Cuối cùng Lý Dương dẫn tế sư đi xem hầm đá.
" Cái này là chúng ta mới vừa làm hầm đá, dùng để bảo quản đồ ăn tươi sống, chỉ cần bỏ vào đây nước đá, cũng chính là băng tuyết sau đó đậy kín lại thì có thể giữ thực phẩm tươi được rất lâu mà không lo bị hỏng."
Nghe thấy như thế, tế sư rất ngạc nhiên hỏi lại.
"Thực sự có thể giữ tươi rất lâu?"
Lý Dương liền trả lời.
"Đúng vậy."
Đột nhiên, tế sư lại gần bên cạnh Lý Dương, mặt cười tươi như một đoá hoa cúc.
"A Dương a, có thể hay không cũng giúp lão già ta chỉnh sửa một chút chỗ ở, nhìn chỗ ở của các ngươi, ta lại cảm thấy chỗ ở của ta không giống như là để cho người ở."
Nhìn gương mặt của tế sư, Lý Dương cũng không biết phải từ chối như thế nào, thế nên đành trả lời.
"Không được."
Lý Dương nhìn thấy mặt của tế sư cứng đờ lại.
Không đợi lão nói gì, Lý Dương lại tiếp tục nói.
" Bây giờ cũng đã sắp sửa rơi tuyết, ta có muốn giúp cũng không được, vẫn là đợi mùa đông qua đi lại nói."
Nghe thấy câu sau, mặt của tế sư mới giãn ra.
Trên mặt lão lại toả ra nụ cười hiền hòa.
" Vậy cứ như vậy quyết định, chờ qua mùa đông, ngươi nhất định phải qua giúp lão già ta sửa lại chỗ ở."
Lý Dương cũng ra vẻ tươi cười gật đầu.
" Nhất định, nhất định, ngài cứ yên tâm."
Đột ngột, tộc trưởng cũng tiến tới bên cạnh, cầm lấy tay Lý Dương.
"A Dương a, ngươi cũng giúp tộc trưởng có được hay không a?"
Lý Dương cũng đến bó tay với hai cha con nhà này, thế là liền gật đầu.
" Giúp, giúp, đương nhiên là phải giúp."
Lại thấy Vân Vũ cũng tư thế dục dịch, định bắt trước đi lên.
Lý Dương vội vàng lên tiếng.
" Thực ra chỉnh sửa chỗ ở rất đơn giản, cũng không có gì khó.
Ngay cả đám trẻ con chúng ta cũng dễ dàng làm được, A Vũ thúc ngươi chỉ cần nhìn một chút nhất định cũng có thể làm được.
Không lẽ chúng ta còn có thể làm được, A Vũ thúc ngươi lại không được sao?"
Nghe thấy Lý Dương nói thế, Vân Vũ cười cười xấu hổ.
" Ha...ha... Như vậy, khi nào làm, A Dương ngươi nhất định phải gọi A Vũ thúc tới xem mới được."
Lý Dương cũng thuận thế trả lời.
" Tất nhiên, lúc đó nhất định ta sẽ báo cho A Vũ thúc qua xem, có gì không biết cũng sẽ giảng giải rõ ràng."
Chuyện này xong xuôi thì lão hắc cùng nhị thúc cũng lần lượt tới.
Nhìn thấy tế sư cùng với tộc trưởng thì bọn họ cũng rất ngạc nhiên.
Không nghĩ tới hai người này lại xuất hiện ở đây.
Sau một hồi chào hỏi, Lý Dương liền dẫn mọi người ngồi vào bàn ăn.
Để chuẩn bị cho món lẩu này, Lý Dương đã chế tạo một cái bàn đá đặc biệt.
Cái bàn hình tròn, ở giữa cũng để trống một khoảng hình tròn để đặt nồi lẩu.
Bên dưới khoảng trống đặt một cái bếp lò, vậy là đã có thể thoải mái ngồi ăn lẩu.
Mọi người ngồi vào bàn thì đều hơi sững sờ, không phải bảo món mới sao, vì sao trên bàn đều là thịt sống.
Không lẽ món mới chính là thịt sống.
Tế sư liền dẫn đầu mọi người hỏi lên nghi vấn.
"A Dương a, không phải nói có món ăn mới sao, sao chỉ toàn thịt sống thế này?"
Nghe thấy tế sư hỏi, Lý Dương liền cười vui vẻ.
" Mọi người cứ bình tĩnh, để ta chỉ dẫn mọi người cách ăn món mới này như thế nào.
Món mới này ta gọi là món lẩu.
Là vì bình thường mùa đông, nhiệt độ rất là rét lạnh, nấu đồ ăn chờ đến khi dọn lên đều đã nguội lạnh, có khi còn bị lạnh cứng rồi, rất là khó ăn, vậy nên ta nghĩ ra món lẩu này.
Nói ra cũng rất là đơn giản, chỉ cần đặt một nồi nước trên lửa đun như vậy.
Chờ nước sôi thì thả đồ ăn vào, chín liền có thể trực tiếp vớt ra ăn.
Để mà làm cho món này ngon, cái quan trọng là nồi nước lẩu phải ngon.
Nồi nước lẩu này ta cho rất nhiều xương vào ninh để tạo vị ngọt, ngoài ra còn cho vào các loại gia vị.
Quan trọng nhất là nước lẩu phải thật cay, cay thì lẩu mới ngon được.
Với lại nguyên liệu để ăn lẩu tốt nhất là phải tươi, càng tươi hương vị lại càng tốt.
Bây giờ ta sẽ làm mẫu thử để các ngươi xem."
Lý Dương gắp một miếng thịt tôm lên, sau đó thì nhúng trực tiếp vào nồi nước lẩu, chờ một lúc thịt chín rồi thì vớt ra.
Hơi thổi một chút liền cho vào miệng thưởng thức.
Đây là lần đầu tiên Lý Dương được ăn thịt tôm ở thế giới này.
Con tôm to như vậy, thịt của nó đương nhiên cũng là cực phẩm, không thể nói gì khác ngoài một chữ "tuyệt"
Mọi người nhìn Lý Dương ăn đều đồng loạt nuốt nước bọt một cái, bởi vì mùi hương từ nồi lẩu bay ra đã khiến mọi người chảy nước bọt nãy giờ.
Lý Dương ăn thử xong thì bắt đầu giới thiệu cho mọi người từng loại thịt một.
Đến lượt thịt ốc thì Lý Dương nói với mọi người.
"Đây chính là thịt ốc, "ốc " chính là tên ta đặt cho nó, ngày hôm nay chúng ta phát hiện ra cách câu được chúng nó.
Câu ốc còn rất đơn giản, không nguy hiểm, bất kể ai cũng có thể câu được, số lượng lại nhiều, thịt của nó cũng rất ngon, vừa giòn vừa ngọt.
Để giữ được độ giòn ngọt của nó, ta không thái mỏng ra mà để cả miếng lớn.
Bây giờ ta sẽ đổ hết vào, chờ tí nữa chín thì mọi người có thể thưởng thức.
Còn giờ thì mọi người có thể trước tiên thưởng thức các loại thịt khác."
Như chỉ chờ có câu nói đó của Lý Dương, mọi người nhao nhao gắp thịt nhúng vào nồi lẩu, sau đó gắp ra thưởng thức thử hương vị của món lẩu này.
Cơ bản thì đều là các loại thịt mới nhưng mọi người vẫn thử gắp thịt tôm đầu tiên, vì Lý Dương cũng làm vậy.
Sau đó thì mới đến các loại thịt khác.
Ai cũng xuýt xoa khen ngon.
Thấy thế, Lý Dương lại nói.
" Nếu như muốn đậm đà hơn có thể chấm thêm nước chấm."
Thức ăn ngon nên mọi người hào hứng gắp lấy gắp để.
Đang ăn, tế sư để ý thấy còn có một món khác ở trên bàn, không phải là thịt, cũng không ai gắp qua nên tò mò chỉ vào món đó hỏi.
"A Dương a, đây là cái gì vậy, nhìn không giống như là thịt? "
Lý Dương nhìn thấy tế sư chỉ đó là mì, thế là trả lời.
" Đó là mì, chính là sử dụng bột cho thêm nước vào nhào nặn mà thành, muốn ăn thì cũng thả vào nồi lẩu chờ nó chín thì vớt ra."
Lý Dương vừa nói vừa làm mẫu cho mọi người xem.
" Nhớ là không được để quá lâu không mì sẽ bị nát.
Chín rồi vớt ra bát, cho thêm chút nước lẩu nữa là ăn sẽ rất ngon."
Lý Dương nếm thử mì, đúng là hắn không có nói sai, quả thực rất ngon.
Nước lẩu tập trung tinh hoa của cả nồi lẩu, cho mì vào nấu không ngon làm sao được.
Thấy Lý Dương làm như nào, tế sư cũng làm theo như thế.
Trong khi đó, mọi người vẫn không thấy hứng thú lắm với món ăn làm từ bột này, vẫn tình hữu độc chung với món thịt.
Chờ được rồi, tế sư nếm thử một miếng, lập tức khen.
" Ngon!!!"
Thấy thế Lý Dương thêm lời khuyên.
" Ngài cũng có thể cho thêm thịt vào ăn kèm."
Nghe vậy, tế sư cũng lập tức cho thêm thịt vào bát mì của mình.
Khỏi phải nói, đương nhiên là càng ngon.
Mà những người khác thấy tế sư khen mì ngon thì cũng thấy hứng thú, bắt đầu nếm thử món mì này.
Cảm thấy món mì này đúng là thực sự ngon miệng, cũng không giống bình thường chế biến bột như vậy.
Thế là mỗi người một bát mì, vừa ăn mì vừa gắp thịt, chẳng mấy chốc thì trên bàn đã sạch bách, ngay cả nước lẩu cũng không còn.
Tất cả mọi người đều xoa bụng thoả mãn.
Đột nhiên tế sư lên tiếng.
"A Dương a, ta thấy lần trước ngươi cũng mời người ăn cơm, hôm nay cũng mời người ăn cơm, vì sao ngươi lại thích mời người ăn cơm như vậy, có phải hay không là vì ngươi nhiều đồ ăn quá sợ ăn không hết?"
Nghe thấy tế sư hỏi như vậy, mọi người cũng nhiều hứng thú, xem rốt cuộc Lý Dương trả lời là vì lý do gì.
Về phần Lý Dương cũng không cần nghĩ nhiều, lập tức cười trả lời.
"Tế sư ngài không biết, mời cơm chuyện này còn thực sự có rất nhiều ý nghĩa."
Nghe Lý Dương trả lời, không chỉ tế sư mà tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Lý Dương lại tiếp tục nói.
" Nhưng quan trọng nhất vẫn là nó giúp cho mọi người nâng cao tình cảm, giúp quan hệ trở nên gần gũi hơn.
Bình thường, có phải hay không chỉ có người trong một nhà mới cùng ngồi ăn chung một mâm cơm, bây giờ ta mời các ngươi tới ăn cơm chung, có phải hay không các ngươi sẽ cảm thấy ta coi các ngươi như người một nhà.
Mà ta có thứ tốt liền nghĩ đến các ngươi, có phải hay không các ngươi sẽ cảm thấy ta coi trọng các ngươi, đối tốt với các ngươi.
Đến lúc các ngươi có thứ tốt, không lẽ các ngươi chỉ ăn một mình, đương nhiên là cũng phải chia sẻ với ta, bằng không lần sau ta cũng sẽ không gọi các ngươi nữa, ta cũng ăn một mình.
Thế là cứ có qua có lại như vậy, không phải tính cảm sẽ càng ngày càng gắn bó khăng khít sao, quan hệ càng ngày càng gần gũi sao?
Ngoài ra, nó cũng còn có rất nhiều lợi ích khác nữa.
Ví như tộc trưởng ngài cùng thành viên đội săn của ngài thường xuyên mời nhau ăn cơm, tình cảm khăng khít rồi, khi đi săn phối hợp sẽ càng ăn ý, hiệu quả đi săn sẽ càng tốt."
Nghe thấy Lý Dương giải thích, mọi người đều như bừng tỉnh, nhất là tộc trưởng, trong lòng đang tính toán, trở về phải nhanh chóng sắp xếp một bữa cơm để mời mọi người.
Và thế là từ đó văn hóa mời cơm dần phổ biến ra toàn bộ lạc.
Được một bữa cơm no nê, mọi người đương nhiên là có thể thoải mái chìm vào giấc ngủ bên trong tấm chăn ấm áp.
Ngày hôm sau thức dậy, nhiệt độ càng thấp hơn so với hôm qua.
Lý Dương ngó ra ngoài lỗ thông gió, ngoài trời đã bay trắng xóa tuyết, vậy là mùa đông đã chính thức đến.
Có lẽ bây giờ bộ lạc đã phong kín cửa hang rồi.
Mọi người trong bộ lạc bước vào thời gian ngủ đông, không làm việc gì khác ngoài ăn với ngủ.
Nhưng bọn Lý Dương vẫn còn việc phải làm, đó là lấp đầy hầm đá bằng nước đá.
Bây giờ chỉ mới vừa rơi tuyết, nước mặc dù đã bắt đầu đóng băng, nhưng chỉ mới có một lớp mỏng phía trên.
Nhưng như vậy mới phù hợp Lý Dương mong muốn.
Nếu như nước đã đóng băng hết, Lý Dương cũng chỉ có thể sẻ băng ra thành từng khối, không chỉ khó khăn mà còn phải để nguyên khối như vậy vào hầm.
Trong khi hầm đá lại không thể thoát nước, đến lúc nhiệt độ lên cao, băng sẽ tan ra biến hầm đá thành ao nước.
Vậy nên Lý Dương bọn hắn dùng dụng cụ chứa đầy nước vào, chờ đến khi nước đóng băng hết thì vận chuyển những dụng cụ đó vào trong hầm.
Như vậy cho dù băng có bị tan cũng sẽ bị chứa đựng bên trong dụng cụ chứa mà không chảy tràn ra.
Xong xuôi, Lý Dương bọn hắn cũng giống như mọi người, tận hưởng một mùa đông ấm no, thoải mái nhất từ trước tới nay.
Mặc dù thoải mái, nhưng Lý Dương vẫn mong cho mùa đông nhanh chóng trôi qua một chút, bởi vì qua mùa đông này, hắn đã có thể chính thức trở thành đồ đằng chiến sĩ.
...
Cách chương.