" Ba ngày rồi, A Dương hắn vẫn không có một chút động tĩnh gì sao?"
Nghe thấy tế sư hỏi vậy, nhị thúc vẻ mặt lo lắng trả lời.
" Đúng vậy tế sư, một chút nhúc nhích cũng không có, những người khác đều đã sớm tỉnh, cho dù trước đây cũng không có ai lâu như vậy còn chưa có thức tỉnh."
Tế sư lại không có cảm giác lo lắng như vậy.
" Ngươi cũng biết, sau khi thức tỉnh đồ đằng, thì sẽ nhận được truyền thừa của tổ tiên, nhận được càng nhiều truyền thừa thì lại càng lâu thức tỉnh, vậy nên ngươi cũng không cần lo lắng như vậy, đây là chuyện tốt."
Tộc trưởng cũng an ủi.
" Đúng vậy, A Cương ngươi không cần phải quá lo lắng như vậy, đây chính là chuyện tốt, ngươi không thấy biểu hiện của A Dương vẫn rất bình thường sao?"
Nghe hai người nói như vậy, nhị thúc cũng cảm thấy đúng, vậy nên cũng không còn cảm thấy rất lo lắng nữa.
Kiểm tra tình trạng của Lý Dương đều ổn định, tế sư dẫn theo tộc trưởng ra về.
" Khi nào A Dương hắn tỉnh lại thì báo với ta một tiếng."
Nhị thúc tiễn hai người bọn họ ra cửa.
" Ngài yên tâm, A Dương hắn tỉnh ta nhất định sẽ báo với ngài."
Trở về nhà, tộc trưởng liền hỏi.
" Cha, A Dương hắn không sao chứ?"
Tế sư khó hiểu nhìn tộc trưởng.
" Ngươi không phải vừa khuyên A Cương hắn không cần phải lo lắng, A Dương hắn không có việc gì sao?
Sao bây giờ lại hỏi ta như vậy?"
Tộc trưởng vẻ mặt ngượng nghịu.
" Đó không phải là đang an ủi hắn sao, chứ A Dương hắn lâu thức tỉnh như vậy đúng là không bình thường."
Tế sư cảm thấy bất lực, thật không biết phải nói gì.
" Ngươi!!! Hừ!!!! Yên tâm, ta đã nói không sao là không sao, ta đã kiểm tra rất kỹ, A Dương hắn tất cả đều bình thường, chỉ có thể là chuyện tốt."
Thấy tộc trưởng khẳng định như vậy, tộc trưởng cũng không để ý thái độ của tế sư đối với mình, liền thở phào nhẹ nhõm.
" Không sao là tốt, không sao là tốt, ta còn đang đợi hắn có thể giúp đỡ ta đâu.
Cha ta thấy Lý Dương hắn đối với bộ lạc rất là quan trọng, hay là để hắn qua đội săn của ta, ta có thể tốt hơn bảo vệ hắn."
Tế sư suy nghĩ một chút rồi trả lời.
" Cũng không cần, cứ để A Dương hắn ở đội săn của Lý Chiến.
Lý Chiến là người cẩn thận, các ngươi cứ chê hắn nhát gan, nhưng thực ra đội săn của hắn mặc dù con mồi ít, nhưng kiếm được con mồi đều đặn, lại là đội săn ít xảy ra chuyện nhất bộ lạc.
Trong khi đó nhiều đội săn kiếm được con mồi còn ít hơn bọn hắn, nhưng lại thường xuyên xảy ra chuyện.
Lần trước A Cường xảy ra chuyện đó là không may, trên đường trở về gặp phải man thú, chỉ có thiệt hại một mình A Cường đã là tổ tiên phù hộ."
Nghe thấy lời của tế sư, tộc trưởng cũng không thể phản bác, vậy nên đành ngậm ngùi từ bỏ.
Hắn vẫn luôn cảm thấy A Dương đứa trẻ này rất có tiền đồ, nhận hắn vào đội săn nhất định sẽ đạt được ích lợi không nhỏ.
Chỉ là không có sự đồng ý của cha hắn, hắn cũng không dám tự ý làm chủ, dù sao mỗi chi mạch sẽ tự tổ chức một đội đi săn, Lý Dương lý ra sẽ thuộc về đội đi săn của Lý Chiến.
Lý Dương cảm giác như mình đang trong một giấc mơ, trong mơ đang có một người đàn ông đang cùng hắn kể chuyện.
Người đàn ông đó đang tự thuật về chính cuộc đời của ông ta.
Ông ta tên là Long Ngạo Thiên.
"Long" ở thế giới này không phải tên một tộc đàn, "long" ở thế giới này đại diện cho mạnh mẽ và cổ lão.
Thế giới này có rất nhiều giống loài tự xưng long tộc, cũng có rất nhiều tồn tại được mọi người gọi là long.
Mà tổ long chính là những sinh vật cổ lão và mạnh mẽ nhất thế giới này.
Chúng giống như thế giới khác thần ma vậy, chính là những sinh mệnh đầu tiên được trời đất sinh ra.
Người đàn ông vốn dĩ không phải tên là Long Ngạo Thiên, ban đầu ông ta tên Vũ.
Vũ là tộc Người, một tộc đàn yếu đuối, so với dã thú còn yếu, may mắn được trời phú cho trí tuệ mới có thể tồn tại được trong thế giới này.
Vũ tự nhận mình là người được trời ưu ái.
Một lần ra ngoài tìm kiếm thức ăn, hắn không may gặp phải một đầu man thú, bị nó truy sát.
Vừa vặn lúc đó trời giáng thiên hoả, đập chết đầu man thú đó, nhưng Vũ lại không việc gì.
Không chỉ không có việc gì, Vũ còn thu được thiên hoả, cùng thiên hoả dung hợp.
Thiên hỏa trở thành thân thể của Vũ một bộ phận, từ đó Vũ không chỉ có được sức mạnh của thiên hoả mà còn mở ra con đường tu luyện của mình.
Và hắn bắt đầu không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Không chỉ một mình Vũ trở nên mạnh mẽ, hắn phát hiện hắn còn có thể giúp người khác cũng trở nên mạnh mẽ bằng cách lấy ra một phần thiên hoả hạt giống, trồng vào cơ thể họ, để họ cũng có thể tu luyện.
Từ đó, Vũ bắt đầu dẫn đầu tộc Người không ngừng vươn lên, trở thành một tộc đàn mạnh mẽ.
Cho đến một ngày, một số tộc đàn có trí tuệ khác, vốn dĩ là các tộc đàn mạnh mẽ, bọn chúng phát hiện ra Người tộc phát triển quá nhanh, có nguy cơ sẽ đe đọa tới bọn chúng.
Vậy nên chúng quyết định tiên hạ thủ vi cường, trước tiên ra tay với tộc Người.
Chỉ tiếc chúng phát hiện đã quá muộn, lúc đó dưới sự dẫn dắt của Vũ, tộc Người đã rất mạnh mẽ.
Bọn chúng không dịch lại, chỉ có thể rút lui.
Trở về, chúng liền liên hệ các tộc khác, tạo thành liên minh, tự xưng Yêu tộc, từ đó không ngừng giằng co với tộc Người, nhằm mục đích kìm hãm tốc độ phát triển của tộc Người.
Chúng cũng chỉ có thể giằng co, bởi vì Vũ quá mạnh, không ai trong bọn chúng là của Vũ đối thủ.
Cái tên Long Ngạo Thiên cũng là chúng đặt cho Vũ.
Vũ cũng không hổ thẹn với cái tên Long Ngạo Thiên, hắn mạnh mẽ đủ để ngạo thị thiên địa này.
Nhưng Long Ngạo Thiên cũng biết, bản thân còn chưa phải tồn tại mạnh nhất thế giới này, còn có những tồn tại hắn tự cho là mình còn không bằng được.
Đó chính là tổ long.
Hắn nghĩ tổ long đã đột phá thế giới này cực hạn, bước sang một cảnh giới mới, cảnh giới mà Long Ngạo Thiên vẫn đang tìm kiếm.
Thế là Long Ngạo Thiên bỏ lại Người tộc cho dưới trướng, bọn họ cũng đã đủ để chống lên cả Người tộc.
Còn Long Ngạo Thiên hắn sẽ đi thăm dò thế giới này tìm kiếm cực hạn, cũng là tìm kiếm tổ long.
Hắn muốn nhòm ngó cảnh giới càng cao hơn.
Hắn đi khắp trời nam đất bắc, đi khắp từ đông sang tây.
Hắn đi qua Vô tận thảo nguyên, gặp qua Long sư tộc, cùng Long tượng đọ sức, đuổi theo Bạch long.
Hắn lên phương bắc, đến Cực bắc băng nguyên đi tìm Băng tằm tổ long, nhưng không gặp, chỉ thấy được băng long cùng với băng hùng.
Hắn đi qua Hung thú rừng rậm, trèo qua Trăm vạn đại sơn.
Đi qua Vân hải cao nguyên, gặp qua Cự long tộc.
Lội qua Vạn độc đầm lầy, cùng độc long chiến đấu, chỉ là không có thấy đầu kia độc long tổ long.
Hắn tìm đến Sương mù rừng rậm, cũng nhìn thấy thấy một trong những tồn tại cổ xưa nhất thế giới này, Thanh long tổ long.
Đó chính là gốc cây đầu tiên sinh ra trên thế giới này, một gốc cây khổng lồ.
Rễ cây của nó không biết cắm bao sâu, nhưng ngọn của nó đã xuyên phá thế giới này đỉnh.
Vỏ cây của nó như từng phiến vảy rồng, chúng có màu xanh xẫm.
Chỉ tiếc đầu này tổ long cũng không có phản ứng với hắn, có lẽ nó đã sớm rời đi chỉ để lại ở đây bản thể mà thôi.
Điểm đến cuối cùng của Long Ngạo Thiên đó là vô tận đại hải, lục địa sinh vật cấm khu.
Vì sao gọi nó là cấm khu của sinh vật trên lục địa, bởi vì ngay cả mạnh mẽ như hắn cũng không thể thăm dò nơi này.
Vừa xuống Biển chưa lâu, hắn liền đụng phải một đám Hải long.
Hải long chính là long tộc mạnh mẽ nhất.
Đơn thể chúng cũng không mạnh, nhưng chúng vẫn là long tộc mạnh nhất bởi vì chúng đông nhất, chúng có bao nhiêu cũng không ai biết được.
Long Ngạo Thiên gặp phải bầy hải long đều là thần cấp, mặc dù vậy chúng cũng không phải đối thủ của hắn.
Không địch lại thế là chúng liền gọi cứu viện.
Chỉ một lúc thì vây quanh Long Ngạo Thiên đã là mấy chục đầu, sau đó là mấy trăm đầu hải long.
Số lượng còn vẫn tiếp tục gia tăng.
Thấy sự tình không ổn, Long Ngạo Thiên cũng không dám tiếp tục dây dưa, sử xuất đại chiêu "Thiên hỏa phần thiên" đẩy lùi tất cả bọn chúng, rồi nhanh chóng lui lại lên bờ.
Đám Hải long cũng không đuổi theo hắn lên bờ, chỉ lẳng lặng ở phía xa ngoài biển nhìn hắn, sau đó thì chìm xuống dưới nước.
Kế hoạch xuống biển tìm kiếm tổ long thất bại, hắn cũng chỉ có thể quay trở về.
Chuyến này mặc dù không một lần chân chính gặp được tổ long, nhưng hắn đã có chút manh mối.
Cũng chính là đầu kia thanh long để lại, đó chính là bầu trời.
Trở về đất liền, hắn bắt đầu dọc theo bản thể của thanh long tổ long bay lên, không ngừng bay lên, cuối cùng hắn bay đến đỉnh của nó.
Long Ngạo Thiên phát hiện, chỗ này đã là bên ngoài thế giới, xung quanh chính là trời sao mênh mông.
Chỉ có đứng ở chỗ này, hắn mới phát mình nhỏ bé, hắn như là lục bình không rễ, năng lượng nguyên của hắn chính là thiên địa, không dựa vào thiên địa, sức mạnh của hắn sẽ dần mất đi.
Chỉ có bản thân tự thành thiên địa, không còn phải phụ thuộc vào thế giới, hắn mới có thể không chịu thế giới ràng buộc, có thể tự do ngao du tinh không.
Đó cũng chính là phương hướng cho cảnh giới tiếp theo, hắn gọi là Thiên thần cảnh.
Lĩnh ngộ được điều đó, Long Ngạo Thiên liền trở về bế quan tu luyện.
Cảm giác tích lũy đã đủ, Long Ngạo Thiên liền tiến hành đột phá.
Chỉ tiếc hắn vẫn là quá vội vàng, ngay khi đến lúc mấu chốt để đột phá, hắn phát hiện vẫn là thiếu sót một điều gì đó rất quan trọng, khiến hắn thất bại trong gang tấc.
Đột phá thất bại khiến cho thân thể hắn bị hủy, thần hồn cũng chịu trọng thương, chỉ có thể để thần hồn dung nhập vào trong bản mệnh hỏa sau đó ngủ say, chờ đợi ngày có thể tỉnh lại.
...
Cách chương.