Chương 31: Một viên đá tạo ra đại chiến.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lý Dương cảm thấy thân thể và tinh thần đều tràn đầy năng lượng.

Ngày hôm nay, Lý Dương dự định tập luyện để thích ứng với lực lượng mà hắn mới đạt được.

Mặc dù không đến nỗi không thể kiểm soát được dẫn tới phá hư mọi thứ xung quanh. Nhưng vẫn nếu không thể tự nhiên khống chế lực lượng của mình, chưa nói đến cái khác, chỉ mới nói đến độ chuẩn xác khi đi săn đã là cái vấn đề lớn rồi. Không thể khống chế tốt lực lượng của mình, thì làm gì có thể có được độ chuẩn xác cần thiết đây.

Lý Dương lấy ra cây cung mà trước đây hắn không thể kéo ra để nếm thử, mặc dù bây giờ hắn đã có thể kéo ra, nhưng vẫn chưa có thể kéo ra hoàn toàn, chứng tỏ cây cung này còn thực sự cứng rắn. Cũng có lẽ là do hắn còn chưa thể khống chế tất cả lực lượng nên mới như vậy.

Nhưng dù sao bây giờ hắn cũng đã có thể sử dụng cây cung này, chỉ là độ chuẩn xác thì thực sự rất tệ.

Lý Dương cảm thấy việc luyện tập bắn cung hẳn là rất phù hợp, để thích ứng với lực lượng hiện tại của mình. Nhưng cùng đối thủ so bì lực lượng, có lẽ sẽ càng nhanh chóng hơn giúp hắn xác định được lực lượng hiện có là như thế nào. Mà câu cá không phải là một lựa chọn rất tốt sao? Vừa vặn hôm nay hắn cũng cần bổ sung một ít đồ ăn, bởi vì hôm qua hắn đã ăn hết đồ ăn dự trữ.

Thế là Lý Dương đi gọi mấy tiểu đệ của mình chuẩn bị dây câu và mồi, sau đó hắn muốn xem xem lực lượng của mình bây giờ đã mạnh cỡ nào.

Mấy tiểu đệ thấy Lý Dương muốn đi câu cá thì nhiệt tình hết sức. Sau một thời gian ăn uống thoải mái, ngày hôm qua phải ăn uống đạm bạc, khiến bọn chúng thực sự không quen.

Chỉ là, một lúc sau liền thấy chúng trở lại báo cáo tin tức bất lợi.

" Đại ca, đại ca, chúng ta không có tìm được con sâu đá nào cả."

Lý Dương nghe vậy thì suy tư, này có lẽ là do tuyết còn chưa tan hết, trời còn rét lạnh nên bọn này còn chưa đi ra. Vậy cũng chỉ đành kiếm một chút thứ khác để làm mồi câu.

Ở nhà cũng chẳng còn chút gì làm mồi câu cả, thế là Lý Dương dẫn theo mấy tiểu đệ qua nhà nhị thúc.

Thấy nhị thúc còn ở nhà, Lý Dương liền hỏi.

" Nhị thúc, nhà ngươi còn chút thịt nào không?"

Nhị thúc nghe Lý Dương hỏi như vậy, còn tưởng là Lý Dương bọn hắn hết đồ ăn nên sang vay mượn, liền cười hỏi.

"Ha ha... Thế nào, đồ ăn nhiều nhất bộ lạc cũng có lúc phải đi vay à!!!!"

Lý Dương thấy thế cũng không để ý, chỉ là cũng nói ra mục đích của mình.

" Nhị thúc, ta muốn đi câu cá, vừa là để kiếm một chút thức ăn, vừa là để kiểm nghiệm sức lực bây giờ của ta, chỉ là không kiếm được mồi câu, nên mới muốn kiếm chút thịt làm mồi."

Nhị thúc nghe vậy thì ngạc nhiên, chủ yếu là bây giờ thời tiết còn tương đối lạnh, mặc dù mặt trời đã xuất hiện, nhưng băng tuyết còn chưa tan hết, vậy nên trong bộ lạc cũng chưa có ai đi câu cá. Thế là nhị thúc liền hỏi:

" Trời còn lạnh như vậy, đã thế băng dưới sông cũng chưa tan hết, liệu có thể câu được cá không?"

Lý Dương nghe vậy thì mỉm cười, trả lời:

" Ai mà biết được, có lẽ lũ thủy quái này cũng đã nhẫn nhịn cả mùa đông, bây giờ đang rất là đói khát đâu."

Nhị thúc nghe vậy thì cảm thấy cũng rất có lý, thế là nói với Lý Dương.

" Vậy được, ta cũng nếm thử xem có câu được gì không, để ta đi lấy thịt khô, chứ thịt tươi nhà ta cũng đã hết rồi."

Lý Dương cảm thấy thịt khô cũng có thể, thế là gật đầu đồng ý.

Chờ đám người Lý Dương đi đến cửa hang, thấy cửa hang nơi này đã được mở ra, dù sao mặt trời đã lên, mở ra thì mới có thể xua tan cái lạnh ở trong hang.

Lý Dương nhìn hoàn cảnh bên ngoài, bầu trời đã trong và có nắng ấm. Chỉ là mặt đất tuyết vẫn chưa tan hết, mặt sông cũng vẫn đóng một lớp băng mỏng, con suối từ trong hang chảy ra thì không có bị đóng băng, thậm chí nước còn có chút ấm áp.

Nhìn thấy mặt sông vẫn còn đóng băng, nhị thúc quay sang hỏi ý Lý Dương.

" A Dương, bây giờ làm như thế nào?"

Lý Dương cũng không quá lo lắng về chuyện này, vậy nên nói với nhị thúc.

" Nhị thúc, ngươi cứ yên tâm, trước tiên cứ buộc dây câu chắc chắn đã."

Nói rồi, Lý Dương buộc dây câu vào măng đá, sau đó kiểm tra lại một lượt, dù sao hôm nay chủ yếu là hắn muốn kiểm tra xem lực lượng hiện tại của mình, thế nên có lẽ hắn sẽ phải đối đầu với những con mồi mạnh mẽ, dây câu mà không chắc chắn, chỉ sợ hắn sẽ bị kéo xuống sông mất.

Chờ kiểm tra hoàn tất, Lý Dương lấy một khối đá kích thước tương đối lớn. Ước lượng một chút trọng lượng của khối đá, cảm giác nó khá phù hợp, Lý Dương liền dùng sức ném bay khối đá đó xuống sông.

Ầm!!!!

Khối đá bị ném xuống sông, cách bờ một khoảng cách, Lý Dương cảm thấy rất là vừa lòng với cú ném này của mình.

Tảng đá rơi xuống làm vỡ nát một mảng lớn mặt băng, nước sông cũng văng lên tung tóe. Kết quả là Lý Dương đã có được một khoảng rộng để ném mồi câu xuống.

Chỉ là còn chưa kịp ném mồi câu xuống, dị biến đã xảy ra. Có lẽ là đám thủy quái này thật sự như Lý Dương nói, đã phải nín nhịn cả mùa đông, dẫn tới bây giờ quá đói. Chỉ là ném đá xuống chứ đâu phải mồi đâu, vậy mà đám thủy quái bên dưới nghe động tĩnh, ầm ầm lao tới tranh cướp.

Tranh cướp không được thức ăn, bọn chúng quay ra cắn xé lẫn nhau, tạo ra động tĩnh rất lớn ở vị trí Lý Dương vừa ném đá.

Lý Dương thấy được ở chỗ đó thỉnh thoảng lại có từng cái miệng đầy răng hiện lên cắn xé, hay là những cái đuôi to lớn đập nước.

Lý Dương tỏ ra đắc ý quay sang nhị thúc hỏi.

" Như thế nào nhị thúc, ta nói không sai đi? Đám này thủy quái có lẽ đã đói phát điên."

Bên dưới sông, nơi mà Lý Dương ném đá xuống, động tĩnh to lớn hấp dẫn tới vô số thủy quái. Đầu tiên là đám cá da trơn mà bình thường mọi người vẫn câu được, có vẻ như chúng có số lượng rất nhiều ở khu vực này. Ngay sau khi đám cá da trơn lao tới, thì lại có một đàn cá khác theo sau mà tới. Loại cá này thân thể dài dẹp, với lớp vảy màu trắng bạc. Chúng có cái miệng dài và hàm răng sắc nhọn, nhìn có vẻ rất hung dữ. Đàn cá này số lượng cũng đông không kém đàn cá da trơn.

Không phát hiện có đồ ăn, hai đàn cá này bắt đầu công kích lẫn nhau, có vẻ như bọn chúng đang rất đói.

Mà động tĩnh ở đây cũng thu hút đến không ít những loài thủy quái khác, nhưng số lượng thì ít hơn. Có thể là một bầy nhỏ, hoặc là chỉ có đơn lẻ một hai con, nhưng đổi lại thì những loại thủy quái này có vẻ càng lợi hại, hầu hết đều là mãnh ngư, hoặc là thân mình cũng đều to lớn mạnh mẽ. Bọn chúng đều đang chờ cơ hội để làm thịt những con cá lạc bầy của hai đàn cá lớn kia.

Trên cửa hang, Lý Dương và nhị thúc thấy có nhiều cá như vậy tập trung tới thì rất là hào hứng, bọn hắn vội vàng xỏ mồi câu vào móc, rồi ném xuống khu vực đó.

Lý Dương cũng không dám móc mồi quá lớn, vì sợ sẽ câu phải con thủy quái quá mạnh, dù sao chúng tập trung nhiều như vậy, có mạnh mẽ thủy quái cũng là chuyện bình thường.

Đám cá này quả thật là đã đói phát điên, Lý Dương vừa ném mồi xuống thì liền có cá cắn câu, nhị thúc cũng không kém bao nhiêu.

Lý Dương nếm thử kéo dây thì thấy lực kéo cũng rất nặng, nếu như hắn trước đây chắc chắn là không thể kéo lên được. Còn bây giờ đương nhiên là không thành vấn đề.

Chỉ là hắn cần phải kéo lên thật nhanh. Bằng không, với tình hình hỗn chiến của đám cá bây giờ, thì con cá mắc câu sẽ có nguy cơ rất lớn bị những con cá khác cắn xé. Lý Dương cũng nói việc này với nhị thúc, để nhị thúc cũng nhanh chóng kéo cá lên.

Với sức mạnh vượt trội của Lý Dương bây giờ, con cá rất nhanh thì không thể chống cự được, cuối cùng bị hắn một đường kéo thẳng lên bờ.

Lý Dương rất là ngạc nhiên, bởi vì con cá lần này hắn câu lên lại là một loại cá mới, đó chính là loại cá còn lại trong hai bầy cá lớn phía dưới.

Lý Dương nhìn lớp vảy bạc và ngoại hình của con cá thì có thể khẳng định được, đây chính là một loại cá mới.

Kích thước của con cá này cũng không nhỏ, chắc chắn không thua kém lũ cá bình thường vẫn câu được, chỉ là không biết thịt của nó hương vị như thế nào.

Lý Dương nhanh chóng kéo nó lại gần, sau đó dùng mâu kết liễu sinh mệnh của nó. Con cá này sinh mệnh lực cũng không yếu, mặc dù bị chọc thủng đầu, nhưng nó vẫn còn giãy dụa rất lâu mới chịu chết đi.

Chờ con cá chết hẳn, Lý Dương mới kéo nó trở về. Đám tiểu đệ thấy thế cũng xúm lại xem xét, đứa nào cũng vui vẻ, không chỉ vì lại câu được một loại cá mới, mà còn vì chúng lại không cần lo lắng vấn đề thức ăn rồi.

Lý Dương xem xét con cá một lượt, hắn tự động bỏ qua cái đầu dữ tợn của con cá, hắn chỉ tập trung đánh giá bộ phận ăn được trên cơ thể con cá mà thôi.

Nói vậy cũng không phải đầu cá không ăn được, nhiều loại cá phần đầu càng thêm mỹ vị. Đương nhiên trong đó không có loại cá này, ừm... cả loại cá da trơn bình thường họ câu được nữa, đầu căn bản cũng chỉ toàn xương với răng.

Lý Dương thấy loại cá này cũng rất nhiều thịt, thân hình nó rất mạnh mẽ, chứng tỏ thịt chắc chắn rất săn chắc. Mà thôi, cũng không cần phải đoán, chờ lên thực đơn chắc chắn sẽ rõ ràng hương vị nó như thế nào.

Lý Dương để mấy tiểu đệ kéo nó vào, hắn quay sang xem nhị thúc, thì thấy bên đó nhị thúc cũng đã kéo được cá lên, chỉ là con cá của nhị thúc vẫn là loại cá da trơn mà bình thường bọn hắn câu được. Con cá này kích thước cũng không nhỏ, chỉ là so với những con cá màu mỡ trước kia câu được thì nó hơi gầy một chút.

Lý Dương quay sang mấy thằng đệ nói:

" Chúng mày cũng làm một sợi dây câu, bây giờ sức lực của tụi mày cũng không tệ, bốn thằng chung sức hẳn là cũng không thành vấn đề, chỉ là móc miếng mồi nhỏ một chút."

Mấy thằng tiểu đệ nghe thế thì vui vẻ nhảy cẫng lên, bọn chúng cũng sớm muốn được câu cá, chỉ là không có sự cho phép của Lý Dương, bọn chúng cũng không dám tự tiện hành động.

Mặc dù rất là háo hức, nhưng bọn chúng cũng không vội vã câu, mà vẫn chuẩn bị đầy đủ rồi mới bắt đầu câu cá.

Lý Dương nói xong thì lại tiếp tục công việc câu cá của mình, rất nhanh dây câu của hắn lại có con mồi mắc vào.

Nhanh chóng kéo lên, lần này con cá của Lý Dương cũng vẫn là loại cá trước đó. Mà bên cạnh, nhị thúc lần này cũng câu lên cùng một loại cá với Lý Dương. Đám tiểu đệ của Lý Dương cũng đã có cá cắn câu, bọn chúng cũng đang hợp sức kéo con cá đi lên.

Bên dưới sông, mặc cho mấy người bọn Lý Dương câu lên mấy con cá, cũng không làm ảnh hưởng tới cuộc chiến đẫm máu của hai đàn cá.

Bất cứ con cá nào bị thương của hai đàn cá cũng sẽ nhanh chóng bị những con cá khác lao vào chia ăn.

Mà bên ngoài những kẻ săn mồi khác rình rập, chỉ cần có cơ hội sẽ lập tức lao vào đớp lấy con mồi, rồi kéo ra ngoài hưởng dụng. Đây có lẽ chính là một bàn tiệc tập thể.

...

Cách chương.