Lý Dương nhận ra, Long Ngạo Thiên này hẳn chính là nhân tổ, đây cũng không phải là cái gì giấc mơ, mà chính là trong miệng mọi người tổ tiên truyền thừa.
Trong này không chỉ chứa đựng sự tích về cuộc đời của nhân tổ, còn có vô số kiến thức mà nhân tổ có được, bao gồm nhiều mặt.
Chủ yếu là về hệ thống tu luyện, kiến thức về các loại sinh linh, các loại chủng tộc, các loại thiên tài địa bảo, còn có bản đồ địa lý nơi nhân tổ đã đi qua.
Đặc biệt còn có một loại làm Lý Dương rất hứng thú, đó là linh văn.
Linh văn được nhân tổ phát hiện trên thân thể của các loại hung thú, chính là căn nguyên của các loại bản mệnh thần thông.
Có được linh văn là có thể sở hữu được các loại bản mệnh thần thông của các loại hung thú, mặc dù chỉ có thể có được phần nào sức mạnh, nhưng như vậy cũng đã quá đủ.
Ngoài ra linh văn còn xuất hiện ở một số thiên tài địa bảo.
Trong truyền thừa số lượng linh văn được nhân tổ sưu tầm không ít, chỉ là hầu hết cần phải đạt tới cảnh giới nhất định mới có thể sử dụng, chỉ có rất ít một vài linh văn là bây giờ liền có thể sử dụng, nhưng hầu hết râu ria, không có uy năng gì.
Trong truyền thừa này còn một số tin tức, hình ảnh có lẽ là được tổ linh vô thức ghi lại, đó là một số việc diễn ra sau khi thần hồn của lão tổ ngủ say.
Đó là những đại năng của Người tộc dự đoán được thiên địa đại biến sắp tới, đây là kiếp nạn cũng là cơ hội.
Thiên địa đại biến, năng lượng bùng nổ, nồng độ năng lượng trên thế giới này sẽ ra tăng rất nhiều, đây sẽ là chuyện tốt, nhưng năng lượng là từ địa tâm bùng nổ đi ra, sẽ khiến thiên địa rung chuyển, thế giới cũng sẽ đại biến dạng, này chính là kiếp nạn, còn chưa kể đến những hậu quả phía sau.
Người tộc cao tầng tính toán sau đó ra quyết định, chia ra nhiều tốp nhỏ, mỗi nhóm người mang theo một phần nhỏ tổ hoả, âm thầm phân tán đi khắp nơi.
Như vậy là để khuếch tán tộc đàn đi khắp nơi, mở rộng lãnh thổ cùng số lượng tộc đàn, đồng thời cũng là để đề phòng bất chắc.
Yêu tộc nhất định sẽ nhân cơ hội này tấn công Người tộc, bọn chúng đã âm mưu muốn tuyệt đường sống lại của nhân tổ, bọn chúng thủ đoạn đa đoan, khó lòng phòng bị, nhất là trong lúc thiên địa rung chuyển.
Nếu như bọn chúng thành công, vậy còn có những chuẩn bị ở sau này, nhân tổ vẫn còn có cơ hội trở về.
Đoàn người của bộ lạc Lý Dương trải qua trăm khó vạn hiểm, chèo đèo lội suối đi về phương bắc.
Rất nhiều cao thủ đã ngã xuống, còn lại cũng chịu nhiều thương tích để hộ tống đoàn người đi được càng xa, tránh xa tai mắt của Yêu tộc.
Cuối cùng họ cũng đến được nơi ở hiện tại của bộ lạc. Họ cảm thấy đây chính là chỗ nghỉ chân ở lại thích hợp.
Không nghĩ tới ở lại chưa được bao lâu thì thiên địa đại biến đã tới, càng không nghĩ tới thiên địa đại biến đi qua, con sông nhỏ mà lúc họ tới chỉ nhẹ nhàng liền có thể qua đã hóa thành như biển cả sông lớn, vô số thủy quái khổng lồ tràn ngập dòng sông.
Nó đã trực tiếp đoạn mất đường lui của bọn họ, khiến họ bị mắc kẹt ở nơi này. Họ chỉ còn cách ở lại nơi này, chờ đợi thế cục ổn định, sẽ có người trong tộc đến tiếp họ trở về.
Lúc mới đến đây chỉ để ý nơi này là nơi thích hợp ở lại, mà không có để ý hoàn cảnh xung quanh thế nào.
Chủ yếu cũng là vì đoàn người không có bản đồ, chỉ biết đi càng xa càng tốt, cũng không biết mình đi tới là nơi nào.
Đi đến đây đã là mọi người cực hạn, kiếm được nơi dừng chân đã là quá tốt, những cái khác cũng không quan trọng.
Nào ngờ là do họ đi quá xa, đi đến được nơi này đã là bọn họ đủ bản lĩnh và cũng đã phải trả giá rất lớn.
Nếu đi tiếp nữa, chẳng mấy chốc thì họ đã tới được Cực bắc băng nguyên.
Nhưng đó cũng là sai lầm chí mạng của họ, bởi sau khi con sông nhỏ biến thành đại giang, chặt đứt đường lui của họ, họ mới nhận ra xung quanh đều là trùng trùng nguy hiểm, họ đã bị vây kín ở trong núi này.
Cho dù những cao thủ còn lại không bị thương, thì cũng vẫn chẳng là gì so với những nguy hiểm xung quanh đây. Huống chi họ đều đã thương tích đầy mình, thậm chí có người còn trọng thương nguy cấp.
Biết được hoàn cảnh hỏng bét như vậy, có người đã trở nên điên cuồng, muốn nếm thử vượt sông.
Kết quả chưa đi tới giữa sông đã bị thủy quái trực tiếp nuốt, đó chính là một trong những người mạnh mẽ nhất trong đoàn người còn sót lại.
Và điều này cũng là nguyên nhân chính, dẫn tới sự sợ hãi của người dân trong bộ lạc đối với thủy quái.
Những người khác cũng tuyệt hy vọng quay trở về. Bọn họ chỉ còn cách cố gắng bám trụ lại nơi này.
Bọn họ cố gắng tìm kiếm mọi thứ có thể ăn, thậm chí có gắng ra ngoài đi săn. Chỉ là không quen thuộc nơi đây khiến họ thiệt hại hết người này đến người khác.
Chỉ ngay trong khu rừng dây leo ngay dưới chân núi đã đủ họ khốn đốn. Nhưng dần dần họ đã có thể tìm kiếm được cách an toàn để thông qua khu rừng dây leo này. Thậm chí họ còn có thể lợi dụng rừng dây leo này cho bản thân sử dụng. Người bình thường có thể tìm kiếm đồ ăn ở đây.
Nhưng đồ đằng chiến sĩ muốn duy trì sức mạnh của mình, thì vẫn phải có hung thú thịt mới được. Vây là họ lại phải mạo hiểm đi càng xa.
Nhưng nơi này là địa bàn của hung thú, cho dù đi chỗ nào cũng đầy rẫy hung thú. Họ không những không thể săn được hung thú, mà còn tự biến mình thành con mồi cho hung thú ở đây.
Vô số lần thất bại cùng trải qua rất nhiều hiểm nguy, bọn họ cuối cùng cũng có thể thích nghi và quen thuộc với nơi này.
Điều đó mặc dù không giúp được họ thoát khỏi khó khăn ở nơi này, nhưng cũng đủ để họ có thể cầm cự sống. Chỉ là cũng chỉ có thể cầm cự sống mà thôi.
Xung quanh nguy hiểm là thế nhưng đổi lại cuộc sống bên trong hang núi lại rất yên ổn, nhất là sau khi mọi người tìm được nguồn thức ăn ở trong khu rừng dây leo.
Có cuộc sống ổn định trong hang núi, nhân số của bộ lạc cũng dần dần tăng trở lại.
Chỉ có điều nhân số dần dần tăng, nhưng thực lực của bộ lạc thì ngày một giảm.
Các cao thủ bị thương, lại không có đủ tài nguyên dẫn tới thực lực không chỉ không tăng còn ngày một suy giảm.
Thế hệ sau sinh ra, không có tài nguyên dẫn tới một đời lại một đời, ngày càng nhỏ yếu.
Để ngăn cản xu hướng suy tàn của bộ lạc, các tiền bối thay nhau ra ngoài mạo hiểm, tìm kiếm tài nguyên về cho bộ lạc.
Nhưng mà, mạo hiểm đương nhiên là phải đối mặt với nguy hiểm trùng trùng. Tránh thoát được nguy hiểm một lần hai lần, nhưng khó mà có thể tránh thoát hết lần này tới lần khác.
Rồi cũng có lúc không may mắn, thế là lần lượt người này rồi tới người khác ngã xuống, thế hệ trước ngã xuống thì tới thế hệ sau.
Trả giá vô số xương máu cũng là không phải cái gì cũng không có được. Các đồ đằng chiến sĩ không chỉ rút ra được rất nhiều kinh nghiệm sinh tồn ở nơi này, mà còn tìm kiếm được một số con đường an toàn để ra ngoài đi săn, tìm kiếm tài nguyên.
Đương nhiên an toàn này cũng chỉ là có hạn, không phải tuyệt đối, vẫn thường xuyên xảy ra ngoài ý muốn, tài nguyên thu được cũng không nhiều.
Thế nên, bộ lạc cũng chỉ có thể nói là miễn cưỡng cầm cự, để cho thời gian tồn tại của bộ lạc được kéo dài hơn mà thôi. Không có gì thay đổi thì sớm muộn gì bộ lạc cũng sẽ tàn lụi ở nơi này.
Đảo qua hết một lần những ký ức đến từ tổ linh này, Lý Dương vẫn là càng coi trọng những truyền thừa mà lão tổ để lại hơn. Những thứ này mới thực sự hữu ích đối với hắn. Đặc biệt là truyền thừa về hệ thống tu luyện, đây mới là cái quan trọng nhất.
Người tộc bọn hắn vốn dĩ chỉ là nhục thể phàm thai, không có thể tu luyện, thân thể căn bản không thể hấp thụ được năng lượng, càng không có bản mệnh thần thông.
Về sau, lão tổ cùng thiên hoả dung hợp mới phát hiện, chỉ cần cấy vào người thiên hoả hạt giống, nhân loại có thể dựa vào thiên hoả hạt giống để tu luyện, trở nên mạnh mẽ.
Theo đó, khi cấy thiên hoả hạt giống vào cơ thể, người ta gọi là thức tỉnh đồ đằng.
Vì sao lại gọi như vậy? Là vì thành công cấy ghép hạt giống, trên cơ thể người đó sẽ xuất hiện một đồ án hình ngọn lửa, về sau người tộc cũng lấy hình đó làm đồ đằng của cả tộc.
Thiên hỏa hạt giống sau khi dung hợp với chúng ta sẽ trở thành một ngọn lửa mới, không chịu ảnh hưởng của mẫu hoả.
Nó sẽ dần dần dung hợp với chúng ta, cùng chúng ta hòa làm một thể, thành trên người chúng ta một bộ phận.
Quá trình dung hợp bắt đầu từ hạt giống hấp thu năng lượng, sau đó tinh lọc trợ giúp chúng ta đoán luyện thân thể.
Đây là vì bản thể của chúng ta quá yếu đuối, căn bản không thể trực tiếp dung hợp với ngọn lửa.
Quá trình này mọi người gọi là Tôi thể, cũng chính là cảnh giới đầu tiên trong hệ thống tu luyện.
Đã là hạt giống thì sẽ cần phải nảy mầm, tôi thể xong chính là quá trình bồi dưỡng để hạt giống nảy mầm, sinh trưởng.
Quá trình này chúng ta cần cung cấp rất nhiều năng lượng để cho ngọn lửa phát triển.
Đây cũng là cảnh giới thứ hai, tên gọi là uẩn linh. Cảnh giới này chúng ta đã có thể mượn nhờ sức mạnh của linh hoả để chiến đấu.
Con người vốn dĩ không có bản mệnh thần thông, nhưng dựa vào thiên hoả, khi đạt tới nhất định cảnh giới chúng ta có thể sẽ thức tỉnh một loại bản mệnh thần thông.
Mà nếu như chúng ta dung hợp thêm các loại linh hoả vào hạt giống thiên hoả trong cơ thể, để hình thành bản mệnh hỏa, thì sẽ có cơ hội thức tỉnh nhiều loại thần thông.
Vậy nên chúng ta có cảnh giới thứ ba tên gọi là trúc cơ cảnh.
Đương nhiên linh hoả cũng không phải khắp nơi đều có, vậy nên nếu không có linh hoả để dung hợp thì ở trúc cơ cảnh, mọi người sẽ tập trung bồi dưỡng hạt giống thiên hoả là được.
Cảnh giới thứ tư là dung linh, đây chính là lúc người hoả hợp nhất, cả hai dung hợp trở thành một thể.
Những cảnh giới sau khá là thâm ảo, Lý Dương cũng không quá rõ ràng.
Bao gồm cảnh giới thứ năm, Pháp tướng cảnh. Cảnh giới này hiểu nôm na chính là tu luyện ra thiên địa pháp tướng, có thể mượn nhờ thiên địa lực lượng để chiến đấu, tu luyện.
Cảnh giới thứ sáu là hợp thể cảnh, hoặc dị tượng cảnh. Cảnh giới này có thể dung hợp pháp tướng vào thân thể khiến cho lực lượng càng mạnh, sử dụng càng thuận lợi, ngoài ra còn có thể câu thông thiên địa tạo ra dị tượng trợ giúp chiến đấu.
Cảnh giới thứ bảy là lĩnh vực cảnh, ở cảnh giới này, chúng ta có thể sử dụng lực lượng của trời đất trong phạm vi nhất định quanh bản thân, biến phạm vi đó thành lĩnh vực của riêng mình.
Cảnh giới thứ tám là bán thần, cảnh giới thứ chín là thần cảnh. Hai cảnh giới này khác biệt đơn giản là chúng ta có thể điều động bao nhiêu phần trăm sức mạnh thiên địa. Dưới ba mươi phần trăm chính là bán thần, trên ba mươi phần trăm chính là thần cảnh.
Hai cảnh giới này có thể cách biệt sẽ rất lớn, nhưng cũng có thể sẽ không có bao nhiêu khoảng cách. Bởi vì sức mạnh lúc này sẽ chịu ảnh hưởng của rất nhiều yếu tố, chủ yếu vẫn là hiệu xuất sử dụng sức mạnh như thế nào.
Vậy nên khi đạt đến cảnh giới bán thần, mọi người cũng đều kính xưng họ là thần, chứ không ai gọi là bán thần cả.
...
Cách chương.