Chương 23: Ốc vòi.

Chờ đợi thời gian rất lâu, Lý Dương cảm giác có lẽ là lũ mãnh ngư đó đã rời đi.

Mà cho dù chúng chưa có rời đi, hắn cũng không cảm thấy lũ cá đó sẽ có hứng thú với một chút thịt khô.

Thế là Lý Dương chuẩn bị nếm thử lần nữa, hắn đã hết kiên nhẫn chờ đợi, dù sao thời gian là có hạn, cũng không thể mãi chờ như vậy được.

Lý Dương cắt một miếng nhỏ thịt khô làm mồi.

Sau khi móc vào lưỡi câu xong, hắn còn buộc thêm một hòn đá vào đầu dây câu.

Làm như vậy là để ném được xa hơn và mồi câu có thể chìm xuống được tận đáy sông.

Hắn cảm thấy, cho dù đám mãnh ngư kia rời đi rồi thì cũng không có con cá nào ở gần trên mặt nước cả.

Một phần là vì thời tiết đã lạnh, chúng phải lặn xuống sâu để tránh rét, một phần cũng là vì sợ hãi lũ mãnh ngư.

May mắn mới thu hoạch mật đằng, Lý Dương tích trữ không ít dây câu, trong đó có một ít dây rất là dài, đủ để hắn ném mồi ra khá xa và đủ cho nó chìm sâu xuống đáy.

Gọi là khá xa, đó cũng là so với bờ, chứ nếu so với giữa sông thì không tính là gì, nó vẫn chỉ là chỗ nước nông mà thôi.

Ném mồi xuống cũng không thấy có động tĩnh gì, không lẽ không có con gì dưới đó.

Hay vẫn là lũ sinh vật dưới sông này không có hứng thú gì với loại thịt khô này.

Lý Dương đang nghĩ chắc hẳn lần này mình thất bại rồi, thì chợt cảm giác dây câu có động một chút.

Rất nhẹ, nếu không phải đang chăm chú, hắn còn có thể cảm thấy là mình bị ảo giác.

Biết là có thứ gì đó đang chạm vào mồi của hắn, Lý Dương lại càng chăm chú.

Không biết là thứ gì, không giống phong cách của đám cá ở đây.

Đột nhiên, dây câu bị kéo một chút, chỉ kéo ra có một đoạn ngắn, cũng hoàn toàn không giống lúc bị cá cắn câu như vậy.

Nhưng Lý Dương vẫn là kéo dây câu, hắn sợ mình sẽ bỏ lỡ con mồi, dù sao đã mất công chờ lâu như vậy, không thể do dự, cuối cùng thành chờ không công.

Lúc kéo, Lý Dương cảm giác đúng là có vật gì đã mắc câu, nhưng cũng lại không giống như là có con vật gì đã mắc câu.

Cảm giác như là có thêm cục đá ở đầu dây câu vậy, hoàn toàn không có giãy dụa hay phản kháng.

Đã không có phản kháng, kéo lên cũng nhanh chóng, mặc dù cảm giác cũng không nhẹ.

Kéo lên đến bờ sông, Lý Dương nhìn cũng không rõ ràng lắm, bởi vì có cây cỏ che khuất, nhưng lờ mờ nhìn thấy cũng thật như là hắn vừa đã kéo lên một tảng đá tròn.

Chờ kéo lại gần, Lý Dương mới phát hiện, hắn kéo lên một sinh vật kỳ quái.

Nó có kết cấu giống con ốc, nhưng cũng không hoàn toàn giống với kiếp trước con ốc như vậy.

Vỏ của nó khá là tròn trịa, nhìn như là một cái bát úp ngược vậy, cũng không có hình xoắn ốc mà chỉ có một ít văn lộ, không quá rõ ràng.

Nó cũng không có vảy ở phần miệng vỏ.

Thân mềm bên trong cũng không giống với, Lý Dương không rõ bên trong là bộ dạng gì, chỉ nhìn thấy bên ngoài cùng là mấy cái vòi như là súc tu của con mực.

Và những súc tu này đang quấn chặt lấy miếng mồi câu.

Kích thước của nó cũng rất lớn, đường kính ước chừng có hơn nửa mét.

Nhìn thấy nó cũng không phải mãnh thú, súc tu của nó cũng rất ngắn, lại đang quấn chặt lấy miếng mồi, Lý Dương cũng không cảm thấy nó có thể gây nguy hiểm đến mình, thế là trực tiếp kéo trở về.

Thấy thứ đồ lạ hoắc này, ai cũng lại gần nhìn xem.

Mấy thằng đệ thi nhau hỏi hắn, đây là vật gì.

Lý Dương liền nói.

" Ta làm sao biết.

Nhị thúc, ngươi biết đây là vật gì sao?"

Thấy nhị thúc cũng lắc đầu, Lý Dương liền nói.

" Vậy gọi nó là ốc vòi đi, ta nhìn thấy nó có mấy cái vòi ở bên trong."

Mọi người không ai có dị nghị gì, mấy thằng đệ lại hỏi hắn câu hỏi cũ.

" Đại ca, thế con ốc vòi này có ăn được không?"

Lý Dương liền lắc đầu.

" Không biết được, phải thử trước mới biết được, ta nghĩ hẳn là ăn được đi.

A Sơn, trở về lấy ít củi tới, dù sao nó cũng không chịu nhả móc câu ra, vậy nướng nó lên vừa có thể để nó nhả móc câu ra, vừa có thể thử xem thịt con vật này có ăn được hay không."

Lý Dương cảm thấy loại ốc này câu cũng dễ, nhưng nếu không ăn được câu lên cũng phí công, mặc dù hắn vẫn cảm thấy hẳn là ăn được, nhưng vẫn phải thử cái cho chắc.

Trong lúc chờ đợi A Sơn về lấy củi, Lý Dương lại nếm thử câu lần nữa, quả nhiên như hắn suy đoán, loại này đúng là dễ câu.

Chỉ cần ném mồi xuống, lần này còn nhanh hơn lần trước, chỉ một chút thời gian, dây câu liền có động tĩnh.

Rất nhanh, Lý Dương lại kéo lên được một con ốc nữa, chỉ là hắn lại thiệt hại mất một cái móc câu.

Con ôc này cũng giữ chặt lấy miếng mồi cùng với móc câu, hắn làm cách nào cũng không thể gỡ ra được.

Con ốc câu lên cũng không hề dịch chuyển lấy một cái, chỉ chăm chú ôm lấy mồi câu.

Lý Dương suy đoán, loại ốc vòi này hẳn là sống dưới đáy sông.

Công việc của bọn chúng có lẽ là chuyên dọn dẹp thức ăn thừa của các loài cá ở phía trên, rơi vãi xuống đáy sông.

Nhìn bọn chúng hình dạng như này, nếu như chui xuống bùn thì khó có con vật nào có thể làm gì được chúng.

Điều kiện như vậy có thể số lượng của chúng sẽ rất nhiều.

Nếu như có thể ăn được, vậy chúng có thể trở thành một nguồn thực phẩm của người dân trong bộ lạc.

Chờ A Sơn mang theo củi lửa trở lại, Lý Dương liền đốt một đống lửa.

Sau đó hắn dùng đoản mâu của nhị thúc gảy một con ốc lại gần đống lửa.

Cảm nhận được độ nóng của ngọn lửa, con ốc sợ hãi, vội vàng nhả miếng mồi ra, các súc tu của nó nhanh chóng thò ra, cố gắng bò ra xa đống lửa.

Nó đã thả ra móc câu, Lý Dương không còn cố kỵ, gảy thẳng nó vào trong đống lửa.

Vừa rồi còn liều mạng duỗi súc tu ra bò, như thể muốn rút cả thân thể ra khỏi cái vỏ dày nặng.

Bây giờ nó lại liều mạng rụt trở về bên trong lớp vỏ, các cái vòi của nó chăm chú quấn chặt vào với nhau.

Chỉ là đều vô dụng thôi, nó chú định là phải bị nướng chín.

Chỉ một lúc thì bên trong con ốc truyền ra tiếng xèo xèo, đó là tiếng nước đang sôi.

Một chút mùi thơm nhàn nhạt bay ra.

Một hồi sau, cảm giác có lẽ nó đã chín rồi, Lý Dương liền lấy nó ra khỏi đống lửa.

Nó vẫn còn rất nóng, Lý Dương cũng không thể làm gì được, đành chờ một hồi cho nó nguội bớt.

Chạm thử vào, thấy đã không còn rất nóng, Lý Dương cầm nó lên, thò tay vào, túm lấy cái vòi của nó lôi ra, cảm giác còn rất dễ dàng, không giống trước đó muốn lấy móc câu ra, kéo thế nào cũng không hề xê xích một tí.

Phốc!

Lý Dương lôi ra một khối hình dạng kỳ lạ, cùng thân con ốc kiếp trước không giống nhau, nó hình dạng rất quái dị.

Nhìn phần bên trong, cảm giác như hình dạng một con nòng nọc, với một khối thịt to tròn, kèm theo một cái đuôi lớn.

Nhưng phần đầu lại mọc ra mấy cái vòi, có dài, có ngắn, chính là phần bên ngoài hắn nhìn thấy.

Nhìn lại bên trong vỏ ốc, không giống với bên ngoài vỏ ốc, kết cấu bên trong cũng giống với vỏ ốc của kiếp trước, có hình xoắn ốc.

Bên trong còn có đồ vật, này hẳn là nội tạng của nó, Lý Dương cũng không biết cái gì với cái gì ở trong đó, vậy nên bỏ qua cái vỏ một bên.

Nhìn lại phần thịt ốc, tất cả đều trắng tinh như ngọc, ngoại trừ phần vòi bên ngoài bị hun cho ố vàng.

Nhưng phần này như là có một lớp da, chỉ cần bóc đi là thịt lại trở nên sạch sẽ, cùng chỗ khác cũng giống nhau.

Nhìn như vậy, Lý Dương cảm thấy, thứ này chắc chắn là ăn được.

Vậy nên, Lý Dương cắt thử một miếng nhỏ ở phần đuôi.

Đang định cho vào miệng ăn thử thì bị nhị thúc ngăn lại.

" Để ta, ta là đồ đằng chiến sĩ, cho dù có độc ta cũng không sợ, ngươi còn chưa phải đồ đằng chiến sĩ, nếu như có độc thì nguy hiểm."

Lý Dương thấy cũng có lý, thế là nhường cho nhị thúc nếm thử, hắn vẫn là cảm thấy, khả năng có độc không lớn, nhưng cẩn thận chút vẫn hơn.

Nhị thúc cầm miếng thịt cho vào mồm sau đó nhai lên, mắt chợt sáng.

Thấy nhị thúc không tỏ vẻ gì, Lý Dương liền hỏi.

" Thế nào, nhị thúc? Có ăn được không?"

Nhị thúc bình tĩnh nuốt xuống, rồi trả lời.

" Ừm... ăn được."

Thấy thế, Lý Dương lại cắt xuống một miếng nữa, tự mình nếm thử.

Ừm... này là ăn được?

Quá là ăn được ấy chứ!

Vừa cho vào miệng liền cảm thấy cảm giác tươi non, trơn trượt.

Nhai lên thì cảm thấy vừa giòn vừa ngọt, thực sự rất ngon.

Vừa ăn xong, Lý Dương lại cắt một miếng to, cầm lên gặm.

Thấy thế, mấy thằng đệ liền xúm lại gần hỏi han.

Lý Dương liền đưa cho chúng nó tự mình cắt, mà nếm thử.

Nhị thúc cũng tiến đến cắt một miếng, bắt đầu ăn.

Ăn xong, Lý Dương cắt một cái vòi nếm thử.

Cảm giác thịt chỗ này chắc và dai hơn phần thịt bên trong, nhưng vẫn rất là ngon.

Ăn xong, Lý Dương cứ theo như trước đó xử lý nốt một con, đồng thời lấy ra một cái khác móc câu.

Xem xét hai cái móc câu, Lý Dương thấy hai miếng mồi câu bị gặm nham nhở, nhưng móc câu cũng không có lộ ra.

Điều đó chứng tỏ, hai con ốc cũng không có bị móc câu móc vào.

Chúng đơn giản là quấn chặt lấy miếng mồi mà thôi.

Lý Dương cảm thấy có lẽ không cần móc câu cũng câu được loại ốc này.

Nghĩ như vậy, Lý Dương liền nếm thử.

Hắn lấy một sợi dây câu, cũng không cần đến móc câu, trực tiếp buộc chặt một miếng mồi câu vào đầu dây, lại thêm một viên đá vào cho nó dễ chìm xuống đáy sông.

Xong xuôi thì ném mồi xuống sông.

Đúng như Lý Dương suy nghĩ, một lúc sau thì hắn đã lại câu được một con ốc nữa.

Lần này, Lý Dương cũng không cần cho con ốc vào lửa để nó nhả mồi ra nữa, hắn trực tiếp chặt đứt đầu dây câu là được.

Đã có thể, vậy cứ như vậy triển, nhưng Lý Dương cũng không trực tiếp buộc mồi câu vào đầu dây, mà dùng một đoạn dây ngắn để buộc mồi, rồi sau đó buộc nó vào đầu dây câu.

Cho dù mỗi lần chỉ chặt đứt một đoạn nhỏ dây câu, nhưng nhiều lần thì sợi dây câu đó cũng bị chặt chẳng còn bao nhiêu.

Đã không cần móc câu, mà kéo lên cũng dễ dàng, thế là Lý Dương để mấy thằng đệ của mình cũng mỗi người một sợi dây bắt đầu câu.

Nhị thúc cũng không chậm trễ, học theo bọn hắn.

Mà đối với bọn Lý Dương, câu loại ốc này đã là dễ dàng, thì đối với nhị thúc lại càng đơn giản, nhanh chóng.

Chỉ một thoáng là một con ốc đã bị nhị thúc kéo lên.

Tuy nhiên, nhị thúc vẫn thua cho bọn hắn, dù sao bọn hắn cũng có tận năm người cùng câu mà.

Trong lúc câu thì Lý Dương nhận ra rằng, ném mồi câu ra càng xa thì ốc cắn câu lại càng nhanh, mà ốc cũng càng to.

Vậy nên, bọn hắn càng cố gắng ném mồi ra càng xa càng tốt.

Đến cuối cùng, bọn hắn câu được rất nhiều ốc, thực sự đã chất thành một cái núi nhỏ.

May mắn lũ ốc này bị câu lên cũng không bò linh tinh, chỉ nằm yên ở đó, không thì bọn hắn cũng không biết phải làm thế nào.

...

Cách chương.