Mà sau gần hai tháng, thời tiết cũng chuyển từ nóng bức sang mát mẻ, báo hiệu một mùa đông lạnh giá nữa lại sắp tới.
Bọn hắn cũng phải dừng công việc luyện tập chế tác thạch khí lại, giành ra thời gian để chuẩn bị cho mùa đông đã tới gần.
Bọn hắn năm nay là nhất định có thể trải qua một cái mùa đông no, ấm, thoải mái nhất từ trước đến nay.
Nhưng một số thứ vẫn là phải chuẩn bị đầy đủ.
Đầu tiên cần chuẩn bị chắc chắn là củi đốt.
Mùa đông, củi đốt nhất định phải đầy đủ, bằng không cũng đừng nghĩ sống qua mùa đông giá rét ở đây.
Được cái ở đây không thiếu nhất chính là củi đốt.
Đến mùa này, rừng dây leo ở chân núi, hầu hết các loại dây leo đều đã khô, khắp nơi đều là củi.
Mà dây leo ở đây đều rất to lớn, chứ không phải như kiếp trước thế giới kia như vậy, dây leo vừa nhỏ vừa mềm.
Khi chúng khô đi đa phần cũng rất cứng rắn, không phải tùy tiện chạm vào liền gãy.
Mặc dù khắp nơi là củi khô, nhưng cũng phải mất công chặt mang về chứa đựng, chứ chờ chân chính mùa đông tới rồi, bộ lạc sẽ phong kín cửa hang lại, cũng sẽ không thể ra ngoài lấy củi được.
Trước đó, Bọn hắn đã chế tạo một cái nhà kho lớn, nhưng năm nay tích chữ đồ ăn hơi nhiều, chủ yếu là thịt chuột với thịt cá hong khô, đã không còn bao nhiêu chỗ để chứa củi.
Lý Dương đành phải móc thêm ra một cái nhà kho nữa để chứa củi.
Trong bộ lạc, chỗ ở của mọi người hầu hết đều nằm sát gần sườn núi, để tiện cho việc lưu thông không khí và lấy ánh sáng.
Chỗ ở của bọn hắn chỗ này là nằm sát về phía nam, móc thẳng ra phía ngoài chính là hướng về phía con sông lớn.
Lý Dương vẫn muốn móc ra một cái cửa ra ngoài sườn núi, như vậy chẳng khác nào một cái nhà ở giữa vách núi, mở cửa ra thì chính là cảnh biển, dù sao cũng chỉ là không có bãi cát, còn lại cũng chẳng khác gì biển cả.
Nhưng mùa đông rất rét, lại phải mất công lấp nên hắn cũng không có làm vậy, vẫn là chờ về sau rồi tính.
Bây giờ, bọn hắn móc cái kho củi này cũng phải lựa khéo, không thì có thể trực tiếp sẽ móc ra bên ngoài núi.
Chờ móc xong, công việc tiếp theo chính là lấy củi lấp đầy cái kho, như vậy là đã đủ cho bọn hắn thoải mái dùng trong mùa đông này.
Chuẩn bị củi xong xuôi, vậy thì đến phần lương thực.
Năm nay, bọn hắn đã lưu trữ được rất nhiều thịt, nhưng cũng không thể chỉ ăn mỗi thịt thôi.
Về phần rau, bình thường người dân ở đây sẽ chuẩn bị một số loại rau có thể phơi khô để dùng dần, hắn cũng có chuẩn bị một ít, ngoài ra hắn còn cho một số loại rau vào muối chua, coi như đã ổn.
Chủ yếu vẫn là lương thực chính, đó là mật đằng.
Bây giờ đã là thời điểm người dân ở đây thu hoạch mật đằng.
Bọn hắn cũng cần phải thu hoạch mật đằng, phải lấy rất nhiều, ít nhất là phải đủ để ăn cho tới lúc này của năm sau.
Năm nay, vì là có câu cá công việc này, mọi người đều giữ lại tất cả sợi gân của mật đằng, không hề lãng phí vứt đi.
Hoa quả khô cũng phải thu thập, mùa này khắp nơi đều có, những quả mọng sau khi chín sẽ được nắng và gió hong khô tại trên cây, nếu không thu thập, một thời gian nữa chúng sẽ rụng xuống.
Trong đó, hoả liệt quả chính là loại hắn nhất định phải thu thập.
Năm nay, vì là tế sư cùng với tộc trưởng biết được công hiệu của hoả liệt quả, khiến hoả liệt quả trở nên quan trọng, được mọi người trong bộ lạc săn lùng.
May mắn, số lượng hoả liệt quả rất nhiều, cũng không lo bị mọi người thu thập hết.
Ngoài ra, Lý Dương còn muốn thu thập một loại quả nữa, loại quả này cũng không ăn được.
Người ở đây gọi chúng là bông tuyết quả, hoặc là tuyết đầu mùa.
Vì sao lại gọi chúng như vậy?
Đó là vì loại quả này giống như quả bông, hoặc là quả bồ công anh vậy.
Phần vỏ ngoài cứng sẽ nứt toác ra khi chúng khô.
Bên trong là phần hạt, ở đuôi hạt mọc ra như là sợi bông trắng tinh.
Nó có tác dụng để gió có thể thổi hạt bay đi, giúp chúng có thể gieo rắc hạt giống đi khắp nơi.
Mỗi khi đến lúc này, hạt giống của chúng sẽ bị gió thổi bay đầy trời, như là khắp trời đang rơi tuyết vậy.
Người dân ở đây cũng lấy loại quả này làm báo hiệu cho mùa đông.
Vì khi chúng vừa rụng hết hạt, hạt của chúng không còn bay lên nữa, cũng là lúc chân chính tuyết bắt đầu rơi.
Mà bây giờ, hạt của chúng chỉ mới bắt đầu bay lên mà thôi, cách thời điểm tuyết bắt đầu rơi vẫn còn một khoảng thời gian nữa.
Còn về phần Lý Dương muốn thu lấy những quả này làm gì?
Thì đó chính là điều hắn muốn chuẩn bị tiếp theo sau khi đã xong hết những thứ khác.
Hắn muốn tách lấy phần bông ở hạt của chúng để làm chăn.
Ừm... có lẽ là phải cần rất nhiều bông mới đủ, bởi vậy bọn hắn cần hái rất nhiều bông tuyết quả.
Chờ đã hái đủ nhiều, bọn hắn liền trở về trong hang động, cũng không còn việc gì cần ở ngoài này nữa.
Mấy thằng đệ đã sớm hiếu kỳ không được, liên tục hỏi hắn hái những thứ này về làm gì.
Hắn cũng lười giải thích, chỉ nói là trở về rồi sẽ biết.
Trở về chỗ ở, mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, công việc còn lại là may mấy cái chăn cùng với mấy bộ quần áo.
Trước tiên, Lý Dương muốn làm đó là chăn.
Nhìn đống da lông chuột đá mà bọn hắn tích trữ, số lượng rất nhiều, đủ để bọn hắn sử dụng thoải mái mà vẫn dư thừa.
Đó là Lý Dương còn đổi ra ngoài một ít rồi.
Lý Dương muốn làm hai cái chăn lớn cho chính bọn hắn, một cái để trải ra làm đệm, còn một cái để đắp.
Trước tiên hắn sẽ cắt những tấm da thành hình vuông vắn, sau đó khâu hai tấm lại với nhau thành một ô, hắn còn để lại một cửa nhỏ, để nhồi bông vào.
Kim chính là trước đây nhờ lão hắc làm giúp, dùng rất là tốt.
Còn chỉ thì Lý Dương dùng gân của mật đằng, đã dùng làm dây câu được, đương nhiên cũng có thể dùng làm chỉ khâu.
Mà công việc hắn giao cho mấy thằng đệ, đó là nhặt hạt giống ra khỏi bông, rồi nhồi bông vào trong mỗi ô.
Nhặt hạt ra là vì sợ chúng sẽ nảy mầm trong chăn của bọn hắn.
Lý Dương còn gọi thêm hai thằng em trai nhà nhị thúc sang làm cùng cho nhanh.
Chờ chúng nó nhồi bông xong, Lý Dương sẽ khâu kín ô vuông lại, sau đó khâu liên kết những ô vuông đó lại với nhau.
Làm như vậy, chứ không trực tiếp khâu thành một ô lớn sau đó mới nhồi bông, là vì làm thế khi đắp bông có thể bị dồn vào một góc, còn chỗ khác lại không có bông.
Chờ hoàn thành, bọn hắn được một cái chăn vừa mềm, vừa ấm áp, lại dày, nằm lên trên thật là êm.
Bọn hắn thi nhau trèo lên nằm thử, đương nhiên là phải sạch sẽ Lý Dương mới cho thử, bằng không sẽ làm bẩn hết chăn, hắn cũng không muốn chăn vừa mới may xong lại phải mang đi giặt.
Mà cái chăn như vậy, muốn giặt còn khó khăn chứ?
Một cái làm xong, vậy cái còn lại cũng dễ dàng.
Xong của bọn hắn, Lý Dương còn muốn làm một cái to nữa cho nhà nhị thúc, và một cái nhỏ hơn cho lão hắc, dù sao lão cũng chỉ có một mình, miễn là đủ cho lão quấn một vòng quanh người là được.
Suy nghĩ một chút, Lý Dương lại quyết định làm thêm một cái đưa cho tế sư.
Lão tế sư tính ra là người già nhất bộ lạc, mặc dù là cái đồ đằng chiến sĩ, nhưng người già, kiểu gì cũng sẽ sợ lạnh giá.
Vả lại, lần trước đưa đồ ăn, lão còn đưa lại bọn hắn một bình mãnh thú huyết, còn lần này thì biết đâu được ấy nhỉ.
Lý Dương trong lòng suy nghĩ như vậy, miệng khẽ cười.
Đã làm xong chăn, vậy cũng chỉ còn quần áo.
Lý Dương định làm cho năm người bọn hắn mỗi người hai bộ quần áo.
Dùng lông chuột làm quần áo nhất định sẽ rất ấm.
Áo, Lý Dương định làm kiểu áo khoác, không có khóa vậy thì dùng dây buộc.
Hắn đo đạc thân thể mỗi người, sau đó làm áo dài tới đầu gối tầm đó.
Còn quần thì làm dài hơn kích cỡ của bọn hắn một chút, dù sao cũng chẳng làm gì, không lo vướng, cùng lắm thì xắn lên là được.
Làm như vậy là vì hắn muốn sang năm đỡ phải làm lần nữa.
Làm xong cho bọn hắn, Lý Dương lại làm hai cái cho A Lâm cùng với A Mộc.
Hắn định làm cho hai đứa nó hai cái áo là được rồi, cái loại áo mà chúng nó mặc vào liền kín tận chân, thế là không phải mất công làm thêm hai cái quần.
Cũng làm cho lão hắc một cái, mặc dù cũng chỉ làm cho lão dài đến đầu gối, nhưng ai bảo thân hình lão cao to, phải ghép hai tấm da lại mới đủ.
Lão là đồ đằng chiến sĩ, đương nhiên cũng không cần phải ấm đến tận chân.
Tất cả đã làm xong, đám tiểu đệ thi nhau mặc thử quần áo mới, nhìn một đám mặc đồ rộng thùng thình, rất là buồn cười.
Rộng thì rộng, không sao, ấm là được.
Đã có chăn mới, quần áo mới, vậy chăn cũ, quần áo cũ cũng phải sử lý một chút.
Quần áo ở đây cũng không có nhiều, tạm thời không thể vứt đi, dù sao quần áo mới này cũng chỉ thích hợp mặc mùa đông.
Vậy cũng chỉ có thể tạm thời cất đi.
Mà chăn cũ thì không cần tới nữa.
Cái chăn này là làm bằng da thú, thú gì thì hắn cũng không quá rõ ràng.
Nó là của cha mẹ Lý Dương để lại.
Gọi là cái chăn, chứ nó vừa dày, vừa nặng, lại không có bao nhiêu ấm áp.
Thực ra trong bộ lạc có được một tấm chăn như vậy đã là rất tốt, nhiều nhà còn phải lấy sợi đằng đan làm chăn.
Nhưng gặp Lý Dương đương nhiên là bị ghét bỏ.
Lý Dương tính lấy tấm chăn này ra làm tấm che cửa, như vậy mùa đông, trong phòng sẽ càng ấm áp, ngoài ra còn cắt một ít mảnh nhỏ để che bớt các lỗ thông gió nữa, cũng không thể lấp hết những lỗ thông gió này, bằng không làm sao có thể đốt lửa trong hang động.
Vậy là mọi chuyện đều xong xuôi, nhìn lại chỗ da chuột còn thừa, Lý Dương suy nghĩ xem nên sử lý chúng như thế nào.
Bọn hắn thực sự đã tích lũy không ít, thế nên bây giờ vẫn còn thừa một đống da chuột.
Suy nghĩ một chút, Lý Dương để cho A Lâm và A Mộc trở về gọi cha bọn chúng sang.
Thế là, hai bọn chúng hớn hở mặc áo mới chạy trở về, chủ yếu vẫn là muốn trở về khoe áo mới.
...
Cách chương.