn hắn có kéo cá lên như thế nào, đám cá bên dưới cũng chưa từng bỏ chạy. Nhưng hôm nay, sau cuộc giằng co với đầu mãnh ngư kia, đám cá vốn dĩ còn cực kỳ đông đúc ở bên dưới nay đã không còn tăm tích.
Có lẽ nguyên nhân cũng không phải do đám người bọn họ, mà là do đầu mãnh ngư kia. Đầu mãnh ngư giãy dụa kịch liệt, thảm thiết như vậy, những con cá khác lại lầm tưởng là có gì nguy hiểm. Hoặc cũng có thể là lúc giãy dụa, đầu mãnh ngư đó đã phát ra mạnh mẽ uy thế, dọa chạy đàn cá.
Nói chung không cần biết là lý do gì, thì Lý Dương cũng đã thấy mặt sông yên tĩnh trở lại, không biết còn có thể câu cá được không.
Trong lúc mọi người còn đang tỏ ra tiếc nuối vì để tuột mất con mãnh ngư, Lý Dương đã lấy ra một sợi dây câu khác. Sau khi chuẩn bị xong, hắn lại ném mồi câu đi xuống.
Nhưng chờ đợi rất lâu vẫn không hề có động tĩnh gì, không hề giống như lúc trước đó.
Đám người xung quanh cũng đã phát hiện ra điều này thì nhao nhao tỏ ra nghi hoặc. Nhị thúc cũng liền dò hỏi Lý Dương.
" A Dương, có chuyện gì xảy ra, vì sao bây giờ lại không có cá cắn câu?"
Lý Dương nghe vậy thì bình tĩnh giải thích.
" Có lẽ là cá ở khu vực này đều bị động tĩnh vừa rồi dọa chạy, có thể sẽ phải chờ một khoảng thời gian nữa thì mới có thể tiếp tục câu."
Dù sao khu vực sông trước cửa hang cũng chỉ có một chút như vậy, nếu không muốn chờ thì chỉ có chuyển qua nơi khác, hoặc là ném mồi câu ra càng xa.
Nhưng làm như vậy thì không đáng, dù sao đó là mạo hiểm tính mạng sự tình, chẳng ai sẽ nóng vội như vậy.
Lý Dương chờ một hồi vẫn không thấy có động tĩnh gì thì kéo dây câu trở về, hắn quyết định kết thúc buổi đi câu hôm nay ở đây, dù sao thu hoạch của bọn hắn cũng đã nhiều, hắn cũng đã thử ra lực lượng cực hạn của mình.
Mấy ngày tới có lẽ hắn sẽ dành thời gian để chuẩn bị cho chuyến ra ngoài đi săn sắp tới, đó mới là chuyện trọng yếu nhất đối với hắn.
Những người khác cũng nếm thử thả câu, nhưng cũng không ai có thu hoạch, thế là tất cả cũng đành từ bỏ, quay trở về. Nhiều người còn chưa có thu hoạch thì rất là tiếc nuối, nhưng cũng không thể làm gì được.
...
Cách chương.