Đã không muốn cứ như vậy trở về, lại không còn có sâu đá để làm mồi câu, thế thì Lý Dương cũng chỉ có thể liều một lần, chơi lớn xem kết quả như thế nào.
Hắn cũng nói với nhị thúc, nhờ nhị thúc đứng bên cạnh trông coi, lỡ như có nguy hiểm gì còn có thể ra tay trợ giúp.
Chờ nhị thúc đồng ý, Lý Dương chặt xuống một cái đầu cá, làm mồi câu.
Móc xong lưỡi câu, Lý Dương định ném xuống dưới sông, nhưng ước lượng một chút, cảm thấy nó hơi nặng, sợ rằng hắn là ném không tới đó.
Đã không làm được, vậy cũng đành nhờ vả nhị thúc.
Nhị thúc một tay liền ném nó xuống dưới sông.
Lý Dương cũng không dám cầm vào dây câu, cũng không để nhị thúc cầm, hắn cũng chỉ dám dùng ngón tay chạm vào dây câu để cảm nhận động tĩnh.
Cũng không giống như trước đó, cá cắn câu nhiệt tình như vậy, hắn cũng không cảm nhận được dây câu có động tĩnh gì.
Có lẽ là bọn chúng không thấy có mồi câu vứt xuống nên rời đi, hoặc cũng có thể là bọn cá này cũng không có thói quen ăn thịt đồng loại, cái này hắn cũng không rõ lắm.
Nhưng không sao, dưới sông có rất nhiều cá đâu, cũng không phải chỉ có loại cá này.
Hắn vừa lúc cũng đang muốn xem, còn có con vật gì ở dưới đấy, bọn cá này không cắn câu thì đúng là vừa vặn.
Chờ một lúc lâu, Lý Dương cảm giác dây câu có chút động tĩnh, tương đối nhỏ, không giống như là bình thường cá cắn câu.
Rồi sau đó, dây câu bị kéo một chút, mặc dù lực lượng không nhẹ, nhưng cũng chỉ kéo một khoảng cách ngắn, cũng không giống như là bình thường cá kéo dây như vậy.
Nhưng sợ bỏ lỡ, Lý Dương vẫn cầm lấy dây câu và kéo lên.
Không phải cá lớn, Lý Dương kéo được, mặc dù cảm giác đúng là có thứ gì bám vào đầu kia của dây câu, cũng không nhẹ, nhưng lại không có bao nhiêu cảm giác vùng vẫy hay kháng cự, rất là kỳ lạ.
Chờ kéo lên bờ, Lý Dương rất là ngạc nhiên.
Lại là thứ này!
Vội vàng hô nhị thúc, Lý Dương cũng không dám kéo tiếp, cũng không dám làm động tác gì.
Bởi vì, con vật cũng không có bị móc câu móc trúng, nó chỉ đang giữ lấy cái đầu cá mà thôi, lỡ như làm ra động tác gì, khiến nó thả đầu cá ra, rồi chui xuống nước thì xong.
" Nhị thúc, lấy đoản mâu.
Ngươi nhìn xem, liệu có phi trúng được nó không?"
Nhị thúc cũng rất kinh ngạc vì con vật, nhưng cũng chăm chú xem xét.
Con vật kích thước cũng không nhỏ, khoảng cách cũng không tính rất xa, lại ở trên cao ném xuống, vấn đề không lớn.
Thế là nhị thúc trả lời.
" Không vấn đề gì, chỉ là một đầu dã thú, một mâu là xong."
Nghe vậy Lý Dương vui vẻ, vội nói.
" Nhị thúc, ngươi lấy một sợi dây, buộc vào cán mâu, như vậy sau khi ném có thể kéo trở về, sau đó nhanh chóng sử lý nó, kẻo nó bỏ chạy xuống nước, nó cũng không có mắc vào lưỡi câu."
Nhị thúc vội vàng làm theo Lý Dương nói, lấy một sợi dây câu dự phòng, buộc vào đầu cán mâu.
Làm xong thì nhanh chóng cầm mâu nhắm chuẩn con vật.
Con vật vẫn không hề phát giác nguy hiểm, vẫn đang gặm ăn đầu cá, cũng không có dấu hiệu buông ra.
"Hiu"...
Tiếng mâu xé gió bay ra.
"Phốc".
Lưỡi mâu cắm thẳng vào đầu con vật.
Đau đớn làm nó giãy dụa, co quắp.
Thấy nhị thúc đã ném trúng, lưỡi mâu cũng cắm xuyên và đầu con vật, Lý Dương vội hô lên.
" Mau! Nhị thúc, mau kéo nó trở về."
"Ha ha"...
Hắn vui vẻ không được, cuối cùng thì nó cũng không thể chạy, Lý Dương lo lắng nãy giờ.
Nhị thúc cũng không chậm trễ, kéo con vật trở về, mà con vật không biết là do trọng thương hay thế nào, cũng không có sức lực gì phản kháng.
Chờ kéo tới gần, thấy nó còn chưa có chết hẳn, Lý Dương vội vàng hô nhị thúc ngừng lại.
" Nhị thúc, tạm thời để đó đã, chờ nó chết hẳn rồi kéo vào.
Nhìn bộ dạng của nó, không cẩn thận một chút có thể sẽ rất nguy hiểm, cho dù nó cũng không phải một con thủy quái cấp độ mãnh thú."
Chờ một lúc, con vật đã chết hẳn, nhị thúc liền kéo nó vào trong hang.
Mọi người mới quây lại, quan sát nó, chắc hẳn cũng chưa ai thấy qua loại vật này.
Mà Lý Dương xem xét nó, lấy tay sờ lên lớp vỏ bên ngoài cứng cáp của nó, lại sờ cặp kìm to lớn của nó.
Đây chẳng phải kiếp trước con tôm sao.
Bộ dáng này giống y đúc tôm đồng, cặp càng to và dài nhọn, chứ không giống tôm hùm càng như vậy to lớn, nặng nề.
Nhưng kích thước này thì tôm hùm cũng phải thua kém rất nhiều, chiều dài cơ thể không tính càng phải có chừng hơn hai mét, thêm càng nữa chắc cũng khoảng bốn mét có hơn.
Con tôm này có màu sắc trong suốt, có lẽ đó là cách nó ngụy trang dưới nước.
Vì là cũng không biết sinh vật này ở đây được mọi người gọi là gì, nên Lý Dương liền hỏi thăm nhị thúc.
" Nhị thúc, ngươi có biết nó là sinh vật gì không?"
Chỉ là, nhị thúc cũng không gặp qua loại sinh vật này bao giờ, vậy nên liền lắc đầu trả lời.
" Ta cũng chưa gặp qua, người trong bộ lạc cũng rất ít tận mắt nhìn thấy thủy quái dưới sông, ngay cả trong truyền thừa cũng rất ít đề cập tới dưới nước sinh vật, chỉ có nói đến một vài loại mà thôi, nhưng cũng không có loại này."
Đã không có ai biết loại này tên là gì, vậy Lý Dương cũng không ngại tự mình lấy tên cho nó.
Lấy tay gõ gõ vào vỏ tôm, Lý Dương nói.
" Đã không biết là con gì, vậy gọi nó là giáp xác đi, nhìn nó như là mặc áo giáp vậy."
Cũng không thể gọi là tôm, dù sao thì Lý Dương cũng không biết "tôm" nghĩ là gì, rồi có người hỏi, hắn cũng không biết phải trả lời thế nào.
Có lẽ sau này còn gặp nhiều loại khác cũng có giáp xác, vậy thì đến lúc đó lại phân chia chưa muộn.
Nhị thúc cũng gật đầu rồi nói.
" Ừm, gọi như vậy cũng hợp lý.
Nhưng mà không biết thứ này có thể ăn không?"
Lý Dương lập tức trả lời khẳng định.
" Đương nhiên, nhìn nó toàn thân là thịt, ngay cả một mẩu xương cũng không có, chắc chắn là sinh ra là để làm đồ ăn, làm sao lại không thể ăn, ta đoán chắc chắn còn là rất mỹ vị."
Còn không phải mỹ vị sao, nhìn thịt tôm trong suốt thế kia, nói thật gặp phải người ưa thích đồ sống có lẽ là đã không kiềm chế được rồi.
Chỉ tiếc, hắn cũng không có ưa thích ăn thịt sống.
Lý Dương kéo dây câu trở về, đầu cá đã bị con tôm cắn nham nhở, có tí thịt cũng đã gặm xong.
Đổi một cái đầu cá khác, Lý Dương muốn thử xem còn có thể câu được tôm không, hắn cảm thấy thứ này ở dưới sông, hẳn là không ít mới đúng.
Nhưng lần này không giống với lần trước phải chờ lâu như vậy, mồi câu vừa quăng xuống nước, một cái miệng lớn với hàm răng kinh khủng lao ra đớp ngay lấy cái đầu cá.
Thực sự quá nhanh, Lý Dương còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì thì mồi câu đã mất, chỉ để lại chập trùng mặt nước, còn dây câu cũng không có động tĩnh gì.
Vội kéo dây câu lên thì thấy ở đầu dây câu, mồi câu cùng với cả móc câu đều đã không thấy, dây câu đã bị cắn đứt.
Quá kinh khủng, này rốt cuộc là thứ gì?
Không lẽ chính là một con mãnh ngư.
Bình thường loại dây câu này dùng sắc bén thạch khí chặt cũng phải chặt mấy lần mới dứt.
Thế mà con cá này chỉ một phát cắn liền ngọt ngào làm đi của hắn cả mồi lẫn móc câu.
Lý Dương vội vàng quay sang hỏi nhị thúc.
" Nhị thúc, ngươi có thấy rõ nó không, có phải hay không là mãnh thú?"
Nhị thúc đang chăm chú đề phòng, sợ thủy quái hung mãnh lao lên bờ, này chính là khắc vào trong máu người của bộ lạc, nhiều đời như vậy truyền xuống, cho dù mấy tháng nay có chút thay đổi, nhưng nó gần như bản năng rồi, nhất thời là không thay đổi triệt để được.
Thấy Lý Dương hỏi, nhị thúc liền lắc đầu, nói.
" Không thấy rõ ràng, quá nhanh, quá bất ngờ, chắc hẳn là mãnh thú."
Lý Dương cảm thấy có lẽ là đầu thủy quái này vừa lúc đi ngang qua mà thôi, bằng không sao trước đó không thấy.
Thế là Lý Dương lại thử lại một lần, không tin còn gặp phải lần nữa.
Lý Dương thay một cái lưỡi câu mới.
Lại chặt một cái đầu cá nữa, móc vào lưỡi câu rồi lần nữa ném xuống.
Chỉ tiếc là không như hắn mong muốn, lần này cũng chẳng khác lần trước, Lý Dương lại mất một cái móc câu.
Này, không lẽ bên dưới đang có cả bầy thủy quái đang chờ sẵn.
Vừa rồi, hắn đã cố ý để nhị thúc ném cách xa chỗ lúc trước, vẫn là vừa chạm mặt nước thì bị nó đớp mất.
Lý Dương không còn dám thử như vậy nữa, lần này Lý Dương chỉ dám cắt một miếng thịt nhỏ làm mồi câu.
Cũng không dám ném mồi ra xa.
Chọn một chỗ bờ sông có chút lõm vào, hắn ném ngay sát bờ.
Hắn muốn thử xem liệu có cá nhỏ một chút bị mãnh ngư dọa chạy dạt vào đó không.
Thả mồi xuống đó, ban đầu cũng không thấy có phản ứng gì.
Lý Dương nghĩ, hẳn là cũng không có cá gì ở chỗ này.
Nhưng chờ một lúc thì có cá cắn câu.
Thấy cũng không nặng, hắn liền kéo lên.
Lại ở sát bờ, khiến con cá nhanh chóng bị kéo lên bờ.
Còn thực sự là một đầu cá nhỏ, hắn không nhìn rõ lắm, nhưng ước chừng cũng chỉ có hơn nửa mét như vậy.
Thấy thế, Lý Dương khá là thất vọng, này là lần đầu tiên câu được con cá nhỏ như vậy.
Đã không phải là cá lớn gì nên Lý Dương cũng không thèm để ý, cứ thế kéo lại gần.
Đột ngột, nhị thúc hô hắn dừng lại.
" Dừng lại!
Cẩn thận, đó là một đầu mãnh ngư!"
Lý Dương không tin tưởng lắm, một con cá nhỏ như vậy lại là một đầu mãnh thú, nhưng hắn vẫn nghe lời nhị thúc, dừng lại, không tiếp tục kéo con cá trở về.
Nhị thúc nhìn chăm chú con cá một lúc.
" Ta cảm nhận được mãnh thú hơi thở, nhưng có lẽ đầu cá này chỉ là một đầu mãnh thú con non, còn chưa có trưởng thành, nhưng cũng so với những con cá bình thường phải nguy hiểm hơn nhiều.
Từ từ kéo lại đây, để ta giết nó."
Lý Dương nghe lời, kéo từ từ con cá trở lại, vừa kéo vừa hỏi.
" Nhị thúc, cái gì là mãnh thú hơi thở, sao ta không có cảm giác gì?"
Thấy thế, nhị thúc trả lời.
" Mãnh thú, hay hung thú các loại và ngay cả đồ đằng chiến sĩ cũng vậy, chỉ cần có thể tích trữ năng lượng trong cơ thể đều có hơi thở, chuẩn xác hơn chính là khí tràng, do năng lượng trong cơ thể phát ra, năng lượng mạnh yếu khác nhau, khí tràng phát ra cũng khác nhau.
Mà loại khí tràng này người thường là không cảm giác được, chỉ có thể người hay vật cũng mang khí tràng mới có thể lẫn nhau cảm ứng.
Đầu này cá nhỏ cũng phát ra khí tràng, nhưng rất yếu, chỉ có thể miễn cưỡng coi như nửa cái mãnh thú, còn chưa phải chân chính mãnh thú."
Chờ Lý Dương kéo nó lại gần, nhị thúc liền một mâu đâm chết nó.
" Ừm...con cá này chính là cùng loại với con vật trước đó cắn mất mồi câu."
Chấm một tí máu đưa lên miệng nếm thử, nhị thúc lại nói.
" Đúng là còn chưa phải mãnh thú, chỉ là con non, loại này thịt có chứa một chút năng lượng, các ngươi có thể dùng ăn, máu thì cũng không có tác dụng như mãnh thú huyết như vậy."
Nghe thấy thế, Lý Dương cũng không biết là nên vui hay là buồn, buồn là vì hắn còn tưởng mình câu được một đầu mãnh thú đâu, còn vui thì là vì may mắn nó không phải mãnh thú, hắn còn có thể thoải mái ăn.
Lý Dương quan sát con cá, nó có lớp vảy cứng rắn và sắc bén, chúng có thể dựng đứng lên như là từng lưỡi dao.
Vây lưng của nó rất là sắc, nhọn.
Đặc biệt là nó có cái miệng lớn, hàm răng như là hai lưỡi cưa sắc bén, khi khép lại thì vừa khít với nhau.
Bảo sao, trước đó dây câu của hắn vừa bị cắn một cái liền đứt.
Hàm răng như vậy, chỉ cần lực cắn cũng đủ mạnh, thì cho dù cái gì bị cắn trúng cũng sẽ đứt thôi.
Lý Dương đặt tên cho loại cá này là cá răng cưa.
Lý Dương suy nghĩ, ngay cả cá con cũng có, vậy bên dưới sông chỗ này chắc chắn có nguyên một đàn cá loại này đang chờ đợi, chứ không phải chỉ có một hai đầu cá đi ngang qua.
Hắn mặc dù chuẩn bị một ít lưỡi câu, nhưng cũng không có nhiều để lãng phí.
Vừa rồi là may mắn gặp phải đầu cá con, bằng không hắn có thể lại phải thiệt hại mất một cái lưỡi câu.
Đã như vậy cũng chỉ có thể chờ đợi chờ đám cá này rời đi rồi lại câu, có lẽ, chờ một lúc không có mồi quăng xuống, chúng sẽ bỏ đi.
Lý Dương cảm giác lũ cá này hẳn là đang rất đói, chúng sẽ không dừng lại chỗ này nếu như không có đồ ăn.
Nhưng cho dù có tiếp tục câu, Lý Dương cũng không định dùng thịt sống làm mồi nữa, hắn định dùng thịt khô làm mồi câu, vậy nên Lý Dương liền sai tiểu đệ về lấy thịt khô.
...
Cách chương.