Trở về chỗ ở của Lý Dương bọn hắn, nhị thúc liền đem chuyện xảy ra ở chỗ tế sư nói cho Lý Dương biết, cũng đem bình mãnh thú huyết đưa cho Lý Dương.
Cầm trong tay bình thú huyết, Lý Dương cũng rất vui mừng, không nghĩ đã được như ý nguyện lại còn có niềm vui ngoài ý muốn.
Vốn dĩ là hắn muốn tự mình câu cá, còn ai muốn đến học theo hắn câu, hắn cũng sẽ chỉ điểm một chút.
Nhưng suy nghĩ lại, với sức lực của bọn hắn, câu cá vẫn còn miễn cưỡng một chút.
Mặc dù cũng câu được không ít, nhưng quá tốn thời gian.
Lý Dương còn muốn tập luyện chế tạo thạch khí đâu, cũng không còn nhiều thời gian để hắn tập luyện nữa, sang năm là hắn phải trở thành đồ đằng chiến sĩ rồi, mà bây giờ hắn mới chỉ miễn cưỡng chế tác ra hợp cách thạch khí.
Thế là hắn mới dặn dò nhị thúc một số thứ.
Cuối cùng đúng như hắn nghĩ, tế sư còn thật là coi trọng kỹ thuật câu cá này.
Thế là hắn được như ước muốn, không cần câu cá cũng có cá ăn, dù sao thì người lớn cùng với đồ đằng chiến sĩ câu cá hiệu xuất sẽ cao hơn bọn hắn nhiều.
Mà không cần câu cá, bọn hắn có thể giành thời gian để luyện tập kỹ thuật chế tác thạch khí.
Còn việc muốn để lại một vị trí cho bọn hắn là vì hắn muốn để cho nhị thúc, ngoài ra thỉnh thoảng muốn câu cá cũng không lo không có vị trí câu.
Nhân tiện, hắn cũng nói luôn với nhị thúc.
" Nhị thúc, thời gian tới hẳn là ngươi sẽ không ra ngoài đi săn, cũng đều sẽ làm nhiệm vụ canh gác ở cửa hang đi?"
Nghe thấy Lý Dương hỏi, nhị thúc cũng không hiểu vì sao, nên cũng chỉ gật đầu.
Lý Dương lại nói tiếp.
" Nốt ngày mai, sau khi ta truyền thụ mọi người kinh nghiệm câu cá, mọi người câu cá cũng phải cho ta một con cá, như vậy ta cũng sẽ không phải thường xuyên câu cá.
Chúng ta sẽ giành thời gian luyện tập kỹ thuật chế tác thạch khí, cho nên ngươi muốn câu cá có thể dùng vị trí của chúng ta."
Hắn cũng không nói là thỉnh thoảng bọn hắn muốn câu cá thì cần phải trả lại chỗ cho bọn hắn, điều này là không cần thiết.
Lý Dương cũng không lo nhị thúc thấy bọn hắn đến sẽ không chịu nhường chỗ cho bọn hắn.
Thấy thế nhị thúc cũng không khách khí, còn muốn luôn dây câu của bọn hắn, còn nói với hắn, khi nào muốn câu thì tới đó, nhị thúc sẽ trả lại.
Không còn chuyện gì khác, mọi người liền ngồi vào bàn ăn, ai cũng đã chờ không có kiên nhẫn.
Ngồi vào bàn ăn, cũng không ai nói chuyện gì, như thể nói một câu liền thiếu mất một miếng vậy.
Mọi người gắp lấy gắp để, nhị thúc vì thấy được tế sư ăn, liền muốn nếm thử nước chấm là vị gì.
Ngay cả tế sư, một ông già như vậy nếm thử vị cay cũng thấy thích món nước chấm này huống hồ gì người trẻ tuổi như nhị thúc.
Thế là sau khi quen thuộc, nhị thúc cũng chấm liên tục.
Mà thấy mọi người đều chấm nước chấm, lão hắc cũng tò mò chấm thử.
Sau đó thì cũng giống như những người khác, ưa thích hương vị này.
Mọi người được một bữa cơm ăn phải gọi là thỏa mãn, cả khách và chủ đều ăn no căng.
Sau khi ăn xong, dư vị còn quanh quẩn trong khoang miệng, chủ yếu là vị tê cay của nước chấm.
Đây là lần đầu tiên lão hắc và nhị thúc bọn hắn được mời cơm, chỉ sợ này cũng sẽ là một lần được mời cơm đáng nhớ nhất trong đời bọn họ.
Sau khi nghỉ ngơi một chút thì bọn họ cũng ra về.
Còn Lý Dương bọn hắn thì dọn dẹp xong cũng đi nghỉ ngơi, dù sao buổi tối ở đây cũng không có việc gì khác vào buổi tối.
Còn có một bình thú huyết, bọn hắn cũng có thể như lần trước, chạy, chống đẩy các loại một buổi tối.
Nhưng hôm nay cũng ăn quá no rồi.
Không sợ để lâu cũng như vừa rồi ăn cơm không lấy ra là vì không giống lần trước.
Một bình nhỏ như vậy đối với bọn hắn bây giờ cũng không tính là nhiều.
Vừa rồi ăn cơm lại có thêm hai cái đồ đằng chiến sĩ, lấy ra cũng không đủ chia, chứ cũng không phải hắn không muốn lấy ra.
Ừm, chờ hắn trở thành đồ đằng chiến sĩ, một chút mãnh thú huyết như vậy tính là gì chứ.
Với suy nghĩ như thế, một đêm lại đi qua.
Sáng ngày hôm sau thức dậy, Lý Dương nấu một nồi cháo cá và pha một cốc nước với mãnh thú huyết, thế là giải quyết xong bữa sáng của bọn hắn.
Ngày hôm nay, Lý Dương định giành cả ngày để câu cá, nhân tiện cũng chỉ dạy những người khác muốn câu cá một ít kinh nghiệm câu cá.
Chuẩn bị tốt mọi thứ, Lý Dương dẫn theo mấy các tiểu đệ đi tới cửa hang động.
Đến nơi, hắn đã thấy không ít người đã đợi ở đây.
Hẳn là tế sư đã sớm thông báo cho mọi người, những người này đều là những người muốn tới học câu cá.
Có chừng hơn hai mươi người, nói nhiều cũng nhiều, nói ít cũng ít.
Dù sao bộ lạc có nhiều người vậy mà.
Có lẽ là do nỗi sợ hãi đối với thủy quái khiến mọi người không dám đi câu cá, cũng chỉ những người này có đủ đảm lượng.
Trong đó có khoảng một nửa là đồ đằng chiến sĩ.
Đồ đằng chiến sĩ chỉ có số lượng đó thì có lẽ là vì một phần là đi ra ngoài đi săn, một phần là không coi trọng, hoặc là không muốn tranh cướp cơ hội với người bình thường.
Thấy Lý Dương bọn hắn tới, đám người này liền quây lại đây.
Người dẫn đầu cao lớn vạm vỡ, hắn còn nhận ra.
Người này tên là Vân Vũ, tuổi tác ước chừng ngang bằng tuổi cha hắn, chính là con trai của tộc trưởng, cháu trai tế sư.
Tế sư gia đình chính là họ Vân.
Họ Vân chi nhánh này số người không ít, nhưng tế sư gia đình này chính là mỗi đời đơn truyền.
Cũng không phải chỉ sinh có một đứa, nhưng mỗi đời nhiều ít cũng đều là con gái, chỉ có duy nhất một người con trai.
Trong đó, tế sư tên là Vân Phong, tộc trưởng thì tên là Vân Sơn, mà vị này tên là Vân Vũ.
Nói thật hắn cũng không biết xưng hô vị này thế nào, ở đây cũng không có thiếu tộc trưởng cái thuyết pháp này.
Chờ tộc trưởng chết hoặc là trở thành tế sư, vậy thì người nào mạnh nhất bộ lạc sẽ được mọi người bầu trở thành tộc trưởng mới, cũng không phải là cha truyền con nối.
Nếu xưng hô Vũ thúc thì bọn hắn cũng không quen càng không thân.
Hắn nhận biết người này là vì đó là con trai tộc trưởng.
Mà không phải hắn làm ra câu cá việc này chỉ sợ người ta cũng không nhận biết hắn.
Hắn vì lúng túng việc xưng hô nên cũng không mở lời trước.
Nhưng người ta cũng không để ý giống hắn như vậy.
Vừa lại gần liền không khách khí, cũng không cong cong thẳng thẳng.
" Ngươi chính là A Dương đi, ta chính là Vân Vũ, cùng cha ngươi nhỏ hơn một chút, vậy nên ngươi cứ gọi ta là A Vũ thúc.
Gia gia đã nói với chúng ta về việc câu cá, vậy nên chúng ta đến đây là để theo ngươi học câu cá.
Ngươi cứ việc yên tâm, mọi người cũng đều chấp nhận yêu cầu của ngươi, không ai có dị nghị gì.
Vậy nên mong ngươi cũng tận tâm chỉ dạy mọi người cách câu cá."
Không có gì phải băn khoăn, Lý Dương cũng cười to, vỗ ngực bảo đảm.
"A Vũ thúc thúc, ngươi cứ yên tâm, ta cũng không phải dạng nói không giữ lời người, đã nói sẽ truyền thụ liền sẽ tận tâm tận lực làm, sẽ không giữ lại chút gì.
Nhưng mọi người cũng phải nghe và nhớ kỹ những gì ta nói, không hiểu không biết có thể hỏi nhưng đừng tự ý làm ra hành động gì khác với ta nói bằng không gặp phải nguy hiểm cũng đừng trách ta.
Mọi người đã tới đây học, vậy ta cũng không làm lỡ thời gian.
Câu cá cũng không khó, nhưng cùng đi săn cũng không khác, rất là nguy hiểm, biết cách câu vậy thì an toàn, không biết cách câu không những nguy hiểm, còn có thể gây tai họa.
Trước tiên câu cá cần phải có công cụ.
Cũng không có gì phức tạp, đầu tiên là cần có dây câu.
Dây câu chiều dài ít nhất phải đủ để kéo dài từ cửa hang động đến dưới sông."
Lý Dương lấy ra một sợi dây câu của mình, hắn chuẩn bị không chỉ một sợi vì sợ lúc câu bị đứt.
" Đây các ngươi lấy sợi này của ta làm chuẩn, có dài hơn thì càng tốt.
Dây càng chắc chắn càng tốt, đây là ta dùng gân của cây mật đằng, các ngươi có tốt hơn cũng có thể sử dụng, không có tốt hơn thì tốt nhất là dùng loại này, nếu lấy loại khác nhớ kỹ kích thước quá to không lấy."
Vân Vũ tiếp nhận từ tay hắn dây câu, vì là ở đây cũng không có thước đo, vì vậy lấy luôn sợi dây này làm thước đo.
Lý Dương tiếp tục lấy ra một vật, đó là của hắn một cái móc câu, móc câu hắn cũng chuẩn bị mấy cái làm dự phòng.
" Cái tiếp theo cần đó là móc câu, chính là cái này, các ngươi có thể cầm cái này đi tìm thạch khí sư chế tạo giống như vậy móc câu.
Nhớ kỹ, móc câu chất lượng phải tốt, bằng không sẽ bị cá cắn đứt.
Các ngươi còn chưa biết hàm răng của cá cỡ nào kinh khủng.
Đảm bảo chắc chắn lực cắn của chúng cũng kinh khủng không kém.
Cuối cùng và cũng quan trọng nhất chính là mồi câu.
Thứ này quyết định các ngươi câu được chính là thứ gì.
Cái này thì lại không phải mồi càng tốt thì càng có lợi.
Chỉ sợ mồi càng tốt chết càng nhanh.
Vậy nên nhớ kỹ chỉ dùng loại mồi như của ta này."
Hắn đưa cho mọi người nhìn bọn hắn chuẩn bị mồi.
" Đúng vậy chính là sâu đá nhỏ.
Các ngươi sử dụng tốt hơn mồi chỉ sợ sẽ đưa đến quá mạnh mẽ thủy quái, đến lúc đó chỉ sợ các ngươi có sức lực kéo lên con mồi thì với dây câu và móc câu loại này cũng không chịu đựng được sẽ bị cắn đứt hoặc kéo đứt, mà nếu như thủy quái sức lực cành mạnh còn có thể kéo các ngươi xuống nước."
Dừng lại, nhìn quanh một vòng xem xem có ai thắc mắc hay dị nghị gì không.
Kết quả cũng không ai có ý kiến gì, thế là Lý Dương tiếp tục nói.
" Đã không có ai có gì ý kiến khác, vậy cứ như thế, mọi người đi chuẩn bị những thứ cần thiết, chờ đủ rồi thì quay lại đây, ta sẽ tiếp tục truyền thụ mọi người kinh nghiệm câu cá."
Nghe thấy thế, mọi người đều nhanh chóng trở về chuẩn bị công cụ câu cá.
...
Cách chương.