Chương 17: Phân phát thịt.

Vân Vũ trở lại nhà thì cả nhà đã chờ sẵn, có tế sư, có ba vợ chồng tộc trưởng( tộc trưởng chính là có hai vợ), còn có vợ và con gái của hắn, ngoài ra tộc trưởng còn mấy người con gái nhưng đều đã đi lấy chồng.

Bình thường bọn hắn chính là ở riêng, tế sư ở một nơi, vợ chồng tộc trưởng ở một nơi, gia đình Vân Vũ ở một nơi, mặc dù ở ngay sát bên cạnh, nhưng chính là ở riêng.

Hôm nay, mọi người tập trung hết ở một chỗ như thế này cũng là vì đám thủy quái này.

Ngày hôm qua, sau khi ăn xong đồ ăn do A Cương mang tới, lão tế sư liền khoe với bọn họ, còn nói thịt cá có cỡ nào ngon, đồng thời bắt Vân Vũ phải đi theo Lý Dương học câu cá.

Thấy thế mọi người rất là tò mò nên mới tập trung ở đây như thế này.

Vừa trở về, cũng không chờ mọi người coi kĩ đám thủy quái này bộ dáng ra sao thì Vân Vũ liền nói cho tế sư và tộc trưởng chuyện tình Lý Dương nhờ hắn làm.

Nghe xong, tế sư và tộc trưởng đều làm ra vẻ suy nghĩ.

Sau đó, tế sư liền nói.

" Ừm... A Dương đứa bé này nói rất đúng, ngươi làm cũng không tệ, vậy việc này ngươi phụ trách, cứ như thế làm.

Đi, lập tức đi làm luôn.

Nhớ kỹ làm theo lời tiểu tử A Dương kia nói, người khác không được cho dù chỉ một chút.

Nếu họ muốn, bảo họ tự đi mà câu lấy, có sức lực để làm gì.

Thuận tiện kể cho họ một chút các ngươi ngày hôm nay là như thế nào câu cá, câu được bao nhiêu."

Lão tế sư như có thâm ý nói với Vân Vũ.

Nghe vậy, Vân Vũ liền hiểu ý, mang theo ba con cá rời đi.

Thấy thế tộc trưởng liền nói với tế sư.

"Đám này tộc nhân lá gan ngày càng nhỏ, cứ như vậy sợ rằng tương lai bộ lạc liền nguy."

Tế sư liền nhìn hắn.

" Đúng vậy, bọn họ cảm thấy ở trong hang động an toàn, sinh ra ỉ lại, không chịu trở thành đồ đằng chiến sĩ, không chịu ra ngoài mạo hiểm, bây giờ mà còn đưa thịt tận nơi, vậy còn thành dạng gì."

Tế sư lại ý vị thâm trường nhìn thật sâu tộc trưởng.

" Vẫn là phải cần có một người có thể dẫn dắt bộ lạc đi ra ngoài khốn cảnh này!"

Nghe thế, tộc trưởng liền xấu hổ cúi đầu xuống.

Hắn tự nhận mình còn không tệ, so với mấy đời trước tộc trưởng vẫn là tốt hơn không ít.

Mấy năm trước còn đi săn được một đầu man thú, để cho tổ linh khôi phục một chút, cho dù là một chút xíu, vậy cũng là công tích, bằng không tổ linh chỉ có thể ngày càng suy yếu xuống.

Nhưng như vậy cũng chỉ có thể là kế sách tạm thời mà thôi, không thay đổi được chiều hướng suy tàn của bộ lạc.

Mà trở thành người dẫn dắt như lời cha hắn nói như vậy, hắn cũng tự nhận là mình còn chưa đủ.

Đang suy nghĩ lại nghe thấy tế sư nói.

" Lý Dương đứa trẻ kia rất là thông minh a...!"

Một câu cảm thán không đầu không đuôi, nhưng cũng đủ để nghe ra trong đó ý tứ.

Đúng vậy a, Lý Dương đứa trẻ này đúng thật rất thông minh, cũng rất có ý tưởng sáng tạo.

Vân Vũ cầm theo cá, cũng không đi từng nhà một chia cho mọi người, quá mất thời gian, cũng không cần thiết.

Hắn mang theo cá đi tới hang động nơi đặt tổ linh.

Bên dưới tế đàn là một khoảng trống rất rộng rãi.

Bình thường là nơi mọi người tụ tập để tế lễ.

Bên cạnh là con suối chảy qua, khi đội săn đi săn trở về, sau khi hiến tế tổ linh sẽ tại đây phân chia con mồi.

Vân Vũ mang cá tới đây, hắn tự mình phân chia thịt cá, rồi để người đi gọi những cô nhi quả mẫu trong bộ lạc tới.

Nghe nói được chia thịt, còn phải lo họ không tới sao.

Mới thông báo không được bao lâu thì họ đã đến đông đủ, họ còn sợ đến chậm không tới phiên mình đâu.

Không chỉ những người được thông báo, những người khác nghe tin cũng theo tới xem náo nhiệt.

Vân Vũ thấy thế cũng không để ý, bắt đầu phân phát thịt cho mọi người.

Ai cũng vui vẻ nhận lấy thịt, đâylà sự việc trong bộ lạc ngàn năm cũng không xảy ra một lần, là người nhận được lợi ích, làm sao lại không vui vẻ.

Đến khi Vân Vũ thông báo, từ nay trở đi, chỉ cần còn câu được cá, mỗi ngày cũng sẽ chia cho họ một phần thì họ lại càng vui vẻ hơn.

Bọn họ thì vui vẻ rồi, còn những người đứng xem kia thì không thể nào mà vui vẻ được.

Mặc dù người nguyên thủy tương đối chất phác, tâm tư không nhiều, nhưng nên có tâm tư thì không thể nào tránh khỏi.

Cùng là bộ lạc tộc nhân, có người được có người không được đã làm họ không vui, nay lại còn ngày nào cũng có, vậy thì làm sao mà họ xem nổi.

Dù là tâm tư viết lên mặt của nhiều người, nhưng cũng không phải ai cũng dám nói ra.

Đương nhiên, có người không dám thì cũng có người dám.

Thế là trong khi đám người nhận được thịt đang hoan hô vui vẻ thì trong đám người vây xem phát ra một âm thanh.

" Như thế nào bọn họ được phát thịt, còn chúng ta lại không được?"

Âm thanh rất là cao, lại the thé, nghe rất chói tai.

Âm thanh phát ra khiến mọi người đều dừng lại, tất cả đều yên tĩnh.

Vân Vũ nghe thấy cũng không có vẻ gì tức giận, gương mặt bình tĩnh hỏi.

" Ai có ý kiến gì? Đứng ra!"

Lập tức một người phụ nữ thân hình mập mạp từ trong đám người đi ra, vẻ mặt chanh chua.

Trong bộ lạc thực sự còn chưa có thấy ai ăn thành bộ dáng này.

Vân Vũ nhận ra, đây chính là trong bộ lạc nổi tiếng chua ngoa, đanh đá Diễm Nhu.

Người ta lấy chồng bị chồng dạy dỗ hiền ngoan, nhưng người này lấy chồng về, chồng bị mụ dạy cho từ cao lớn thô kệch một người đàn ông trở thành mềm mềm nhu nhu bộ dáng, vợ nói gì cũng không dám cãi lại.

Không đợi mụ nói cái gì, Vân Vũ liền hỏi.

" Ngươi có ý kiến gì?"

Nghe thấy hỏi, mụ liền chỉ vào những người được phát thịt hỏi lại.

" Vì sao chỉ phân phát thịt cho bọn họ, lại không phân phát cho chúng ta?"

Nghe thế, Vân Vũ liếc mắt một vòng xem phản ứng của mọi người.

Hắn thấy được đám người vây xem đang xôn xao bàn tán, thấy được trong mắt họ mong chờ cùng với dò xét.

Hắn cũng thấy được đám người mới nhận được thịt khép nép giấu thịt ra phía sau như thể sợ người khác cướp mất vậy.

Mặc dù trong bộ lạc còn không đến nỗi có người cướp đoạt của người khác đồ vật, nhưng có lẽ là vì tâm lý tự ti cùng với sự yếu đuối bất lực của bản thân khiến họ làm ra hành động ấy.

Sau khi thấy hết tình cảnh xung quanh, Vân Vũ nhìn thẳng vào mặt Diễm Nhu và hỏi.

" Nhà ngươi chẳng lẽ không có đàn ông à?"

Trong bộ lạc địa vị của đàn ông thường cao hơn phụ nữ, có việc gì cũng thường là đàn ông ra mặt.

Bởi vậy khi Vân Vũ hỏi như thế dễ gây cho người khác hiểu lầm ý của hắn.

Đằng sau Diễm Nhu, một người đàn ông cao to, thô kệch, khuôn mặt hàm hậu, vừa nghe được liền xấu hổ cúi đầu.

Người này chính là chồng của Diễm Nhu, trong bộ lạc có tiếng sợ vợ.

Mà người bên cạnh thấy vậy thì cười chêu hắn, người khác ở cách xa cũng chỉ trỏ phê phán.

Còn Diễm Nhu thấy thế thì quay lại nguýt chồng mình một cái rồi quay lại trả lời Vân Vũ.

" Nhà ta đương nhiên có đàn ông, cái này thì liên quan gì đến chuyện có phát thịt hay không?"

Vân Vũ cũng không thèm quan tâm mọi người hiểu ý câu hỏi của hắn như thế nào, thấy mụ trả lời như thế hắn liền nói.

" Đã có đàn ông, muốn ăn thịt vậy thì để đàn ông nhà ngươi đi mà bắt.

Còn thịt này là A Dương tiểu tử nhờ tế sư và tộc trưởng phân phát cho trong bộ lạc cô nhi quả mẫu nhóm, các ngươi có chồng cũng muốn được chia?

Vậy chồng các ngươi để làm gì?

Đàn ông nhà các ngươi chỉ biết bám váy đàn bà à?

Ăn cho lắm vào sức lực chỉ để giặt váy à?

Chẳng lẽ còn không bằng một đứa trẻ con?"

Nói nói, Vân Vũ liền quay về đám vây xem, như là rít gào vào mặt bọn họ.

Thân phận con trai của tộc trưởng, cùng với đồ đằng chiến sĩ uy thế khiến đám người này cũng không dám cãi lại, chỉ biết xấu hổ cúi đầu.

Còn Diễm Nhu cũng không dám tiếp tục ở lại đó, sớm đã kéo theo chồng mình lủi về phía sau.

Thấy mọi người đều im re, không ai dám nói câu nào, Vân Vũ ngữ khí hoà hoãn xuống, nói tiếp.

" Trong bộ lạc truyền lưu sự đáng sợ của thủy quái nhiều đời, bởi vậy, ngày hôm nay, các ngươi không dám đến câu cá, ta có thể lý giải.

Nhưng hôm nay, ta cùng với những người khác lấy hết can đảm đi theo A Dương học câu cá.

Kết quả, câu cá cũng không có gì quá khó khăn, chỉ cần làm theo hướng dẫn, không tự mình làm điều ngu ngốc cũng sẽ không có gì nguy hiểm cả.

Có lẽ có người đã thấy được, nhưng cũng có người còn không biết, ngày hôm nay, chúng ta mỗi người cũng câu được rất nhiều cá.

Nếu còn không tin cũng có thể đi hỏi những người khác cùng ta câu cá hôm nay."

Không cần nói thêm cái gì nữa, Vân Vũ tiếp tục phân phát nốt cho những người còn lại, rồi sau đó trở về.

Mà những người vây xem kia sau khi nghe Vân Vũ nói xong, thấy cũng không có gì để ở lại thì đều quay trở về.

Trong đó có nhiều người cũng không trực tiếp quay trở về nhà, mà theo như lời Vân Vũ, tìm đến nhà người quen hôm nay đã câu cá.

Cũng không phải vì họ không tin như lời Vân Vũ nói, một số còn tận mắt nhìn thấy đám người kia mang theo rất nhiều cá trở về.

Bọn họ chỉ là muốn đến hỏi thăm những người đó ngày hôm nay là như thế nào câu cá, có thật là rất dễ dàng có thể câu được cá.

Đến nơi thì họ đã thấy có một số người đã đến trước họ.

Dù sao mang nhiều cá như vậy trở về, hàng xóm xung quanh cũng không thể nào không đến xem một chút.

Như ngày hôm qua, bọn Lý Dương là lần đầu tiên, mọi người còn rất sợ hãi.

Còn ngày hôm nay, có lẽ là cũng có chút quen thuộc, lại thấy không phải chỉ một hai người mang cá trở về, đương nhiên là hàng xóm láng giềng không kiềm chế được tò mò, nên phải sang xem.

Thấy có người tò mò tới xem, những người ngày hôm nay câu cá trở về cũng không cảm thấy không vui, ngược lại họ cảm thấy rất vui vẻ.

Tự nhiên có người đến để họ có thể khoe ra công tích vĩ đại của mình.

Những người khác nghe họ kể như thế nào, như thế nào dũng mãnh, kéo lên hết con này tới con khác thủy quái, thì trong lòng cũng hừng hực đốt cháy lên hoả diễm.

Này là thủy quái a, bao nhiêu thế hệ người của bộ lạc sợ hãi thủy quái, bây giờ họ lại có thể dễ dàng đánh bắt.

Bọn họ cũng muốn như vậy, từng con một kéo lên, sau đó mang về, khoe với vợ con, hàng xóm, mình cũng đánh bắt được thủy quái.

Mà những người kia sau khi khoe xong, quay lại nhìn đống cá lại vẻ mặt khó khăn lên.

Ngày hôm nay câu được nhiều cá như vậy, mặc dù tâm trạng từ đầu tới cuối rất là vui vẻ, nhưng mệt mỏi là không tránh khỏi.

Nếu không phải đồ đằng chiến sĩ, kéo cá lên cũng rất tốn sức, nhưng lại phải kéo nhanh chóng vì thời gian có hạn.

Bây giờ toàn thân mệt mỏi, muốn sử lý đống cá này cũng rất tốn công chứ.

Thế là có người liền dùng một chút thịt cá làm thù lao nhờ luôn đám hàng xóm láng giềng đến xem này giúp mình xử lý cá.

Có thịt ăn, đương nhiên là đám người này rất vui vẻ làm thay.

Thế là, vốn dĩ đã quyết tâm hôm sau phải đi câu cá đám người, có được thịt cá trở về nếm thử, hôm sau thì dù trời có sập cũng không cản được bước chân bọn họ.

Mà những người khác, kể cả Vân Vũ cũng không nghĩ tới, ngày hôm sau lại có nhiều người muốn đến câu cá đến vậy.

Mà nhiều người như vậy, nếu như quay vòng thì bao giờ mới hết lượt.

...

Cách chương.