Chương 25: Mặt dày.

Lý Dương muốn mời cơm, một phần là do hôm nay thu hoạch được không ít con mồi mới, một phần là vì mùa đông sắp đến, thời tiết cũng đã rét lạnh, thích hợp nhất để làm nồi lẩu.

Hắn cũng muốn mọi người được thưởng thức món ngon này.

Nồi lẩu thực ra chế biến cũng đơn giản, không tốn nhiều công phu.

Chủ yếu là nước lẩu, còn lại thì phải phụ thuộc vào nguyên liệu, chỉ tiếc thiếu mất rau.

Mùa này thì không tìm đâu ra rau với nấm cả, chỉ có rau với nấm khô mà thôi.

Chờ sang năm có hầm đá rồi, hắn nhất định phải giữ tươi một ít rau, mặc dù như vậy thua xa chân chính rau tươi, nhưng vẫn hơn là đồ khô.

Đầu tiên, Lý Dương cần phải chế biến một nồi nước lẩu.

Lý Dương sẽ lấy phần đầu của con tôm, đầu của thạch đầu ngư, cùng với một ít xương cá, một ít thịt khô, nấm khô, cùng với muối tiêu, bột hương dây leo, các loại gia vị hắn thường dùng vào một nồi ninh lấy nước.

May mắn, Lý Dương đã có dự liệu sẵn, trước đây khi làm nồi có làm một cái nồi lớn, bằng không bình thường nồi cũng không chứa hết tất cả những nguyên liệu này.

Vốn dĩ cái nồi này Lý Dương dự định đến khi hắn có thể đi săn sẽ dùng.

Con mồi thường có kích thước tương đối lớn, thịt còn không nói, nhưng xương thì có chặt ra vẫn rất to lớn.

Chuẩn bị nguyên liệu xong thì Lý Dương cho nước vào rồi đặt lên bếp ninh.

Nồi nước này, Lý Dương dự định có thể ăn mấy ngày, dù sao ăn lẩu cũng không tốn nước như vậy.

Xong nồi nước hầm thì cũng coi như xong, còn lại cũng chỉ có thái mỏng các loại thịt.

Nhìn các miếng thịt được thái ra, Lý Dương mới thấy được những loại thịt này còn rất xinh đẹp, mỗi loại thịt có một loại hoa văn và màu sắc khác nhau.

Thịt tôm có màu trong suốt như thủy tinh, xen kẽ là đường vân màu đỏ, nhỏ như sợi tơ.

Thịt cá răng cưa có màu đỏ tươi, xen lẫn là đường vân đỏ sậm.

Thịt cá đầu đá có màu trắng, xen lẫn đường vân màu đỏ cam.

Nói chung, chúng đều nhìn rất tươi đẹp, giống như là một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Thái xong thịt, Lý Dương dùng bột làm một ít mì sợi để ăn kèm.

Mọi chuyện đã hoàn thành thì Lý Dương cũng đi đào hầm đá cùng các tiểu đệ.

Lý Dương tới thay thế cho A Sơn, để A Sơn đi mời Vân Vũ.

Lần này, Lý Dương muốn mời thêm Vân Vũ, bởi vì hiện tại, bọn hắn với Vân Vũ cũng tính là rất quen thuộc, đồng thời Vân Vũ cũng giúp bọn hắn bận bịu không ít việc.

Trong thời gian Lý Dương chuẩn bị đồ ăn, mấy thằng đệ của hắn đã làm được kha khá rồi, dù sao có nước bọt của sâu đá khổng lồ nên mọi việc cũng đơn giản.

Bây giờ chỉ còn việc sửa sang lại cho vuông vắn, cấu trúc một cái cầu thang lên xuống và làm một cái cánh cửa đủ kín để nhiệt độ được giữ ổn định là xong.

Cái này cũng không tốn được bao nhiêu công sức, chỉ một lúc thì tất cả đã hoàn thành.

Nhìn thành quả của bọn hắn, Lý Dương hết sức vừa lòng.

Việc còn lại chính là vận chuyển hết số ốc mà bọn hắn câu được vào hầm đá là xong.

Còn nước đá thì bây giờ vẫn chưa có, nên chỉ có thể chờ sau đó bỏ vào.

Tất cả xong xuôi thì bọn hắn đi tắm rửa rồi sắp xếp đồ ăn ra.

Lý Dương để mấy tiểu đệ bày đồ ăn ra đĩa, mình thì đi chuẩn bị nồi lẩu, việc còn lại chính là chờ đợi mọi người tới.

Về phần A Sơn đi mời Vân Vũ, vừa lúc gặp được tộc trưởng cùng với tế sư từ trong nhà Vân Vũ đi ra.

Thấy thế, A Sơn liền lễ phép chào hỏi.

Tộc trưởng và tế sư cũng không quá để ý tới hắn mà vẫn đang nói chuyện gì đó, có lẽ là chỉ coi A Sơn là trẻ con nhà ai tới tìm Vân Vũ.

Thấy thế, A Sơn cũng không làm phiền bọn họ mà trực tiếp tiến vào bên trong nhà Vân Vũ.

Vừa vào còn vừa gọi to.

" A Vũ thúc! A Vũ thúc!... Đại ca chúng ta nói...mời ngươi qua nhà chúng ta ăn cơm."

Nghe thấy tiếng gọi của A Sơn, Vân Vũ vội vàng chạy ra.

" Có chuyện gì?

Có chuyện gì mà hôm nay lại muốn mời ta ăn cơm?"

Vân Vũ còn thật ngạc nhiên, xưa nay cũng chỉ có cha hắn hoặc là ông nội mời hắn ăn cơm, còn chưa thấy có người ngoài nào mời hắn cả.

Bởi vậy, khi nghe thấy A Dương tên kia muốn mời hắn ăn cơm, Vân Vũ có chút bối rối.

Nhưng suy nghĩ lại, lần trước ông nội còn hết lời khen đồ ăn A Dương làm, hắn đã sớm muốn nếm thử, thế nên trong lòng hắn đã định sẵn, bữa cơm này là không thể nào từ chối.

Nghe thấy Vân Vũ hỏi, A Sơn cũng giải thích cho Vân Vũ nghe.

" Hôm nay, chúng ta câu được không ít thủy quái mới, đều là các loại trước đây chưa từng thấy qua.

Với lại đại ca cũng nói, chẳng mấy chốc nữa là tuyết sẽ rơi, trước khi tuyết rơi hắn muốn mời mọi người nếm thử món mới do hắn nghĩ ra."

Cũng chỉ chờ A Sơn giải thích xong, Vân Vũ vội vàng gật đầu đồng ý.

" Tốt, vậy thì hôm nay qua nhà các ngươi ăn cơm, ta cũng muốn thử xem A Dương hắn mới nghĩ ra món gì mới lạ.

Đi thôi!"

Hai người vừa bước ra cửa liền nhìn thấy hai gương mặt đang cười tươi rói của tế sư và tộc trưởng.

Thấy thế, Vân Vũ liền hỏi.

" Ông nội! cha! Không phải hai người đã trở về rồi sao?

Sao bây giờ vẫn còn ở đây?"

Nghe thấy Vân Vũ hỏi thế, tế sư cũng liền vừa cười vừa trả lời.

" Không phải đợi hai người các ngươi cùng đi, nghe nói A Dương mới nghĩ ra món mới, chúng ta cũng muốn nếm thử xem nó là mùi vị gì."

Trong lòng tế sư thì đang nghĩ.

" Chết tiệt tên nhãi con A Dương, mời A Vũ mà không mời ta, để ta phải xấu hổ trước mặt con cháu, mặt dày đi theo ăn trực.

Nhưng không sao, miễn là được ăn thử món ngon, cái mặt mo này tính là cái gì."

Về phần tộc trưởng thì trong lòng đang suy nghĩ.

" May mà có cha đỉnh ở phía trước, bằng không mặt ta cũng còn chưa đủ dày để làm ra hành động đi theo con trai đi ăn trực."

Nghe thấy tế sư trả lời, mặt của Vân Vũ chính là co quắp lại, hắn thấy hai người này da mặt thật dày, nhưng cũng không thể nào làm mất mặt hai người bọn họ được.

Thế là Vân Vũ quay sang hỏi A Sơn.

"A Sơn, có phiền hay không nếu hai người bọn họ đi cùng chúng ta."

A Sơn đương nhiên là không dám từ chối, vậy nên cũng chỉ có thể lắc đầu tỏ vẻ là không có vấn đề gì.

Đã như thế thì hai người kia càng không ngần ngại mà đi theo.

Về gần đến nơi, A Sơn vội vàng về trước báo chuyện này cho Lý Dương.

Lý Dương cũng không thể nói gì, chỉ có thể cảm thán.

" Gừng càng già càng cay, người càng già thì da mặt càng dày!"

Cảm thán xong thì Lý Dương dẫn theo mấy tiểu đệ ra cửa chào đón bọn họ, cũng không phải trong bộ lạc có cái quy định, lễ nghi gì, chỉ là kính già yêu trẻ chính là truyền thống mỹ đức của người bộ lạc, vì vậy ra cửa đón chào chính là điều cần phải.

Tính ra, đây chính là lần đầu Lý Dương trực diện với hai người bọn họ, trước đó mặc dù thấy qua nhiều lần nhưng chưa có lần nào bọn hắn đối diện trực tiếp cả.

Đối với hai người bọn họ, Lý Dương cũng không có e ngại, nhiều lắm thì cũng chỉ có kính trọng mà thôi, dù sao thì cũng là trưởng giả trong bộ lạc, cũng không làm gì gây bất lợi cho hắn, kính trọng cũng là nên.

Khi đám người Lý Dương ra cửa thì ba người bọn họ cũng đi tới.

Dẫn đầu chính là tế sư, trên mặt là nụ cười ôn hòa.

"A Dương a! Ta với tộc trưởng không mời mà tới, các ngươi không trách chúng ta chứ?"

Nghe thấy như vậy, Lý Dương trong lòng liền mắng lão không biết xấu hổ, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười trả lời.

" Không dám, không dám, vẫn là phải mong ngài và tộc trưởng không trách chúng ta không có mời hai vị mới đúng.

Vốn dĩ ta cũng định mời ngài và tộc trưởng, ngài và tộc trưởng chính là trụ cột của bộ lạc, làm sao chúng ta có thể quên hai người được.

Chỉ là sau đó ta lại cảm thấy mấy người chúng ta chỉ là mấy đứa trẻ con, sợ không đủ tư cách để mời cơm hai vị, vậy nên mới không có mời."

Thấy Lý Dương trả lời, tế sư đi lên nhẹ nhàng vỗ lên vai Lý Dương, vẻ mặt càng ngày càng hiền từ.

" Làm sao lại thế, mấy người các ngươi có cống hiến rất lớn cho bộ lạc, tư cách của các ngươi không kém bất kỳ ai trong bộ lạc.

Cho dù có yêu cầu gì cũng có thể tùy tiện nói, huống hồ gì là chuyện mời cơm, chỉ cần ngươi nói một tiếng, chúng ta nhất định sẽ đến.

Lần sau không cần ngại, muốn mời cơm cứ đến nói với ta một tiếng là được."

Mặt Lý Dương hơi cương một chút, mặt này dày không biên giới.

Lần này còn chưa ăn đã đặt trước lần sau.

Mặc dù mời hai người bọn họ cũng không vấn đề gì, Lý Dương nói cũng không phải là lấy cớ, thật sự là vì cảm thấy đám bọn hắn đều là trẻ con không đủ tuổi để mời hai người họ.

Nhưng vẫn phải công nhận da mặt này quá dày, một chút mặt mũi cũng không cần.

Nhưng cho dù trong lòng có nghĩ thế nào thì ngoài miệng Lý Dương vẫn phải tỏ ra vui vẻ đồng ý.

" Nhất định, nhất định, lần sau nhất định sẽ không thể quên mời ngài.

Ừm... Vẫn là mời ngài, tộc trưởng và A Vũ thúc trước đi vào bên trong đã."

Nói rồi Lý Dương đưa tay ra vẻ mời.

Tế sư gật đầu đồng ý, đang định đi vào lại thấy cửa vào bị da thú che kín, thế là liền hỏi.

" A Dương, vì sao lại phải dùng da thú che kín cửa lại như vậy?"

Lý Dương thấy vậy thì vội vã lấy một tay kéo ra tấm da thú để tế sư đi vào, vừa trả lời.

" Che tấm da thú như vậy là để ngăn cách hơi lạnh ở bên ngoài, giữ cho bên trong được ấm áp hơn."

Nghe thấy câu trả lời như vậy thì tế sư hết sức ngạc nhiên, vội hỏi lại.

"A Dương, có thật vậy không?

Thật có thể làm bên trong ấm áp hơn?

Lý Dương ra dấu mời vào, ý bảo lão vào bên trong không phải liền biết rõ.

Tế sư cũng hiểu ý, thế là liền dẫn đầu đi vào.

Vừa bước vào trong, tế sư cảm thấy đúng là ấm áp hơn hẳn bên ngoài.

Mặc dù là có đống lửa ở giữa phòng, nhưng cảm giác ấm áp này lan tỏa khắp nơi trong phòng, chứ không phải chỉ là ở gần đống lửa.

Cảm thấy hiệu quả này rất tốt, tế sư đã ghi nhận lại phương pháp che cửa này.

Dưới ánh lửa chập chờn, tế sư bắt đầu quan sát thấy sự khác biệt ở nơi này.

Vuông vức, rộng rãi, thoáng đãng, gọn gàng, sạch sẽ chính là những từ để tế sư hình dung nơi này.

Không gian này được bao phủ bởi bốn bức tường vuông vắn, phẳng phiu.

Dưới nền cũng phẳng phiu giống vậy.

Mọi thứ được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ chứ không bừa bộn, chật chội giống nơi ở của mọi người.

Tế sư còn phát hiện mấy cánh cửa nữa khiến lão cảm thấy tò mò, muốn xem xét đó là gì.

Thấy được ý định của tế sư, Lý Dương chủ động dẫn lão đi xem mấy phòng còn lại đồng thời giới thiệu cho lão biết công dụng của những phòng đó.

" Tế sư, mời ngài xem.

Đây là phòng bếp, bình thường ta dùng để nấu nướng thức ăn."

Tế sư ngó xem bên trong phòng bếp cũng giống như bên ngoài như vậy, không khác gì, chỉ có đồ đạc trong này thì nhiều hơn mà thôi.

Tế sư cũng thấy có nhiều thứ khác lạ ở trong này, hẳn đều là đồ làm bếp.

Nhìn thấy tế sư đã ngó qua một lượt, Lý Dương lại dẫn lão qua xem nhà kho của bọn hắn.

" Đây là nhà kho, cái bên này cũng vậy."

Lý Dương tiện thể chỉ luôn một cái nhà kho mà bọn hắn mới làm để chứa củi.

" Một cái là để chứa đựng đồ ăn dự trữ, một cái là để chứa củi."

Tế sư đều ngó xem qua, còn khen bọn hắn dự trữ được thật nhiều đồ ăn.

Tiếp theo Lý Dương dẫn tế sư đi xem phòng ngủ.

" Đây chính là phòng ngủ."

Trong phòng ngủ cũng không có gì, chỉ có duy nhất một chiếc giường đá, bây giờ đã được phủ kín bằng tấm chăn mới.

...

Cách chương.