Chương 21: Tắm thuốc.

Chờ nhị thúc qua, Lý Dương liền nói với nhị thúc.

" Nhị thúc, ngươi mang giúp ta đám da chuột này tới chỗ tế sư, nhờ tế sư phân phát cho những nhà có trẻ nhỏ, ta cũng không biết những nhà nào có trẻ nhỏ cả.

Ngươi nếu muốn cũng có thể cầm lấy mấy tấm trở về, chúng ta cũng không dùng tới những da chuột này nữa."

Thấy thế, nhị thúc cũng không khách khí, vui vẻ chọn lấy mấy tấm, trước mang trở về nhà mình.

Thấy thế, Lý Dương liền đưa cho nhị thúc cái chăn trước đó làm cho nhà nhị thúc, để nhị thúc mang về luôn một thể.

Nhị thúc rất là vui mừng, liên tục cảm ơn, nhưng cũng không khách khí từ chối, thứ này bọn họ rất cần.

Nhà hắn có tận ba đứa trẻ, trong đó một đứa vừa mới sinh, vợ hắn mới sinh cũng rất yếu.

Cả nhà ngoại trừ hắn, đều cần có tấm chăn này.

Vừa rồi hắn còn nhìn thấy hai đứa nhỏ mặc áo mới, hắn cảm thấy cũng nên làm cho vợ mình một cái, nàng mới sinh con chưa được bao lâu, sức khỏe còn rất yếu, chịu không nổi rét lạnh.

Hắn cũng không dám nhờ Lý Dương làm cho, dù sao hắn cảm thấy cũng đơn giản, tự mình là có thể làm được.

Còn bản thân hắn cũng không cần, mặc dù cũng sợ rét, nhưng không ra ngoài hang động, hắn vẫn là chịu đựng được.

Trở về cất da chuột xong, nhị thúc lập tức quay trở lại.

Đống da chuột còn lại, số lượng cũng không ít, nhưng cũng không làm khó được nhị thúc, một lần là có thể mang hết.

Lý Dương còn để nhị thúc mang luôn chăn cho tế sư.

Còn Lý Dương thì mang chăn với áo mà hắn làm đến cho lão hắc.

Nhìn thấy hai đồ vật Lý Dương mang tới, lão hắc rất là vui vẻ, sau đó lập tức đi thử.

Lão cầm theo chăn, trèo lên giường lập tức đắp thử, còn làm bộ quấn quanh một vòng xem có ấm không.

Tiếp đó thì đứng dậy mặc thử áo, hơi rộng một chút, nhưng còn tính là vừa người.

Thấy lão cười vui vẻ như vậy, Lý Dương cười cười, hỏi lão hắc.

" Lão hắc, có thích không?

Ta vẫn là rất tốt với ngươi đi?"

Nghe thấy lời của hắn, lão hắc lại cười càng to.

" Không tệ! Tiểu tử ngươi vẫn rất là không tệ, không uổng công ta tốt với ngươi."

Lý Dương "xì " một tiếng, rồi đi trở về.

" Ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, uổng phí của ta bao nhiêu công sức."

Thấy thế, lão hắc cũng chỉ cười cười nhìn theo bóng lưng hắn, lão biết Lý Dương hắn cũng không để ý gì đến câu cảm ơn của lão, cũng giống như lão cũng chưa từng cần đám trẻ con bọn chúng cảm ơn mình, nhớ ở trong lòng là được rồi.

Bận bịu chuẩn bị mấy ngày hôm nay, cuối cùng cũng coi như xong, Lý Dương muốn trở về nấu một bữa cơm tử tế, thưởng cho bản thân mình và đám tiểu đệ.

Về phần nhị thúc, ôm đống da lông chuột cùng với chăn liền đi thẳng tới chỗ ở của tế sư.

Gặp được tế sư đang ngồi xem thứ gì đó, liền thả đồ vật xuống.

Mặc dù không nặng, nhưng ôm nhiều thứ như vậy cũng phiền.

Thấy được đống đồ vật, tế sư rất là ngạc nhiên, liền dò hỏi.

" Đây là?"

Thấy thế, nhị thúc vội vàng giải thích.

" Đây là Lý Dương nhờ ta mang đến.

Nói là nhờ tay ngài phân phát cho những gia đình có trẻ nhỏ, bọn hắn không dùng tới.

Còn có thứ này, chính là Lý Dương làm đưa cho ngài."

Lý Cương cầm lấy tấm chăn, căng ra cho tế sư nhìn.

Tế sư nhìn cũng đoán được là tấm chăn, nhưng vẫn cảm thấy lạ mắt, dù sao trong bộ lạc còn chưa nhìn thấy tấm chăn kiểu này bao giờ, thế là liền nghi ngờ hỏi.

" Đây là tấm chăn?"

Lý Cương cũng nghe con mình kể, như thế nào giúp Lý Dương làm chăn, liền trả lời.

" Đúng vậy tế sư, cái này là Lý Dương lấy da chuột may lại, bên trong còn nhồi thêm đồ vật, rất là mềm và ấm áp."

Nghe thế, tế sư liền cầm lấy, sờ thử.

Quả thật rất mềm mại, rất thoải mái.

Tế sư còn trùm thử lên người, cảm thấy rất là ấm áp.

Mặt tế sư cũng cười rất là vui vẻ.

" Ha ha! A Dương đứa trẻ này thật có tâm, còn để ý tới lão già ta."

Nhị thúc cũng thay Lý Dương khiêm tốn một câu.

" Ngài chính là bộ lạc trụ cột, những việc này đều là nhỏ nhặt, không đáng kể, A Dương làm vậy cũng là việc hậu bối chúng ta nên làm."

Nghe thấy thế, tế sư cười càng vui vẻ.

Cười xong, tế sư nhìn lại đống da chuột, sau đó nói.

" Được rồi, để sau đó ta sai A Vũ đi phân phát cho trẻ nhỏ trong bộ lạc.

Ngươi chờ một chút, ta lấy cho A Dương đám bọn hắn chút đồ, bọn chúng đều là những đứa trẻ có tiền đồ, đương nhiên là cần phải chiếu cố một chút."

Nói rồi, tế sư đi vào một lúc, khi đi ra, trên tay cầm theo mấy thứ đồ.

Nhị thúc nhìn thấy có một miếng thịt, còn tươi, hắn nhận được ra, là mãnh thú thịt, cũng không lớn, nhưng đối với A Dương bọn hắn, vậy đã đủ nhiều.

Còn có một bình đá nhỏ, có lẽ là thú huyết.

Ngoài ra thì còn một cái bọc, nhìn hẳn là dược liệu, thứ này trong bộ lạc cũng không nhiều, đa phần dược liệu trong bộ lạc là để dùng phối chế thành thuốc chữa thương cho đồ đằng chiến sĩ dùng.

Đưa cho nhị thúc những thứ đồ này, tế sư dặn dò.

" Này là thịt mãnh thú, cầm về cho A Dương bọn chúng tẩm bổ.

Còn đây là thuốc tắm, bảo A Dương cho vào nước đun lên, dùng để tắm, lúc tắm cho thêm mãnh thú huyết vào, có thể giúp chúng nó tăng cường gân cốt.

Nhớ nhắc nhở A Dương dưỡng tốt thân thể, chờ đầu năm thì làm nghi thức trở thành đồ đằng chiến sĩ."

Nhị thúc nhận lấy đồ vật, nói mình nhất định sẽ nhắc nhở A Dương, cúi chào tế sư rồi đi trở về.

Ở nhà, Lý Dương đang nấu cơm tối.

Thấy nhị thúc mang đồ vật về cho hắn, Lý Dương rất là vui vẻ.

"Này, tế sư cũng thật là quá khách khí!"

Trong lòng thì như nở hoa.

Nhị thúc sau khi bàn giao lại lời nói của tế sư thì định trở về nhà mình, nhưng lại bị Lý Dương ngăn lại.

" Nhị thúc, tuyết cũng chuẩn bị rơi rồi, không biết khi nào thì bộ lạc phong bế cửa hang động?"

Thấy Lý Dương hỏi thế, nhị thúc cũng khẽ trả lời.

" Ừm... hẳn là cũng chỉ một vài ngày nữa là tuyết bắt đầu rơi, khi nào tuyết bắt đầu rơi thì bộ lạc mới phong cửa hang."

Thấy thế, Lý Dương lại nói tiếp.

" Ta định nhân lúc bộ lạc còn chưa có phong cửa hang, ngày mai đi câu một mẻ cá, để dự trữ một ít thịt tươi cho mùa đông, dù sao cũng không còn mấy ngày là tuyết sẽ rơi, không cần hong khô cũng có thể để rất lâu mà không lo bị hỏng."

Nhị thúc suy nghĩ rồi nói.

" Ngươi không nói, ta cũng không suy nghĩ gì đến chuyện này, hay là ta cùng các ngươi đi, ta cũng muốn dự trữ một ít thịt tươi."

" Cứ như vậy, ngày mai chúng ta cùng đi."

Lý Dương nhất chí gật đầu.

Vốn dĩ hắn nói ra chuyện này là muốn mời nhị thúc đi cùng, bọn hắn tự đi câu còn có chút nguy hiểm.

Nhị thúc đi trở về, mà bọn hắn cũng giải quyết bữa tối.

Ăn cơm tối xong, Lý Dương lấy ra gói thuốc mà nhị thúc mang về, xem xét một chút, hắn cũng không rõ đây là những loại cây gì, có một chút mùi thơm của thảo dược.

Làm theo nhị thúc nói, cho chúng vào đun lên, chờ được rồi thì đổ mãnh thú huyết vào.

Hoà thêm nước lạnh, Lý Dương gọi cả mấy thằng đệ vào tắm chung.

Cảm giác ban đầu là nóng, chờ một lúc lại có cảm giác tê, ngứa, như là có từng cây kim rất nhỏ đâm vào lỗ chân lông vậy.

Cảm giác này dần dần gia tăng, chuyển dần thành đau buốt tận xương tủy.

Mấy tiểu đệ của hắn đã sớm không nhịn được, la hét liên tục, thậm chí còn muốn nhảy ra ngoài.

Thấy thế, Lý Dương liền hét lớn.

" CHỊU ĐỰNG! Đừng để phí công chịu đau khổ, chờ một lúc dược lực sẽ tiêu hao hết."

Nghe vậy, chúng nó mới cố cắn răng nhẫn nhịn xuống.

Cũng đúng là không được bao lâu, thì dược lực bên trong nước như là đã bị thân thể bọn hắn hấp thu hết như vậy, cảm giác đau đớn, thống khổ cũng không còn chút nào.

Mà cảm giác thống khổ đi qua, đổi lại là cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái.

Cảm giác như là tất cả lỗ chân lông được mở ra, đang không ngừng hô hấp, khiến cho thân thể như là đang lâng lâng, bay lên vậy.

Lúc này, thêm một giấc ngủ nữa thì hoàn mỹ.

Buổi sáng hôm sau khi thức dậy, Lý Dương cảm thấy rất là thư thái, toàn bộ thân thể như là tràn đầy năng lượng, không chỉ thế, Lý Dương còn cảm thấy lực lượng tăng lên một đoạn, thân thể cũng chắc khỏe hơn không ít.

Hỏi mấy thằng tiểu đệ thì chúng cũng cảm giác như vậy, đây chắc chắn là do hôm qua tắm thuốc.

Như đã ước định, sau khi ăn sáng, bọn hắn cùng nhị thúc chuẩn bị cùng nhau đi câu.

Bây giờ đã sắp sửa mùa đông, sâu đá đều đã ẩn nấp hết, rất khó để tìm được.

Phải rất tốn sức bọn họ mới tìm được một ít để làm mồi câu.

Tần ấy chắc chắn là không đủ để bọn hắn câu.

Nhưng không vấn đề gì, dù sao hôm nay, Lý Dương cũng định chơi lớn một lần, dùng thịt để làm mồi câu, xem kết quả sẽ như thế nào.

Đương nhiên, chuyện đó phải chờ sau, trước tiên phải sử dụng hết đám sâu đá này đã.

Đi đến cửa hang thì ở đây vắng tanh, không có một bóng người, chẳng bù cho trước đó, người người chen chúc nhau đến câu cá.

Cái này cũng là vì gần đây mọi người phải bận rộn chuẩn bị cho mùa đông, không chuẩn bị đầy đủ chính là tính mạng vấn đề, không thể sơ suất.

Một phần cũng là vì khoảng thời gian này, mọi người cũng tích trữ được không ít thịt cá, cũng đã đủ cho mùa đông này rồi.

Tích trữ nhiều nhất đương nhiên vẫn là bọn hắn.

Dù sao cũng quá nhiều, nên trước đó, Lý Dương đã nhờ Vân Vũ phân phát bớt cho những gia đình hoàn cảnh trong bộ lạc.

Hôm nay, câu cá cảm giác cũng không giống như bình thường như vậy.

Có lẽ là do trời đã bắt đầu rét lạnh, lũ cá cũng không còn sinh động kiếm ăn, hoặc là chúng đã lặn sâu xuống dưới đáy sông nên phải chờ rất lâu vẫn không thấy cá cắn câu.

Mãi một lúc sau, dây câu mới có động tĩnh.

Có lẽ là bây giờ chúng mới phát hiện mồi câu và kéo nhau tới.

Và thế là, bọn hắn có thể bắt đầu câu cá như bình thường.

Chỉ là, mồi câu không có nhiều.

Vậy nên, câu được một thời gian thì mồi câu cũng đã hết.

Nhìn lại số cá mà bọn hắn câu được, nếu là dùng để dự trữ thức ăn tươi cho mùa đông thì còn hơi ít.

Lý Dương bọn hắn câu được hơn mười con, còn nhị thúc được khoảng hai mươi con.

Nếu thu hoạch chỉ có thế này, vậy bọn hắn phải ăn rất dè dặt thì mới có thể miễn cưỡng đủ cho mùa đông này.

Thực ra, điều này cũng không quan trọng lắm, dù sao thịt khô và các loại thức ăn khác bọn hắn đã dự trữ rất nhiều, thịt tươi loại này có cũng được, không có cũng không sao.

Đương nhiên là có đầy đủ thì càng tốt, dù sao đồ ăn khô cũng không có tốt được bằng như đồ tươi.

Vậy nên, Lý Dương hắn còn chưa có muốn cứ như vậy từ bỏ để đi trở về.

...

Cách chương.