Chương 24: Mãnh ngư.

Nhìn núi ốc trước mặt, Lý Dương ước chừng đã đủ ăn cả mùa đông, bọn hắn đã có thể yên tâm trở về.

Nhưng trước khi trở về, Lý Dương lại muốn nếm thử một lần.

Lần này, Lý Dương muốn dùng thịt ốc làm mồi câu.

Cắt xuống một cái vòi, móc vào lưỡi câu, sau đó ném xuống sông.

Chờ đợi một chút, đột nhiên, một lực kéo to lớn truyền tới dây câu.

Dây câu chợt căng hết cỡ.

Lý Dương vội hô nhị thúc.

Thấy thế nhị thúc lao tới, tay nhị thúc chạm vào dây câu cảm nhận sức kéo, sau đó bắt đầu kéo dây.

Có lẽ là con cá rất to, nó vùng vẫy rất mạnh khiến cho nhị thúc kéo cũng rất tốn sức.

Thấy thế, Lý Dương liền hô.

" Nhị thúc, thả một chút."

Nghe được tiếng của Lý Dương, nhị thúc liền thả một chút dây ra.

Lý Dương lại nói.

" Được rồi, tiếp tục kéo, nó phản kháng mạnh thì lại thả một chút ra."

Cứ như vậy, nhị thúc dần dần kéo nó lại gần bờ.

Con cá cũng dần dần bị kéo lại gần mặt nước.

Lý Dương cũng mơ hồ thấy được bóng dáng con cá.

Thân hình nó to lớn, không ngừng vùng vẫy làm cho mặt nước trở nên xao động.

Lý Dương liền vội nói với nhị thúc.

" Nhị thúc mau kéo nó lên, nó gây ra động tĩnh lớn có thể hấp dẫn tới mạnh mẽ thủy quái."

Không chỉ nói, Lý Dương còn bám tay vào cùng nhị thúc kéo cho nhanh.

Không bao lâu, mặc cho sự kháng cự của con cá, nó cũng bị bọn họ kéo lại gần bờ.

Đúng lúc này, Lý Dương thấy được một cái vây lưng rẽ sóng, với tốc độ cực nhanh từ xa lao tới.

Thấy thế, Lý Dương cuống cuồng hô lên, đồng thời kéo dây câu.

" Nhanh, nhị thúc, có thủy quái tới!"

Chỉ tiếc, tốc độ của con thủy quái kia quá nhanh, còn chưa kịp kéo con cá lên thì con thủy quái kia đã lao tới.

Lý Dương nhìn thấy một cái miệng to lớn lộ ra khỏi mặt nước, hàm răng của nó dữ tợn, sắc nhọn vô cùng.

Một cái há miệng liền cắn thẳng vào phần đuôi con cá mà bọn hắn đang kéo lên.

Lý Dương chỉ thấy dây câu chợt nhẹ, hắn và nhị thúc không kịp phản ứng liền lảo đảo lui về phía sau.

Con cá mà bọn hắn câu được cũng vì thế mà bị kéo bay lên trên bờ.

Nhưng nhìn lại, nó chỉ còn có một nửa thân trên, nửa sau đã không thấy đâu nữa.

Nó vẫn còn giãy dụa, phần bị cắn đứt cũng không ngừng phun máu.

Vì sợ con thủy quái tiếp tục đuổi theo, Lý Dương cùng nhị thúc nhanh chóng kéo nó cách xa mép sông.

Nhìn lại dưới sông, con thủy quái cũng chưa rời đi, mà vẫn quanh quẩn ngay cạnh bờ sông, cái vây lưng nổi trên mặt nước, không ngừng qua lại vòng quanh ở đó.

Thấy thế, Lý Dương liền hỏi nhị thúc.

" Nhị thúc, có thể hay không ném trúng nó?"

Nhị thúc tính toán một chút rồi trả lời.

" Có thể thì có thể, nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể làm bị thương nó thôi, dù sao nó ở dưới nước, khoảng cách cũng không ngắn."

Nghe vậy, Lý Dương vui vẻ nói.

" Có thể làm bị thương nó là tốt rồi, chỉ cần dạy cho nó một bài học, để nó sợ hãi, bằng không nó lại coi chỗ này làm bãi săn, thường xuyên tới đây tranh cướp con mồi của chúng ta."

Nhị thúc cũng không nói nhiều, trực tiếp lấy ra một cái đoản mâu, buộc một sợi dây vào cán mâu.

Dù sao cũng không thể lãng phí một câu mâu được.

Làm xong, nhị thúc cũng không vội vã ném mâu, mà làm ra tư thế chuẩn bị ném mâu, hai mắt chăm chú vào con thủy quái dưới sông, rồi bắt đầu chờ đợi.

Con thủy quái dưới sông vẫn không hề hay biết, nó tiếp tục vùng quanh chỗ đó không ngừng bơi qua bơi lại.

Chờ con thủy quái bơi tới khoảng cách sát bờ nhất, nhị thúc liền vung mạnh cán mâu ra.

"Vèo..."

Cán mâu xé gió bay đi.

" Phốc..."

Lưỡi mâu cắm thẳng xuống mặt nước.

Có máu đỏ lan ra mặt nước, chứng tỏ lưỡi mâu đã cắm trúng con thủy quái.

Con thủy quái bị mâu cắm trúng, có lẽ là bị giật mình, nó đã phi thẳng lên bờ, vừa rồi là nó đang bơi hướng vào bờ, cũng đã rất sát với mép sông.

Nhìn hình dạng con thủy quái có chút quen thuộc, lại có chút khác lạ.

Nhìn nó khá giống cá mập, nhưng miệng càng to lớn, hàm răng càng dữ tợn, vây đuôi của nó lại nằm ngang giống cá voi, đặc biệt là thân hình nó khá thon dài, theo tỉ lệ thân thể thì loại cá này có thân hình thon dài hơn cá mập khá nhiều.

Có lẽ vì vậy mà tốc độ của nó mới nhánh như vậy.

Con cá chính xác là đã bị nhị thúc ném mâu trúng, phần lưng của nó bị rạch ra một vết thương không nhỏ, vẫn còn không ngừng chảy máu.

Thấy nó lao lên bờ, Lý Dương vội vàng hô nhị thúc.

" Nhị thúc, mau, lấy mâu."

Này rõ ràng là một cơ hội tốt, rất có thể nhị thúc sẽ giải quyết được một đầu mãnh thú.

Nếu như là trên bờ mãnh thú thì nhị thúc chưa chắc đã làm gì được nó, nhưng đây là dưới sông mãnh thú, lên bờ thì sẽ bị suy yếu đi nhiều, sức mạnh, đặc biệt là tốc độ đã bị suy giảm.

Nhị thúc thấy Lý Dương hô như vậy cũng hiểu ý, biết được cơ hội tới, cũng không màng lãng phí hay không lãng phí một cây mâu, liền lấy ra một cây mâu khác, cũng không kịp buộc dây vào cán mâu, đang định ném.

Chỉ tiếc vẫn là chậm một chút, còn chưa kịp ném thì con thủy quái kia đã kịp quay trở lại dưới nước.

Có lẽ là sợ hãi, vừa vào nước, con thủy quái liền quẫy mạnh đuôi, sau đó phóng thẳng đi như là một quả ngư lôi, chỉ một cái chớp mắt đã không thấy tăm tích, chỉ để lại một vệt sóng thẳng tắp trên mặt nước.

Mọi người đều cảm thấy rất là tiếc, chỉ thiếu một chút thời gian, có lẽ hôm nay bọn hắn thực sự có được một con mãnh thú làm chiến lợi phẩm.

Lý Dương cảm thấy dù cho bọn hắn không có giết được con thủy quái này, nhưng nó cũng chưa chắc đã sống được.

Mặc dù nó bị nhị thúc làm bị thương cũng không phải rất nặng, nhưng vết thương vẫn còn đang chảy máu.

Dưới sông cỡ nào nhiều kẻ săn mồi, con thủy quái đó cũng không phải dưới sông bá chủ, bị thương như vậy sẽ dẫn đến rất nhiều kẻ săn mồi thèm muốn.

Chỉ sợ là nó thoát được ở đây, nhưng chạy không thoát những thủy quái khát máu khác.

Con thủy quái đã bỏ chạy, Lý Dương bọn hắn cũng kéo con mồi của mình trở về.

Nó sớm đã chết, dù sao cũng bị thương nặng như vậy, máu cũng chảy hết không sai biệt lắm.

Bây giờ, mọi người mới có thể nhìn rõ ràng hình dạng con cá này.

Nhìn nó thực sự là có chút kỳ dị, đầu như là bao bọc bởi một lớp đá cứng vậy, trước trán nhô ra một cục như là bị gõ sưng lên, hai răng trước thì chề ra, thân thể thì bình thường, nhìn như là cá trắm nhưng màu sắc lớp vẩy giống như là màu của nham thạch, xám đen.

Lý Dương cảm thấy cái tên"thạch đầu" rất là thích hợp với loại cá này.

Nhìn hình dạng của nó, Lý Dương liền liên tưởng tới việc nó ăn thịt ốc.

Có lẽ loại cá này chuyên ăn ốc, cái đầu hình dạng như vậy chính là để đối phó với vỏ ốc cứng rắn.

Chỉ cần nó lao với tốc độ nhanh, cái đầu như vậy mà lao trúng thì chỉ sợ vỏ ốc cứng như vậy cũng khó mà lành lặn.

Kích thước của nó cũng khá lớn, mặc dù đã bị cắn đứt một nửa dưới, nhưng còn lại nó vẫn còn khoảng hơn hai mét chiều dài.

Đã xảy ra ngoài ý muốn, lại cũng đã muộn, Lý Dương cũng không muốn tiếp tục câu nữa, mà cùng với mọi người thu dọn trở về.

Ngày hôm nay, bọn hắn thu hoạch thực sự còn không ít đâu.

Chưa kể đám cá da trơn ban đầu câu, thu hoạch lớn nhất của bọn hắn chính là ốc, bọn hắn câu được rất nhiều ốc.

Ngoài ra, bọn hắn còn câu được một con tôm, một con cá răng cưa, một nửa con cá đầu đá.

Quan trọng nhất là, Lý Dương đã biết cách để câu được mấy loại cá này.

Chờ lần sau muốn câu chúng cũng đơn giản.

Chỉ là, thu hoạch lớn nhưng vận chuyển chúng trở về lại thành vấn đề.

Dù sao, số lượng nhiều như vậy, mang trở về cũng tốn rất nhiều công sức.

Lý Dương nghĩ ra một cách, đó chính là nhờ người khác hỗ trợ.

Người trong bộ lạc còn chưa được nếm thử món ốc đâu.

Chỉ cần hắn hứa hẹn dạy bọn họ cách câu ốc, là bọn họ thi nhau hỗ trợ vận chuyển chúng trở về.

Xong việc, Lý Dương còn đưa cho họ mỗi người một con về nếm thử, bao nhiêu đó đối với số lượng ốc bọn hắn câu được không đáng kể gì.

Chỉ là, lại có một vấn đề khó khăn cần giải quyết, nhiều như vậy ốc có thể để chỗ nào bây giờ, nhà kho đã để kín, mới móc một cái cũng đã chứa đầy củi, không lẽ lại phải móc một cái.

Chợt, Lý Dương nảy ra một ý nghĩ, kiếp trước người ta có xây dựng một loại kiến trúc gọi là hầm đá.

Hầm đá có tác dụng giữ tươi thực phẩm cùng với lưu trữ nước đá cho đến mùa hè để sử dụng.

Mùa đông ở đây thứ không thiếu nhất chính là nước đá, mà chỗ này là trong lòng núi, thích hợp nhất để xây dựng hầm đá rồi.

Trong lòng núi, quanh năm nhiệt độ mát mẻ, lại không có ánh nắng chiếu trực tiếp vào, nếu như làm một cái hầm chứa đá đủ lớn, có lẽ là có thể bảo quản nước đá quanh năm mà không lo đá tan hết.

Nghĩ liền làm, Lý Dương liền sai mấy thằng đệ đi đào hầm, thực ra đang ở trong lòng núi, đào trên, đào dưới đều được, nhưng đào xuống dưới hẳn là càng dễ chuyển đồ đi xuống.

Lý Dương không cùng đào là vì hôm nay hắn lại muốn mời khách, cần phải chuẩn bị đồ ăn.

Trước đó hắn cũng đã nói với nhị thúc việc này, cũng mời cả nhà nhị thúc, vì vậy nên mấy con vật lạ hôm nay câu được hắn cũng không chia cho nhị thúc.

Nhị thúc thấy không phải mãnh thú cũng không cùng bọn hắn tranh.

Lý Dương để cho A Sơn qua chỗ lão hắc lấy nước bọt của sâu đá khổng lồ về, nhân lúc tuyết còn chưa rơi, nó còn chưa có bị đóng băng thì tranh thủ làm.

Tiện thể để A Sơn cũng mời luôn lão hắc, để lão đến bữa thì qua đây ăn cơm.

Lý Dương trước hết phải chuẩn bị trước đồ ăn đã.

...

Cách chương.