Chương 18: Gia đình tộc trưởng.

Ở trong nhà tộc trưởng, tế sư đang chỉ đạo tộc trưởng sử lý đống cá.

" Hôm qua, ta đã hỏi qua, đám cá này đầu không có gì thịt, đều chặt bỏ.

Đúng rồi chặt chỗ đó, đều bỏ đi.

Bên dưới còn lại cũng đều là thịt, bây giờ móc ruột ra là được.

Nội tạng này cũng không phải tất cả đều bỏ đi.

Tim, gan giữ lại ăn được, rất bổ dưỡng, để đó tí nữa cho vào nấu cùng cháo.

Ừm, cái đồ vật căng phồng này, nghe nói là chỉ dưới nước thủy quái mới có thể có, Lý Dương bọn hắn gọi là bong bóng cá, dùng xào với rau ăn rất ngon.

Nhẹ nhàng chút, cẩn thận vỡ! Hai cái bọc đó là trứng cá, trứng trên bờ là rất khó lấy được, thứ này là để ấp nở ra con non, các sinh vật trông coi rất kĩ.

Thứ này cho vào rán với mỡ mùi vị cũng rất ngon.

A! Ta quên mất không hỏi mỡ là thứ gì."

Lão tế sư chợt vỗ đầu mình một cái, chợt nhớ ra.

"Ừm... chờ chút nữa A Vũ trở về bảo nó đi hỏi A Dương.

Được rồi, còn lại những thứ khác đều bỏ đi."

Còn lại đống thịt cá, tộc trưởng nhìn nhìn, sau đó hỏi.

" Nhiều như vậy thịt, hẳn là ăn không hết chứ?"

Này cũng quá nhiều thịt, hắn là tộc trưởng, thực lực cũng là đứng đầu bộ lạc, bình thường đi săn trở về, con mồi sẽ được chia nhiều hơn mọi người.

Nhưng tách thịt ra khỏi xương cũng còn kém xa chỗ này.

Nếu không phải đều là bình thường loại thịt, không có mãnh thú cấp, hắn liền không muốn ra ngoài đi săn nữa, mà ở lại đây đi câu cá.

Nghe thấy tộc trưởng hỏi vậy tế sư liền hỏi lại.

" Không lẽ ngươi có thể ăn hết?"

Tộc trưởng liền cúi đầu xuống.

Nếu muốn thì hắn cũng có thể ăn hết được, nhưng cũng không phải mãnh thú thịt, cứ như vậy ăn hết cũng không được tác dụng gì, chỉ lãng phí.

Hắn cảm thấy cha dạo này không được hài lòng với hắn cho lắm.

Đã không thể ăn hết, vậy thì xắt miếng, ướp muối, sau đó treo lên hong khô để bảo quản.

Đương nhiên phải giữ lại một chút để ăn.

Xong xuôi, hắn quay sang hỏi cha hắn xem nên chế biến loại thịt này như thế nào, dù sao ở đây cũng chỉ có lão tế sư là đã ăn qua.

Thấy thế, lão tế sư tỏ ra vẻ kinh nghiệm đầy mình.

" Đầu tiên, bỏ một chút thịt cùng với tim, gan vào nấu một nồi cháo.

Trước nay, có thịt, nhưng cũng không biết cho vào nấu cùng cháo, chỉ nấu cháo không, chẳng có hương vị gì.

A Dương đám bọn hắn nấu cháo với thịt, hương vị thực sự rất tuyệt, không cần những thứ khác, chỉ cần có món cháo thôi cũng đã đủ."

Nghe thấy thế, một bà vợ của tộc trưởng liền xung phong nhận việc, dù sao nấu cháo là việc bà ấy quen thuộc.

Cũng không biết nấu cháo thịt có gì khác biệt, vậy nên cứ như bình thường, cho tất cả vào nấu chung, cho tới khi chín thì thôi.

Thấy con dâu đã đi nấu cháo, tế sư lại tiếp tục chỉ đạo.

" Hôm qua, có một món gọi là canh cá, chính là cho thịt cá vào cùng với rau nấu canh.

Món này đặc biệt thích hợp với khí trời nóng bức như thế này.

Ăn vào có vị ngọt thanh xen lẫn một chút vị chua, rất là ngon miệng."

Còn cách nấu thế nào, lão hôm qua cũng không có hỏi, vì là nhìn cũng không thấy có gì đặc biệt, cũng chỉ có thịt cá cùng với rau, nên chắc hẳn cũng chỉ đơn giản cho thịt cá cùng rau vào nấu chung là được.

Thế là lão liền nói.

" Món này rất đơn giản, chỉ cần cho thịt cá vào cùng với rau, sau đó cho nước vào nấu chín lên là được.

Tiếp đó là món cá nướng, thịt cá nướng cũng không giống như là thịt thú nướng như vậy vừa dai vừa khô, thịt cá nướng rất mềm và ngọt, cũng rất thơm.

Cái này ngươi sở trường, ngươi đi làm."

Lão tế sư chỉ vào tộc trưởng, sai hắn đi làm.

Trong nhà, thì tộc trưởng là người ăn thịt nhiều nhất, bình thường đi săn về hầu hết thịt đều vào miệng hắn, bởi vậy cũng thường là tự hắn nướng lấy.

Làm nhiều, quen thuộc, đương nhiên là sở trường.

Mà sở trường, đương nhiên là tự tin, thế là tự mình lấy thịt, bắt đầu nướng.

Không để ý đến tộc trưởng nướng thịt, lão tế sư bắt đầu chóp chép miệng, nói.

" Còn có một món nữa cần dùng mỡ để chiên thịt cá lên, nhưng không có mỡ nên để sau vậy.

Món này cũng rất ngon, rất là giòn và thơm.

Nhất là có thêm nước chấm nữa thì tuyệt vời.

Ta nói cho các ngươi biết, món nước chấm này mới là món quan trọng.

Có nó món ăn mùi vị mới càng thêm ngon.

Nó giúp kích thích ngon miệng.

Nó được làm từ muối cùng với hoa quả trộn đều với nhau.

Vị của nó rất đặc biệt, là chua, cay, mặn, ngọt kết hợp lại, hòa quện vào với nhau.

Ừm... rất khó để miêu tả.

Chủ yếu vẫn là vị cay kia.

Chua, mặn, ngọt các ngươi đều biết rồi, nhưng cay chắc chắn các ngươi chưa có được nếm thử.

Ừm... nó có cảm giác tê tê, lại cảm giác nóng nóng, rất là kỳ lạ, rất là đặc biệt.

Phải thử qua các ngươi mới rõ ràng cảm giác đó."

Mọi người đều đang rất tập trung nghe lão tế sư miêu tả.

Trong lòng thì rất là tò mò, rốt cuộc đó là cảm giác thế nào, nước chấm lại hương vị ra sao.

Nhưng do địa vị của lão tế sư trong nhà và trong bộ lạc, cũng không ai dám cắt ngang khi lão đang nói.

Suy nghĩ một chút, lão tế sư chắc chắn nói.

" Ừm...ta nhất định có thể pha chế ra loại hương vị đó.

Hai con dâu chính là trong bộ lạc vặt, hái cao thủ, có loại trái cây nào mà các nàng không biết.

Trong bộ lạc có loại trái cây nào mà nhà ta không có.

Đi! Mang hết trái cây trong nhà lại đây, ta sẽ pha chế nước chấm cho các ngươi nếm thử."

Lão tế sư vẻ mặt hiên ngang, lời nói cũng đầy khí phách.

Nghe vậy, những người còn lại hào hứng đi bê hết trái cây trong nhà ra.

Trái cây có rất nhiều, mùa này trái cây bắt đầu chín, mọi người hái rất nhiều trở về, không ăn hết cũng có thể phơi khô dùng để dự trữ.

Xếp trước mặt lão tế sư là rất nhiều loại trái cây, đủ loại màu sắc, có to, có nhỏ.

Mặc dù,hầu hết các loại quả này lão đều đã nếm qua, cũng biết mùi vị của chúng, nhưng lão vẫn phải nếm lại từng loại để có thể tìm ra hương vị có trong nước chấm ngày hôm qua lão ăn.

Chỉ tiếc, hầu hết các loại trái cây này đều có vị ngọt, các cấp độ ngọt khác nhau.

Chỉ có một ít loại là có vị chua, nhưng cũng không phải rất chua, mà là chua chua ngọt ngọt.

Như vậy cũng còn có thể miễn cưỡng, nhưng vị cay thì không thể nào tìm ra một loại quả có vị này.

Cũng đúng, nếu có loại quả có vị này, mọi người cũng sớm đã được nếm thử.

Sắc mặt của lão tế sư bắt đầu trở nên khó coi.

Vừa rồi còn rất là tự tin, khẳng định rằng mình có thể pha chế ra nước chấm cho mọi người nếm thử.

Bây giờ, ngay cả nguyên liệu cũng không tìm được, nói gì đến pha chế ra nước chấm.

Nhìn thấy sắc mặt của lão tế sư như vậy, tộc trưởng liền khuyên.

" Cha, hay vẫn là để sau đó A Vũ đi hỏi xem A Dương bọn hắn đi."

Đã như thế, tế sư cũng chỉ đành gật gật đầu, "Ừm" một tiếng rồi thôi.

Không bao lâu sau, Vân Vũ cũng trở về.

Tế sư liền sai khiến hắn đến chỗ Lý Dương để hỏi thăm.

Trong lúc Vân Vũ đi tìm Lý Dương hỏi thăm, thì các món ăn cũng đã nấu chín.

Thấy thế, tế sư liền nếm thử xem mùi vị như thế nào.

Đầu tiên nếm thử là món cháo.

" Ừm... hương vị này cũng tạm được, cháo khá ngọt, chỉ là cảm giác còn thiếu thiếu gì đó."

Vừa thử, lão tế sư vừa bình luận hương vị của món ăn.

Tiếp đó là món canh cá.

" Ừm... hương vị này? Vì sao lại kém như vậy? So với hôm qua món canh cá không giống tí nào."

Lão tế sư nhăn mặt, lắc đầu.

Mọi người thì chỉ biết tò mò, nhưng cũng không ai dám đi theo tế sư nếm, cũng chỉ có thể chờ đến lúc ăn cơm rồi nếm thử.

Tế sư lại nếm thử những món khác.

" Cũng chỉ có món cá nướng còn tạm tạm, mặc dù cùng hôm qua cá nướng không giống, nhưng còn có thể.

Ngày hôm qua, cá nướng càng mềm, càng thơm.

Món bong bóng này thì không ra sao cả."

Rất nhanh, Vân Vũ đi hỏi thăm trở về, trên tay còn cầm theo hai cái lọ đá.

Thấy thế, lão tế sư liền hỏi.

" Đã hỏi được rồi?"

Những người khác cũng tò mò, nghe ngóng.

Vân Vũ liền gật đầu, trả lời.

" Đúng vậy, đã hỏi được rồi.

Mỡ chính là một loại thịt trên cơ thể động vật, thường có màu trắng, hoặc màu vàng.

Thường tìm thấy thịt mỡ ở dưới da hoặc là phần bụng.

Thịt mỡ cũng chỉ xuất hiện ở những con vật béo tốt mà thôi, đó chính là nơi dự trữ năng lượng của chúng.

Thịt mỡ sau khi đun nóng sẽ chảy ra nước mỡ, dùng để xào, nấu hoặc là chiên, rán đồ ăn thì rất là thơm ngon.

Đây chính là nước mỡ mà A Dương đưa cho ta."

Vân Vũ đưa ra trong tay một cái lọ đá, bên trong là một lọ chất lỏng có màu vàng nhạt, trong suốt.

Lão tế sư lấy một ngón tay chấm vào, rồi nếm thử.

Một vị béo ngầy ngậy truyền vào trong miệng, cũng không thể nói là nó ngon hay là không ngon.

Cầm lấy lọ đá từ tay Vân Vũ, lão tế sư đưa nó cho con dâu.

" Đã có mỡ, ngươi mang trứng cá cùng với thịt cá đi nấu."

Thấy thế, Vân Vũ liền nhắc nhở.

" Mẹ, cho mỡ vào nồi trước, đun nóng lên, sau đó cho đồ ăn vào, nấu chín là được."

Lão tế sư lại hỏi.

" Thế còn loại trái cây có vị cay thì sao?"

Nghe thấy tế sư hỏi, Vân Vũ cũng liền trả lời.

" Loại trái cây đó chính là hoả liệt quả."

Nghe thấy câu trả lời, mọi người đều sửng sốt.

Này... đó không phải là độc quả sao, ở đây ai mà không biết điều đó chứ.

Lão tế sư cũng lập tức hỏi ra điều đó.

" Hoả liệt quả không phải độc quả sao, ngươi không có lầm chứ?!!!"

Thấy vẻ mặt mọi người, Vân Vũ khẽ cười, lúc đầu khi nghe được chuyện này, hắn không phải cũng là biểu cảm như vậy.

Hắn cũng không dông dài, trực tiếp nói ra đáp án mà trước đó Lý Dương nói với hắn.

" Hoả liệt quả nói là có độc cũng đúng, mà nói là không độc cũng không sai.

A Dương, hắn nói.

Nếu là không biết cách dùng, đích xác hoả liệt quả chính là một loại độc dược, nhưng nếu biết cách dùng, nó thậm chí còn có lợi cho thân thể.

Ăn nó có thể giúp kích thích vị giác, tăng cường tiêu hóa, nó còn giúp huyết dịch lưu thông tốt hơn, tăng cường thể chất, rèn luyện thân thể.

Đặc biệt ăn nó còn có thể làm ấm cơ thể, xua tan hàn lạnh."

Lão tế sư suy tư thoáng chốc rồi nói.

" Ngày hôm qua, cảm thấy ngon miệng nên chỉ mải ăn, không có để ý.

Nhưng thực ra, bây giờ nhớ lại, lúc đó ăn cơm, toàn thân đều ấm nóng, chảy đầy mồ hôi, máu huyết trong người chảy càng thêm mạnh mẽ.

Lúc đó ta còn tưởng là do ăn đồ ăn nóng đâu."

Nghe thấy thế, tộc trưởng cũng nói vào.

" Nói vậy không phải thứ này đối với bộ lạc chúng ta rất trọng yếu."

Hàng năm, sau mỗi đợt đại hàn, trong bộ lạc đều có không ít người chết, chủ yếu là người già và trẻ nhỏ.

Cũng bởi vậy trong bộ lạc không có bao nhiêu người lớn tuổi, trừ đồ đằng chiến sĩ.

Nhiệt độ quá rét lạnh, đôi khi, ngay cả thanh niên trai tráng không cẩn thận cũng có thể bị lạnh chết.

Nhất là nữ tính, thông thường trong bộ lạc, thanh tráng niên, số lượng nam tính so với nữ tính ít.

Mà chờ đến trung, cao niên, nữ tính số lượng sẽ so với nam tính ít.

Đó cũng là vì thể chất nữ tính so nam tính kém, càng lớn tuổi càng khó chống chịu được mùa đông rét lạnh ở đây.

Cũng vì là thời tiết mùa đông ở đây khác nghiệt cùng với đi săn nguy hiểm, dẫn tới số lượng người trong bộ lạc trải qua rất nhiều đời, cũng chỉ có thể tăng trưởng tới số lượng bây giờ.

Bằng không, nhiều đời như vậy, không biết dân số của bộ lạc đã nhiều tới mức nào.

Mà bây giờ, hoả liệt quả có công hiệu tốt như vậy, khả năng một cái khó của bộ lạc thì có thể giải quyết.

Tộc trưởng và tế sư nhìn nhau, sau đó bật cười ha hả.

Tiếp đó, tế sư vừa cười vừa nói.

" Ha ha! A Dương đứa nhỏ này, có thứ tốt như vậy cũng không sớm nói.

Đi, ngày mai để người ta đi vặt hái hoả liệt quả."

Nghe thế thì Vân Vũ vội vàng ngăn cản.

" Cái này không được."

Nghe thấy Vân Vũ ngăn cản, mọi người đều nhìn hắn, chờ hắn giải thích.

Thế là Vân Vũ tiếp tục nói.

" Bây giờ đang là thời điểm hoả liệt quả chín, không phải thời điểm ngắt lấy, không cẩn thận liền bị trúng độc.

A Dương nói, phải chờ trái khô mới có thể thu lấy, khi đó sẽ không bị trúng độc.

Mà khi nó khô mới có thể dùng ăn.

Nhưng kể cả khi đó cũng không thể dùng nhiều, phải nghiền nhỏ, mỗi lần ăn cho vào một chút xíu.

Tốt nhất là giống như A Dương bọn hắn, sau khi nghiền nhỏ, dùng một chút cho vào nước, cùng với muối, đun lên.

Chờ khi nào đun cạn nước, sẽ có được một thứ muối, A Dương bọn chúng gọi muối này là muối tiêu.

Làm như vậy vừa có được loại muối có vị cay vừa phải, có thể thoải mái dùng, lại không phải mất công đi giã muối cho muối nhỏ ra."

Tế sư và tộc trưởng nghe vậy, gật gù tỏ ra là đã hiểu.

Tế sư lại hỏi.

" A Dương tiểu tử kia hẳn là còn có cất chứa chứ."

Dù sao A Dương tiểu tử kia đã sớm biết, cũng thường dùng, làm sao lại không có cất giữ để dùng dần đây.

Vân Vũ liền đưa ra trong tay còn lại một cái lọ đá.

" A Dương nói, bọn họ cũng không còn nhiều, dù sao đã dùng từ năm trước tới giờ.

Chỗ này là muối tiêu A Dương đã làm sẵn, chỉ việc dùng.

Hẳn là đủ cho chúng ta dùng được không ít ngày, lúc đó có lẽ là hoả liệt quả cũng đã khô."

Lão tế sư đón nhận lọ đá, lấy ra một xíu muối nếm thử.

Quả nhiên là loại vị này.

Tộc trưởng cũng xúm lại gần, nếm thử một chút, cũng chỉ một chút xíu, đủ để biết cay là cái vị gì.

Đột nhiên, một thứ mùi cháy khét truyền đến.

Mọi người đều quay lại nhìn.

Bà vợ của tộc trưởng vẻ mặt quẫn bách.

Không nghĩ tới, chỉ vừa mới nấu một chút thời gian, thịt đã bị cháy khét.

Rõ ràng nhìn vào bên trên còn như vậy trắng, làm sao có thể bên dưới đã cháy khét đây.

Thấy thế, Vân Vũ vội gõ vào đầu mình nói.

" Mẹ, ta quên mất, A Dương nói, mỡ thứ này nấu đồ vật rất nhanh cháy, cần phải cho nhiều mỡ một chút, khi nấu cũng phải thường xuyên lật đổ ăn lại cho nó chín đều, không thì một mặt sẽ bị cháy khét."

Nghe thấy con trai nói, bà vợ tộc trưởng tức giận trừng mắt Vân Vũ một cái, chuyện quan trọng như vậy cũng có thể quên không nói, làm bà xấu mặt.

Đã có kinh nghiệm, bà ấy lại đi nấu lại một lần, lần này cũng không có bị cháy khét nữa.

Xong xuôi, mọi người bắt đầu ăn cơm.

Lão tế sư cũng giữ đúng lời mình nói, tự tay pha chế nước chấm cho mọi người nếm thử, lão cảm thấy vị đạo cùng ngày hôm qua cũng không sai biệt lắm.

Mọi người bắt đầu nếm thử các món ăn.

Mặc dù hầu hết đều bị lão tế sư chê bai một lần, nhưng mọi người vẫn cảm thấy rất là ngon, hương vị rất là mới mẻ.

Dù sao đây là lần đầu tiên bọn họ ăn thịt cá, cảm thấy rất ngon cũng là điều bình thường.

Lão tế sư cũng nếm thử món cá chiên.

Có lẽ là do chưa có kinh nghiệm, chiên hơi quá lửa, mặc dù giòn, nhưng thịt cá bị khô, vị ngọt mất đi không ít.

Thế là lão cũng chỉ ăn cháo với cá nướng.

Vốn dĩ, lão nghĩ là từ nay có thể mỗi ngày ăn được mỹ vị, không nghĩ tới cháu con vô dụng, nấu ăn ngay cả đứa trẻ con cũng không bằng.

Không lẽ lão phải đi ăn trực của A Dương bọn hắn.

Không thể nào!

Đường đường tế sư, đi ăn trực của một đám trẻ con, mặt mũi này còn có thể vứt chỗ nào.

Vẫn là từ từ nghĩ cách, tạm thời chấp nhận ăn những thứ này vậy.

Mọi người nếm thử các món xong thì bắt đầu nếm thử món nước chấm.

Lúc đầu, do mới lần đầu nếm thử vị cay khiến mọi người cay lè lưỡi.

Thấy thế, con gái của Vân Vũ là Vân Nguyệt cũng không dám nếm thử.

Vân Nguyệt là con gái đầu của Vân Vũ, năm nay mới tám tuổi.

Vì là đứa cháu đầu tiên nên rất được mọi người yêu thích.

Sau khi nếm thử nước chấm, ăn những món khác mà không chấm họ luôn cảm thấy nhạt nhẽo.

Đồng thời cũng cảm thấy nước chấm đặc biệt có vị.

Ừm... cảm giác cũng không tệ lắm.

Thế là mọi người lại tiếp tục chấm nước chấm.

Càng chấm thì lại càng cảm thấy vị của nó ngon, thế là chấm lấy chấm để.

Lão tế sư thấy thế thì cười rất vui vẻ.

Mà Vân Nguyệt thấy thế cũng rất tò mò, liền chấm thử một cái.

Sau đó thì mọi người cùng cười lên.

Cô bé không ngừng a a a lè lưỡi ra thở, sau đó nhanh chóng chạy đi tìm nước uống cho đỡ cay.

Sau khi trở về, thấy mọi người cười mình, cô bé rất quật cường, cố tỏ ra là không có việc gì.

Từ nhỏ, cô bé tính đã rất hiếu thắng.

Lúc biết được nhà mình sinh ra đều là con gái, rất khó sinh được con trai, mà mình lại là con gái.

Cô bé đã luôn tự nhận là con trai, cũng luôn cùng với đám con trai ganh đua, so sánh.

Vốn dĩ đã quyết định không còn ăn món nước chấm nữa, nhưng lại bị mọi người chê cười.

Tính hiếu thắng của cô bé nổi lên, cũng học mọi người chấm lấy chấm để.

Kết quả, một lúc sau một tiếng cười phá lên, sau đó mọi người cũng cùng nhau phá lên cười.

Môi của Vân Nguyệt đã sưng vù lên.

Thấy mọi người nhìn mình cười như vậy, cô bé vô ý thức sờ lên mặt mình, vô tình chạm phải đôi môi đã sưng lên rất to, mặt cô bé cứng đờ, sau đó nước mắt trong hốc mắt bắt đầu đảo quanh.

Vừa rồi, cố nhịn cảm giác cay để ăn, cả miệng cô đã sớm cay không còn cảm giác, mặt sớm đã cay đỏ.

Có lẽ là do còn nhỏ, da thịt mềm mỏng, môi cô đã sớm sưng lên lúc nào cô cũng không biết.

Đột nhiên "oa" một tiếng, cô bé khóc lớn chạy đi.

Thế thế, mẹ cô bé vội vàng chạy theo dỗ dành.

Mọi người ăn cũng không sai biệt lắm, thế là bữa cơm này coi như chấm dứt.

Hai bà vợ của tộc trưởng bắt đầu dọn dẹp.

Bữa cơm này, mọi người ăn cũng được cho là thỏa mãn.

Ngoại trừ Vân Nguyệt và lão tế sư ra.

Vân Nguyệt miệng còn đang sưng vù vì cay.

Còn lão tế sư vẫn còn đang nghĩ xem làm cách nào để có thể mỗi ngày đều được ăn mỹ thực.

...

Cách chương.