Chương 16: Thi đấu câu cá.

Lý Dương vỗ tay, kêu gọi sự chú ý của mọi người, cả những người đang chuẩn bị câu cá.

" Mọi người! Mọi người! Ta có chuyện muốn tuyên bố.

Vì là hôm nay là ngày đầu tiên mọi người câu cá.

Ta tổ chức một cuộc thi, xem ai là người câu được con cá to nhất ngày hôm nay.

Ai giành chiến thắng ngày hôm nay sẽ không phải giao nộp cho ta một con cá của hắn.

Nhưng nếu như để ta câu được con cá lớn nhất kia, vậy thì cái gì cũng đừng nghĩ."

Nghe thấy thế, mọi người càng hào hứng lên, nhất là mấy người đang chuẩn bị câu cá kia.

Bọn họ bắt đầu ném mồi, rất nhanh thì có cá cắn câu, dây câu đều bị kéo căng.

Có vừa rồi làm mẫu, cũng không ai vội vàng kéo dây mà là trước tiên ước lượng lực kéo của con cá.

Ngoài ý muốn luôn luôn là ít xảy ra, nếu như khắp nơi đều là ngoài ý muốn, vậy cũng không gọi là ngoài ý muốn.

Hẳn tất cả cũng đều vẫn là loại cá thường gặp, nên cũng không có ai gặp phải tình trạng con mồi vượt qua sức chịu đựng của mình.

Thế là bọn họ bắt đầu kéo dây câu.

Thấy thế, Lý Dương cũng không tiếp tục chú ý bọn họ nữa, hắn cũng phải tiếp tục việc câu cá của mình.

Lần này có vẻ Lý Dương gặp phải con mồi tương đối nhỏ, lực kéo cũng không quá mạnh, thế là hắn tự mình kéo nó lên.

Hắn vừa kéo dây câu, vừa còn có tâm thần chú ý những người khác câu cá.

Mấy người này đều là người lớn, dáng vóc cùng với sức lực đều hơn hắn không ít, trong đó còn có cả đồ đằng chiến sĩ, đương nhiên là kéo cá cũng nhanh hơn hắn.

Lúc Lý Dương nhìn sang đã có người kéo được cá lên bờ.

Không ra ngoài dự đoán, vẫn là loại cá da trơn như bình thường.

Con cá của người này còn khá to, ước chừng khoảng ba mét rưỡi.

Người này thấy cá đã bị kéo lên bờ thì nhanh chóng kéo lại gần.

Sau đó đâm vào đầu nó một mâu.

Tiếp đó chính là chờ cho nó chết hẳn rồi kéo vào hang.

Trong khoảng thời gian này, những người khác cũng lần lượt kéo được cá lên bờ.

Trong đó, có người cá còn to hơn người đầu tiên kia một chút.

Người kéo cá lên đầu tiên kia chính là một vị đồ đằng chiến sĩ, thấy có người câu cá còn to hơn của mình thì gấp, lại thấy con cá của mình mãi vẫn chưa chết hẳn, vị này đồ đằng chiến sĩ đang định dùng mâu cắt đứt đầu nó cho nhanh, để tiếp tục câu con khác.

Thấy điều đó, Lý Dương vội vàng quát ngăn lại.

" Đừng tay! Ngươi định làm cho máu chảy đầy ra đó, dụ dỗ cường đại thủy quái tới hay sao?"

Bình thường đâm một mâu vào đầu, máu có chảy ra, nhưng không phải là rất nhiều, nhưng chặt đầu xuống vậy thì không cần nói, có chút máu nào thì cũng chảy ra hết.

Mà vị kia đồ đằng chiến sĩ nghe thấy tiếng quát thì sững sờ, chợt nhận ra mình đang định làm một việc ngu ngốc, mặt bỗng xấu hổ đỏ lên.

Thân hắn là một đồ đằng chiến sĩ còn cần một đứa trẻ dạy cho một đạo lý mà bất cứ thợ săn nào cũng biết " mùi máu tươi sẽ dẫn đến kẻ săn mồi".

Cũng không phải hắn không rõ đạo lý này, chỉ là hắn quên ngay từ đầu Lý Dương đã nói "câu cá cùng đi săn không khác", trong vô thức hắn vẫn không coi là mình đang đi săn, luôn cảm thấy chuyện này quá dễ dàng, mà quên đi nguy hiểm tiềm ẩn phía sau.

Nhận ra sai lầm của mình, hắn cũng chỉ có thể thành thật chờ con cá chết hẳn, rồi mới kéo nó vào hang.

Chuyện này cũng cho những người khác một bài học, khiến cho họ không cảm thấy câu cá quá dễ dàng mà trở nên khinh thường.

Lý Dương chính là người kéo cá lên bờ cuối cùng, con cá của hắn cũng là con cá nhỏ nhất, ngay cả hai mét cũng không tới.

Lý Dương cũng không vì thế mà cảm thấy không tốt, ngược lại, hắn cảm thấy nếu như cá cắn câu đều như vậy liền tốt.

Dù sao sức lực của hắn chưa tới, cũng không muốn làm chuyện quá sức mình.

Trong lúc mọi người đang câu cá, vậy ai sẽ là người trông coi thời gian.

Đương nhiên là những người còn chưa được câu cá rồi.

Bọn họ nhìn thấy những người kia câu được cá thì càng sốt ruột, cầu ông trăng, ngắm ông sao, mong cho nhanh tới lượt mình.

Đương nhiên là phải chằm chằm vào viên đá trong thau nước.

Không thể để lỡ mất một chút thời gian nào.

Mà người càng mong ngóng sốt ruột, thời gian trôi qua càng chậm, còn người đang làm thứ gì đó hăng say, không để ý một cái là thời gian đã trôi qua không còn.

Trong sự mong chờ của những người câu lượt tiếp theo, viên đá trong thau nước đã tan ra thành một nắm bùn.

Thấy thế bọn họ vội vàng hô lên sau đó hào hứng đuổi những người đang câu trở về để mình thay vào đó.

Thấy có người vẫn còn đang kéo cá lên, bọn họ cũng nhào vào kéo giúp cho nhanh.

Rất nhanh mọi thứ cũng xong xuôi, kết quả là có người vui, có kẻ buồn.

Dù sao đang câu cá hứng khởi đâu, tự nhiên lại phải dừng lại.

Mà những người chuẩn bị câu thì vui mừng hào hứng, sắn tay áo chuẩn bị thi triển quyền cước.

Mà đặc biệt là có một người vừa mới câu xong so sánh cá của mình với người khác rồi hô lên mình chiến thắng.

Sau đó chợt nhận ra mình hô có chút sớm, còn nhiều người chưa có câu đâu, thế là liền xấu hổ cụp đầu xuống.

Mọi người lại tiếp tục một vòng câu mới.

Những người chưa tới lượt lập tức cho đá vào thau để tính thời gian.

Mãi câu lên chỉ một loại cá, Lý Dương cũng cảm thấy có chút nhàm chán.

Hắn luôn muốn đổi một chút mồi câu để xem bên dưới sông này còn có chút cá gì, mùi vị ra sao?

Nhưng hắn cũng không dám, chỉ một loại cá này, với sức lực của hắn cũng ăn không tiêu, huống hồ gì càng lợi hại hơn thủy quái, chỉ sợ nếu làm như vậy, sớm muộn gì cũng thành mồi cho cá.

Vẫn là chờ đến khi nào mạnh hơn lại nói.

Mọi người hào hứng thay phiên nhau đi lên câu, chẳng mấy chốc trời cũng bắt đầu tối.

Nhiều người vẫn còn đang tiếc nuối trời tối quá nhanh, đặc biệt là những người còn chưa được câu cá.

Ngày hôm nay, Lý Dương câu được cá còn nhiều hơn hôm qua, tính ra so với đám người, hắn câu được số lượng còn không ít, chủ yếu vẫn là thời gian câu của hắn là cả ngày, còn đám người kia phải thay phiên nhau câu.

Nhưng cá hắn câu được so ra còn tương đối nhỏ so với bọn họ, vậy nên đương nhiên người chiến thắng trong cuộc thi đấu hôm nay cùng hắn cũng không có quan hệ gì.

Nhưng thật ra hắn cũng rất là ngạc nhiên, hắn không có nghĩ tới, người chiến thắng lại là cái người câu lượt đầu tiên, sau khi câu xong liền hô mình chiến thắng người kia.

Đúng là thật không nghĩ tới!

Con cá người này có chiều dài gần bốn mét, tính được là con cá to nhất từ lúc Lý Dương bắt đầu câu đến giờ.

Biết được mình chính là người chiến thắng, người này cũng thật là ngạc nhiên, sau đó thì vui sướng nhảy cẫng lên.

" Ta biết mà, ta đã bảo ta câu cá là to nhất.

Ha ha! Ta thắng! Ta thắng!"

Mọi người cũng không có ý kiến gì, dù sao thì sự thật rành rành.

Cứ như vậy hắn cũng không phải đưa một con cá cho Lý Dương.

Còn những người khác đương nhiên là phải đưa cho Lý Dương một con cá.

Lý Dương cũng không khách khí, dù sao đám bọn họ thu hoạch cũng không ít, mỗi người đều câu được ít nhất hơn mười con cá đâu.

Nhiều nhất cũng chính là Vân Vũ, dù sao hắn mạnh nhất ở đây, số lượng cá có hơn hai mươi con.

Lý Dương cũng không tùy tiện lấy, hắn chỉ chọn những con cá bụng to, có trứng.

Hắn định làm nhiều trứng cá muối một chút, dù sao có lẽ cũng chỉ có mùa này mới có thể thu được trứng cá.

Hắn muốn làm nhiều trứng cá muối một chút, để có thể dùng ăn dần.

Vì là Lý Dương nói với bọn họ, những con cá này có trứng, thịt sẽ ít hơn cá bình thường, nên họ cũng rất vui lòng đưa những con cá có trứng này cho hắn thay vì những con cá khác.

Bọn họ vẫn ưa thích thịt hơn, mà có thích ăn trứng cũng còn có không ít con cá có trứng.

Mọi chuyện xong xuôi, mọi người chuẩn bị mang cá trở về.

Thấy Vân Vũ cũng chuẩn bị ra về, Lý Dương liền gọi lại.

" A Vũ thúc, chờ một chút."

Nghe thấy Lý Dương gọi lại, Vân Vũ quay đầu ngạc nhiên nhìn Lý Dương.

" A Dương, còn có chuyện gì à?"

Nhìn đống cá lớn của Vân Vũ, Lý Dương trong lòng cảm thán, có sức mạnh quả nhiên tốt, hắn nếu không phải còn có cá của mọi người đưa, cho dù câu cả ngày còn không có bằng một nửa của Vân Vũ.

Thấy ánh mắt dò hỏi của Vân Vũ, Lý Dương liền lấy ra của mình một con cá, đưa cho Vân Vũ.

" A Vũ thúc, ngươi giúp ta lấy danh nghĩa của tế sư và tộc trưởng đem con cá này chia cho đám cô nhi, quả mẫu trong bộ lạc."

Đám cô nhi, quả mẫu trong bộ lạc còn là có không ít.

Đa phần là giống như bọn hắn, có đàn ông trong nhà là đồ đằng chiến sĩ, ra ngoài đi săn gặp bất chắc, đề lại vợ con.

Đám cô nhi trong bộ lạc hầu hết cũng không có may mắn như mấy thằng đệ đi theo hắn, có lão đại như hắn vậy, sống so với đám trẻ có cha có mẹ còn tốt.

Bọn chúng kể cả không mất hết cả cha lẫn mẹ như đám Lý Dương bọn họ thì cuộc sống vẫn rất khốn khó.

Dù sao còn nhỏ đã phải đi ra hang động kiếm ăn.

Bên ngoài hang, đằng lâm mặc dù nói là khá an toàn, vậy cũng là so ra mà nói.

Trên thực tế, đằng lâm cũng rất là nguy hiểm, người lớn có kinh nghiệm còn không ít người gặp không may, giống như là mẹ của Lý Dương, huống hồ gì chỉ là đám con nít, kinh nghiệm không nhiều.

Này còn là trẻ nam, nếu như là con gái thì lại càng khó khăn.

Dù sao con gái thể chất yếu nhược rất nhiều.

Trong bộ lạc, nữ nhân cũng không giống như bình thường người nguyên thủy như vậy, thân hình thô tráng, giống như đàn ông.

Nam nhân ở đây thì còn có vẻ cao lớn tráng kiện, nhưng có lẽ là do hoàn cảnh sống nơi này, nhiều đời qua đi, nữ giới bị sinh ra đều là bộ dáng mảnh mai, yếu đuối hơn một chút.

Đã thế sinh sống ở trong hang động, khiến da rất là trắng trẻo.

Nói thật, nếu không phải do đầu tóc cùng với trang phục kéo xuống, đám nữ nhân trong bộ lạc cùng với kiếp trước người mẫu chỉ có hơn chứ không kém.

Nhưng xinh đẹp thì xinh đẹp, này là thế giới nguyên thủy, cũng không phải kiếp trước của hắn thế giới như vậy, nó cũng không giúp ích gì được cho họ, chỉ khiến họ gặp nhiều thiệt thòi, nhất là khi không có đàn ông để dựa vào.

Ví như lần này cũng vậy, người ta không tới câu cá là vì sợ hãi thủy quái, còn đám này cô nhi quả mẫu cho dù không sợ hãi thủy quái thì họ cũng không đủ sức lực mà câu cá.

Trong bộ lạc, cũng không phải chỉ có thể một vợ một chồng, mà cũng có thể một chồng nhiều vợ, nhưng cũng không nhiều, bởi vì bình thường sinh ra, tỉ lệ nam nữ tương đối cân bằng, chỉ là có đồ đằng chiến sĩ chuyện này mới sinh ra chênh lệch.

Con trai tới mười tuổi là có thể thức tỉnh đồ đằng trở thành chiến sĩ, thực ra nữ cũng có thể, nhưng đương nhiên, trở thành đồ đằng chiến sĩ là việc tương đối nguy hiểm, làm nam nhân tất nhiên là phải đứng ra đảm đương.

Mà mới trở thành đồ đằng chiến sĩ ra ngoài đi săn chính là đối tượng dễ gặp không may nhất, vì không những là yếu nhất, còn là do thiếu khuyết kinh nghiệm.

Thế là tới tuổi kết hôn số lượng nam giới lại giảm bớt một chút dẫn đến số lượng nữ sẽ nhiều hơn nam một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, như vậy nên sẽ có một vài người may mắn có thể lấy được hai bà vợ, đó cũng là cơ hội duy nhất của họ.

Mà sau khi kết hôn, cho dù người chồng có không may bị chết, người vợ cũng sẽ không lấy chồng khác.

Ở đây không có tái giá cái định nghĩa này.

Bởi vậy mà những người phụ nữ trở thành quả phụ trong bộ lạc số mệnh tương đối khổ, trừ khi có con, sau đó chờ con trưởng thành, bằng không cũng không có ai dựa vào.

Lý Dương cũng không cảm thấy bản thân mình là người có tấm lòng đại ái, nhưng có khả năng hắn vẫn nguyện ý giúp trợ bọn họ một chút.

Dù sao bây giờ bọn hắn cũng không thiếu thịt.

Nhìn xuống đống cá của mình, so ra còn nhiều hơn của Vân Vũ một chút, hắn cảm thấy nên sửa một chút, hẳn là bọn hắn bây giờ rất không thiếu thịt mới đúng.

Lý Dương suy nghĩ, một con cá hay là quá ít, hẳn là lại thêm một con.

Nhìn thấy Lý Dương đưa tới con cá, Vân Vũ không biết là suy nghĩ cái gì, một lát sau mới đưa tay nhận lấy rồi nói.

" Một con cá có chút ít, trong bộ lạc cô nhi quả mẫu còn không ít, chi bằng ta lại thêm vào hai con cá, như vậy hẳn cũng không sai biệt lắm."

Lý Dương nghe thấy thế rất là vui mừng, thế thì hắn đỡ phải bỏ ra một con cá nữa, dù sao cũng chưa chắc đã thừa, năm người bọn họ còn đang tuổi ăn tuổi lớn đâu, chờ thật lúc nào thật thừa đem cho cũng chưa muộn.

Thế là Lý Dương cười lớn, dơ ngón tay cái lên.

" Ha ha! Tốt! A Vũ thúc đại khí, vậy cứ như thế quyết định, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ta bỏ ra một con cá trong số cá mọi người đưa cho ta, A Vũ thúc ngươi bỏ ra hai con, đem chia cho cô nhi quả mẫu trong bộ lạc."

Nói xong, Lý Dương mang cá rời đi, mặc kệ Vân Vũ còn đờ ra ở đó.

Đang đi, chợt Lý Dương quay đầu lại.

" Quên mất, A Vũ thúc, ngươi nhớ, chỉ chia cho cô nhi quả mẫu, cùng với gia đình khó khăn không đủ sức câu cá, ngoài ra ai cũng không được cho."

Nói xong thì quay đầu trở lại, tiếp tục đi trở về.

Vân Vũ há hốc mồm, hắn khi nào thì nói mỗi ngày đều bỏ cá ra rồi.

Nhưng suy nghĩ lại, cũng không sao, chỉ là hai con cá, thân là con trai tộc trưởng, tạo phúc cho người trong bộ lạc là điều hắn hẳn là nên làm.

Chẳng lẽ hắn còn không bằng một đứa trẻ.

Còn nữa, sau đó A Dương nó nói câu kia là ý gì.

Vân Vũ vừa suy nghĩ, vừa mang theo cá trở về.

...

Cách chương.