Trong sự chờ đợi của Lý Dương, mùa đông cuối cùng cũng đi qua, đại tế cuối cùng cũng đã tới.
Ngày hôm nay, Lý Dương rốt cuộc cũng có thể trở thành đồ đằng chiến sĩ.
Đại tế chính là sự kiện quan trọng nhất trong năm của bộ lạc, tất cả mọi người trong bộ lạc đều sẽ có mặt để tham gia đại tế.
Tất cả mọi người sẽ tập trung ở hang động lớn, nơi đặt tế đàn cung phụng tổ lính, đại tế cũng diễn ra trực tiếp ở đây.
Mọi người đã có mặt đông đủ, tế phẩm cũng đã được bày đặt lên.
Tế phẩm chính là mấy đầu mãnh thú hình dạng giống con heo nhưng có vẻ gầy và nhỏ.
Tế phẩm cũng không có yêu cầu bắt buộc là thứ gì, nhưng nó thể hiện cho thực lực của bộ lạc, bộ lạc mạnh lớn tế phẩm đương nhiên là phải tốt, bộ lạc yếu kém thì không kiếm được tế phẩm ưng ý.
Mặc dù tế phẩm không được tốt cho lắm, nhưng chúng cũng được tắm rửa sạch sẽ, trói buộc cẩn thận và bày đặt chỉnh chu thể hiện sự kính ngưỡng của mọi người đối với tổ linh.
Quan sát mọi thứ đều đã ổn thỏa, tế sư bắt đầu chủ trì nghi thức đại tế.
Nghi thức cũng không rườm rà, đầu tiên là tế sư đọc tế văn, sau đó thì tất cả mọi người bái tế tổ linh.
Tế bái xong, tổ linh sẽ thức tỉnh hưởng dụng tế phẩm.
Thực ra đây không phải là lần đầu tiên Lý Dương nhìn thấy cảnh tổ linh thức tỉnh, nhưng vẫn rất là ấn tượng.
Ngọn lửa nhỏ trên tế đàn bùng cháy lên, như là có ý thức bao trùm lên tế phẩm, chỉ một hồi sau thì tế phẩm đã không có.
Cuối cùng của đại tế chính là nghi thức thức tỉnh đồ đằng.
Những người chuẩn bị thức tỉnh trở thành đồ đằng chiến sĩ sẽ được tập trung lên phía trước tế đàn.
Lý Dương đã chờ đợi ngày này rất lâu, đương nhiên là dẫn đầu đi lên.
Không nghĩ tới, có lẽ là cảnh tượng vừa rồi quá kinh khủng khiến cho những người khác có chút sợ hãi, một đám co ro ở phía sau khiến cho Lý Dương đứng trơ trọi một mình ở phía trước.
Lý Dương được cho biết, muốn thức tỉnh đồ đằng thì phải bước vào bên trong tổ linh, nhưng sẽ không phải lo bị ngọn lửa thiêu đốt.
Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tổ linh hưởng dụng tế phẩm, đám người kia sợ hãi cũng bình thường.
Như vậy, Lý Dương có thể thuận lý thành chương trở thành người đầu tiên đi lên làm nghi lễ thức tỉnh đồ đằng.
Tế sư đã cho hắn biết, vì là số lượng tế phẩm cung phụng ngày càng kém khiến cho tổ linh cũng ngày càng yếu, đi lên càng sớm sẽ nhận được tổ linh chúc phúc càng nhiều.
Vậy nên, khi tế sư tuyên bố nghi thức bắt đầu, Lý Dương không ngần ngại trở thành người đầu tiên đi lên trước.
Tế sư thấy vậy thì rất vui mừng.
Trước khi đi lên tế đàn, người chuẩn bị thức tỉnh phải cởi bỏ quần áo, tắm rửa sạch sẽ mới được đi lên.
Mọi người bên dưới đều nhìn xem, có người thì nghị luận, trò chuyện.
Nghe nói trước kia, để cổ vũ và chúc mừng người sắp trở thành đồ đằng chiến sĩ, mọi người trong bộ lạc sẽ quây thành một vòng tròn dưới tế đàn, sau đó sẽ cùng nhau nhảy múa.
Nhưng lâu rồi đã không còn tục lệ này nữa, có lẽ cùng với việc nhiều người từ chối trở thành đồ đằng chiến sĩ có quan hệ.
Không quan tâm nhiều những người bên dưới, Lý Dương hắn là nhất định phải trở thành đồ đằng chiến sĩ.
Thế là Lý Dương tự tin bước vào bên trong tế đàn.
Bị tổ hoả bao phủ, Lý Dương cũng chỉ cảm thấy ấm áp.
Cảm giác ấm áp lan tỏa từ ngoài vào trong thân thể hắn.
Dần dần, cảm giác ấm áp chuyển thành nóng bỏng, rồi nóng cháy.
Lý Dương cảm thấy như là ngọn lửa đang thiêu đốt cả xương tủy của hắn vậy.
Mọi người nói với hắn, thức tỉnh đồ đằng sẽ có chút thống khổ, nhưng có thể chịu đựng càng lâu thì đạt được chỗ tốt càng lớn.
Nhưng này nào phải chỉ là có chút thống khổ, rõ ràng là hết sức thống khổ mới đúng.
Lý Dương tự nhủ, ngay cả cảm giác chết đi hắn cũng đã được hưởng qua, này còn chưa có chết, hắn nhất định có thể nhịn được.
Nhưng Lý Dương không có nghĩ tới, mọi chuyện cũng không có dừng lại ở đó.
Cảm giác thống khổ bắt đầu di chuyển lên phần đầu.
Lý Dương cảm thấy như có một ngọn lửa đang xâm nhập vào linh hồn của hắn và bắt đầu thiêu đốt nó.
Điều đó khiến hắn đau đớn, thống khổ vô cùng, có lẽ đây là cảm giác thống khổ nhất mà Lý Dương từng trải qua, ngay cả khi chết đi cũng khiến hắn cảm thấy sung sướng hơn.
Thế là mọi người bên dưới nhìn thấy trên tế đàn, Lý Dương ôm đầu thống khổ, quằn quại, trong miệng thì không ngừng gào rống.
Hình ảnh này khiến cho những người giống như Lý Dương chuẩn bị thức tỉnh trở thành đồ đằng chiến sĩ đã sợ hãi, nay lại càng sợ hãi hơn.
Bọn họ không ngừng lùi ra sau như là muốn tránh xa ngọn lửa trên tế đàn, sợ bị nó dính vào người.
Một số trong bọn họ đã quyết định từ bỏ, thậm chí có người còn như phát điên bỏ chạy, vừa chạy còn vừa hô to.
" Ta không muốn trở thành đồ đằng chiến sĩ!
Ta không muốn trở thành đồ đằng chiến sĩ!
Các ngươi lừa ta!
Các ngươi lừa ta!
Tổ linh ăn người, tổ linh sẽ thiêu chết ta!"
Tế sư cau mày, cũng không phải là vì những người từ bỏ kia, những người đó có trở thành đồ đằng chiến sĩ hay không cũng không trọng yếu.
Lão cau mày là vì Lý Dương, lão cảm giác Lý Dương thức tỉnh đồ đằng cũng không rất giống bình thường, điều này khiến lão lo lắng, lão sợ sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Không chỉ tế sư lo lắng, tộc trưởng, lão hắc, nhị thúc, rồi mấy đồ đằng chiến sĩ thuộc chi mạch của Lý Dương cũng đang rất lo lắng.
Tộc trưởng lại gần tế sư hỏi nhỏ.
" Cha, A Dương hắn không sao chứ, ta thấy A Dương hắn không được ổn lắm, mọi người cho dù thống khổ ngất đi cũng không giống hắn như vậy."
Tế sư chỉ khẽ lắc đầu.
"Ta cũng không rõ, chỉ có thể chờ xem, cũng không giúp gì được.
Cho dù thế nào cũng không cần lo lắng, tổ linh là sẽ không hại chúng ta, ngươi cứ yên tâm."
Về phần Lý Dương, hắn cảm thấy thống khổ vẫn còn không ngừng ra tăng.
Lý Dương nhìn thấy rõ ràng, có một ngọn lửa đang ở trong linh hồn của hắn thiêu đốt và nó đang không ngừng lớn lên.
Hình dạng của ngọn lửa trông giống tổ linh như đúc.
Đây là chuyện gì xảy ra, là đoạt xá sao, sao không ai nói gì với hắn về chuyện này.
Khi ngọn lửa bao trùm toàn bộ ý thức của Lý Dương, cơn thống khổ cũng đạt tới giới hạn chịu đựng của Lý Dương, ý thức của hắn cũng chìm vào bóng tối, hắn ngất đi.
Lý Dương ngất đi, tổ hoả bắt đầu co rút trở lại, cảm giác như tổ hoả đã ảm đạm đi một chút.
Thấy vậy, tế sư vội vàng mang Lý Dương xuống dưới tế đàn, rồi nhanh chóng kiểm tra.
" Vẫn thở bình thường, không có việc gì."
Tộc trưởng và các đồ đằng chiến sĩ cũng vây lại xung quanh.
Thấy Lý Dương cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tế sư thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu kiểm tra xem Lý Dương đã thức tỉnh đồ đằng chiến sĩ thành công chưa.
Nhưng kiểm tra một hồi vẫn không thấy có đồ đằng xuất hiện trên người Lý Dương.
Bình thường, khi người ta thức tỉnh đồ đằng thành công, trên ngực trái, ở vị trí trái tim của họ sẽ xuất hiện hình xăm đồ đằng, đó chính là hình một ngọn lửa màu đỏ, nhưng trên ngực Lý Dương vẫn trống trơn, không có gì cả.
Tế sư khẽ lẩm bẩm.
" Không lẽ thất bại rồi?
Điều này làm sao có thể?"
Đột nhiên, tộc trưởng hô to.
" Cha, ngươi nhìn xem."
Tế sư ngẩng lên thì thấy tộc trưởng đang chỉ về phía trán của Lý Dương.
Nơi đó đang dần hiện ra một hình xăm ngọn lửa, nó dần dần trở nên rõ ràng.
Nó có màu đỏ giống như hình xăm đồ đằng của những đồ đằng chiến sĩ khác.
Thấy đồ đằng của Lý Dương lại hiện ra ở giữa mi tâm, tộc trưởng rất là ngạc nhiên liền hỏi.
" Cha, vì sao đồ đằng của A Dương lại xuất hiện ở đó, trong khi chúng ta đều là ở ngực."
Những đồ đằng chiến sĩ khác cũng rất tò mò về việc này nên cũng nhìn về phía tế sư.
Tế sư cũng đang trầm tư suy nghĩ về chuyện này, thấy tộc trưởng hỏi liền ngẩng đầu lên trả lời.
"Ta cũng không rõ ràng lắm, có lẽ là do A Dương hắn không giống người thường, nên được tổ linh ưu ái, hoặc cũng có thể là bộ lạc ta rơi vào hoàn cảnh khốn khó, nên tổ linh muốn mượn tay A Dương để trợ giúp bộ lạc vượt qua cơn nguy khốn này.
Ta nghĩ dù như thế nào, đây hẳn là chuyện tốt, không cần phải quá mức lo lắng.
A Cương, ngươi trước mang A Dương trở về nghỉ ngơi, nhớ theo dõi cẩn thận, có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phải nhanh chóng báo cho ta biết, bình thường nhận được chỗ tốt càng lớn sẽ càng chậm thức tỉnh, nên có thể A Dương hắn sẽ lâu thức tỉnh một chút."
Nghe thấy tế sư phân phó như vậy, nhị thúc liền nhanh chóng bế Lý Dương trở về, đi theo còn có mấy tiểu đệ của Lý Dương và lão hắc.
Bọn họ đều rất lo lắng cho Lý Dương, thấy vậy nhị thúc liền an ủi.
" Không cần quá lo lắng, tế sư nói có thể là chuyện tốt."
Nhị thúc mang Lý Dương đi rồi, tế sư nói với mọi người tiếp tục tổ chức nghi lễ.
Thấy thế, tộc trưởng liền hỏi nhỏ.
" Cha, thế còn mấy đứa trẻ từ bỏ kia?"
Thấy thế, tế sư âm thầm chỉ lên tế đàn.
" Ngươi nhìn... Chỉ sợ bọn chúng có muốn tiếp tục thức tỉnh đồ đằng cũng không còn cơ hội, có vẻ như để giúp Lý Dương thức tỉnh, tổ linh đã tiêu hao không ít năng lượng.
Chỉ sợ tổ linh cũng không còn bao nhiêu năng lượng để giúp người khác thức tỉnh, những đứa trẻ đó từ bỏ cũng vừa vặn đúng lúc."
Nhìn lên tế đàn, tộc trưởng lại tỏ vẻ lo lắng.
" Cha, tổ linh sẽ không sao chứ?"
Tế sư nghe vậy thì thở dài.
" Ây.... Cũng chỉ có thể sau đó cố gắng kiếm nhiều chút tế phẩm để bù đắp cho tổ linh, bằng không bộ lạc ta thì nguy rồi!"
Nghe thế thì tộc trưởng cũng thở dài, ủ rũ.
Sau đó, nghi lễ thức tỉnh lại được tiếp tục.
Người phía sau đi lên thức tỉnh mặc dù là không có từ bỏ, nhưng thấy cảnh lúc Lý Dương thức tỉnh thì vẫn là rất sợ hãi, chân tay đều run lẩy bẩy.
Nhưng đến khi bước vào bên trong ngọn lửa để thức tỉnh thì lại thở phào, vì hắn không có cảm giác có bao nhiêu thống khổ.
Đang thắc mắc là vì sao lại không có bị thống khổ giống như Lý Dương thì cơn đau đớn ập đến khiến hắn ngất đi.
Như hắn vậy mới là bình thường, người bên dưới cũng không có phản ứng gì.
Thế là, tế sư mang hắn xuống, đổi người tiếp theo đi lên.
Cứ như vậy lần lượt cho đến người cuối cùng đi lên thức tỉnh đồ đằng, mọi việc diễn ra suôn sẻ, cũng không có chuyện gì xảy ra nữa.
Người cuối cùng thức tỉnh xong thì đại tế cũng kết thúc.
Tế sư tuyên bố đại tế kết thúc thì mọi người trong bộ lạc lần lượt ra về.
Tổ linh cũng trở về trạng thái ban đầu là một ngọn lửa nhỏ, chỉ là để ý kĩ sẽ thấy nó đã yếu đi một chút.
...
Cách chương.