..
Ở chỗ ở của tế sư, nhị thúc đang dâng lên khay đồ ăn.
Tế sư nhìn thấy khay đồ ăn cũng rất là kinh ngạc.
"Đây là cái gì?!!!!"
Nghe thấy tế sư hỏi, nhị thúc cũng vội vàng giải thích.
" Tế sư, đây chính là thịt của thủy quái ở dưới sông.
Hôm nay, Lý Dương bọn hắn đánh bắt được không ít thủy quái, sau đó lấy thịt của thủy quái chế biến thành món ăn, đây là Lý Dương nhờ ta mang hiếu kính ngài."
Không phải ai trong bộ lạc tế sư cũng nhớ kỹ, nhưng việc Lý Dương bọn hắn gần đây săn bắt được rất nhiều chuột đá đã truyền vào tai tế sư, vậy nên đương nhiên tế sư có ấn tượng với Lý Dương cái tên này.
" Lý Dương? Chính là con trai của đại ca ngươi Lý Cường chứ? Ta nghe nói Lý Dương đứa trẻ này dẫn theo mấy đứa trẻ nữa, bọn chúng sống còn rất khá. Nghe nói gần đây chúng nó nghĩ ra cách săn bắt chuột đá, còn bắt được không ít."
Nghe tế sư nói, nhị thúc cũng gật nhẹ đầu trả lời.
" Đúng vậy, tế sư."
Tế sư lại tiếp tục hỏi.
" Bọn hắn làm thế nào mà bắt được thủy quái, không lẽ chúng lại lên bờ hay sao."
Tế sư cũng không có ngu ngốc mà nghĩ rằng Lý Dương bọn hắn có bản lĩnh xuống sông bắt cá.
Hỏi xong không chờ nhị thúc trả lời, tế sư cũng bắt đầu nếm thử thịt cá.
Tế sư cũng muốn biết thủy quái thịt là thứ mùi vị gì.
Đầu tiên tế sư gắp lên một miếng cá chiên, dù sao cá chiên màu sắc rất hấp dẫn.
Cắn thử một miếng.
Ừm... rất giòn, mùi cũng rất thơm.
Nhai lên thì vị ngọt bên trong thịt cá cũng tan ra.
Ừm... mùi vị này thật đặc biệt, không giống bất cứ loại thịt nào trước đây đã ăn.
Mặc dù khác lạ nhưng rất ngon.
Thế là vừa nhai hết, tế sư lại gắp lên một miếng.
Thấy vậy, nhị thúc cầm lên bát nước chấm đưa cho tế sư.
" Tế sư, ngài chấm thử vào đây.
Lý Dương nói, chấm vào đây ăn càng tốt."
Nhìn thấy bát nước chấm, tế sư cũng tò mò.
" Đây là thứ gì, nhìn không giống thịt dáng vẻ."
Nhị thúc liền giải thích.
" Đây không phải thịt, Lý Dương nói, đây là nước chấm, để chấm thịt, nó là dùng muối trộn với nước trái cây, ta cũng chưa thử qua không biết có mùi vị gì.
Hắn còn nói, mới dùng có thể sẽ không quen, nhưng quen thuộc chắc chắn sẽ thích."
Nghe nói như vậy, tế sư còn rất tò mò, rốt cuộc là cái mùi vị gì mà lại như thế.
Thế là tế sư liền chấm thử một chút, rồi đưa thịt cá vào miệng.
Đầu tiên là có chút mùi hoa quả thơm.
Sau đó là vị chua chua, ngọt ngọt, mặn mặn rất là đặc biệt.
Cuối cùng là một thứ vị gì đó rất là khác lạ, có chút tê tê đầu lưỡi, lại có chút nóng rát, rất là kỳ lạ.
Bởi vì nhị thúc và lão hắc cũng chưa ăn cay bao giờ nên Lý Dương cũng chỉ pha nước chấm có độ cay nhẹ mà thôi, sợ họ sẽ không quen.
Tế sư bắt đầu nhai lên, tất cả hòa quyện với vị ngọt và mùi thơm của thịt cá.
Ừm... rất là khác lạ.
Nó rất là đặc biệt, tế sư cũng không biết phải miêu tả thế nào.
Thế là tế sư lại thử lại lần nữa.
Thử lại một lần rồi lại một lần, tế sư cũng vẫn không biết nên miêu tả mùi vị này như thế nào.
Cảm thấy tế sư ăn còn rất là hợp khẩu vị, thế là nhị thúc bắt đầu giảng thuật về việc Lý Dương bọn hắn là như thế nào câu cá.
Tế sư cũng không xen vào, mà vừa ăn vừa lắng nghe.
Cảm thấy cay quá, tế sư sẽ uống một ngụm canh hoặc là ăn một ngụm cháo.
Ừm... cảm giác hai thứ này mùi vị cũng rất không tệ.
Nhị thúc còn chưa kể xong thì tế sư đã ăn hết đĩa cá chiên.
Thế là tế sư nhìn sang đĩa trứng rán.
Tế sư ngửi ngửi.
Ừm... còn rất thơm, không biết là thứ gì, nhìn cũng không rất giống thịt, thế là tế sư lại hỏi.
" Thứ này là thứ gì?"
Nghe thấy tế sư hỏi, nhị thúc ngừng giảng thuật lại và trả lời.
" Tế sư, cái này Lý Dương nói với ta là trứng của thủy quái, hắn cho vào mỡ thú rán."
Rán???
Tế sư cũng không biết nhị thúc nói rán là làm gì nhưng chắc hẳn cũng là nấu một dạng.
Thế là tế sư cũng mặc kệ, gắp một miếng lên nếm thử.
Ừm... cũng rất là ngon.
Tế sư lại gắp một miếng, lần này tế sư chấm một chút nước chấm rồi mới đưa lên miệng ăn.
Tế sư bắt đầu ưa thích cái hương vị của nước chấm này, cảm thấy chấm thêm nước chấm hương vị càng tốt hơn.
Thế là nhị thúc lại tiếp tục giảng.
Chờ nhị thúc giảng xong, tế sư vừa là cảm khái, vừa là ngợi khen.
" Lý Dương đứa trẻ này thực sự là rất thông minh, hắn làm được những điều ngay cả bộ lạc tổ tiên cũng chưa từng làm được."
Nghe thấy tế sư khen cháu mình, nhị thúc rất là vui vẻ.
" Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng cảm thấy Lý Dương đứa trẻ này rất là thông minh."
Khen xong, tế sư lại tiếp tục ăn.
Tế sư cảm thấy, hôm nay mình cảm giác đặc biệt ngon miệng.
Không biết là do món thịt thủy quái này ngon, còn là do loại nước chấm này hiệu quả.
Tế sư ăn hết món này lại tới món khác, món nào cũng rất ngon.
Có lẽ là do cảm giác cay nên bát cháo và bát canh cá đã sớm hết, tế sư phải dùng nước thay thế.
Nhìn thấy tế sư ăn ngon như vậy, nhị thúc cũng phải nuốt nước bọt, thực sự là vừa rồi mải giảng, không chú ý, giờ chú ý nhị thúc cũng nhịn không nổi.
Chỉ cầu cho tế sư ăn xong nhanh một chút để hắn có thể trở về ăn thử.
Chờ đến khi ăn xong, tế sư còn chưa cảm thấy đủ.
Tế sư cũng không phải người thường, sức ăn cũng không hề nhỏ.
Nhưng tế sư cũng không thể mở miệng ra tiếp tục muốn, thế là tế sư nghĩ ra một cách để có thể thường xuyên được ăn món thịt thủy quái này, mà không cần mặt dày đi xin ăn.
" Lý Cương này!"
Lý Cương chính là tên của nhị thúc.
Tế sư hơi không có ý tứ mở miệng một chút rồi cũng dứt khoát.
" Ta cũng cảm thấy không có ý tứ, nhưng vẫn cần phải hỏi ngươi một chút.
Ta thấy ngươi giảng thuật cách Lý Dương bọn hắn bắt thủy quái rất đơn giản, dưới sông thủy quái lại rất nhiều, nếu như mọi người trong bộ lạc đều có thể đánh bắt thủy quái, như vậy mọi người trong bộ lạc cũng đều có thể ăn thịt, ngươi nói có đúng không?"
Nghe thấy tế sư nói như vậy, nhị thúc liền nhớ đến trước đó Lý Dương căn dặn, nên liền trả lời.
" Tế sư, ngài đừng nghe ta giảng thuật như vậy liền cảm thấy câu cá đơn giản, đó cũng chỉ là giảng thuật mà thôi.
Nếu như không hiểu rõ, không có kỹ năng cùng với kinh nghiệm thì không những không câu được cá lên, còn có thể bị cá kéo xuống nước."
Nghe vậy tế sư cũng không cảm thấy nhị thúc nói dối, dù sao nếu thực sự dễ dàng thì lão tổ tông cũng sớm đã làm được, với lại thủy quái cũng thực sự mạnh, không phải cứ có sức lực là kéo lên được.
" Lý Cương này, thế ngươi cảm thấy Lý Dương đứa trẻ kia có nguyện ý hay không chỉ dạy mọi người cách câu cá?"
Tế sư cũng không thể mệnh lệnh cho Lý Dương bọn hắn chỉ dạy mọi người cách câu cá được.
Dù sao bộ lạc cũng không nuôi Lý Dương bọn họ, cũng không phân phát thức ăn cho bọn hắn, bây giờ bọn hắn tự nghĩ ra cách kiếm lấy thức ăn, cũng không thể để bọn hắn không giàng buộc cống hiến ra đi.
Mà nghe thấy tế sư dò hỏi nhị thúc liền trả lời.
" Lý Dương đứa trẻ này cũng không phải là người ích kỷ, có thứ tốt cũng chỉ nghĩ giữ lại cho mình.
Trước đó nó cũng có nói với ta, nó cũng nguyện ý truyền thụ cho mọi người kỹ năng câu cá, chỉ là nó cũng có điều kiện."
Nghe thấy Lý Dương nguyện ý truyền thụ kỹ năng câu cá, tế sư liền hết sức vui mừng.
Này không chỉ là bản thân tế sư lúc muốn ăn có thể sai tộc trưởng đi giúp lão bắt (Tộc trưởng chính là con trai lão).
Mà chuyện này còn có ý nghĩa to lớn với bộ lạc, sẽ có càng nhiều người trong bộ lạc có đủ thịt ăn.
Người trong bộ lạc lâu dài không có đủ thịt ăn, dẫn tới thể chất yếu kém.
Mặc dù loại thịt này cũng chỉ là bình thường thịt thú, không thể gia tăng đồ đằng chiến sĩ trong bộ lạc, nhưng chỉ cần gia tăng thể chất của bình thường tộc nhân, như vậy cũng coi như là một khởi đầu tốt.
Còn như Lý Dương nói điều kiện so với việc này hẳn cũng không phải việc gì to tát.
Thế là tế sư liền vung tay lên.
" Miễn là đứa nhỏ này có thể truyền thụ, có điều kiện gì ngươi cứ việc nói."
Thấy thế nhị thúc cũng không ngượng ngùng.
" Lý Dương hắn nói, dưới sông cá rất nhiều, nhưng cũng rất nguy hiểm, cũng chỉ có thể đứng trên cửa hang câu cá, không thể xuống dưới câu."
Tế sư cũng gật đầu.
" Đúng thế, mặc dù câu được cá là chuyện tốt, nhưng không thể vì thế mà mạo hiểm."
Nhị thúc lại tiếp tục nói.
" Mà cửa hang bên đó mặc dù không nhỏ, nhưng cũng có hạn, không thể cùng lúc đứng quá nhiều người.
Mặt khác, đứng quá nhiều người ở đó cũng có thể thu hút tới mạnh mẽ thủy quái, sẽ rất nguy hiểm.
Cho nên, cùng một thời gian, số lượng người câu phải giới hạn.
Mà nếu như vậy sợ người khác không thể câu cá thì có thể thay phiên nhau, mỗi người câu một lúc, rồi đi ra để người khác cũng có thể câu cá.
Mà điều kiện của Lý Dương đó là phải luôn có một vị trí cho đám bọn chúng câu cá, bọn chúng không câu cũng có quyền cho người khác sử dụng vị trí đó."
Nghe thế, tế sư liền gật đầu.
" Tốt, không có vấn đề gì, ta đảm bảo sẽ không có người tranh mất vị trí của chúng nó.
Tưởng là điều kiện gì chứ điều kiện này thì hẳn là, dù sao cũng không thể để Lý Dương bọn hắn đã tốt bụng, đại nghĩa chỉ dạy mọi người cách câu cá, sau đó lại không để cho bọn hắn câu cá chứ.
Thấy tế sư không có ý kiến gì, thế là nhị thúc tiếp tục đề.
" Lý Dương bọn hắn còn có một điều kiện."
Nghe thấy còn có điều kiện, tế sư cũng ngạc nhiên.
" Ồ! Nó còn có điều kiện gì."
Nhị thúc tiếp tục nói.
" Lý Dương nói, bọn hắn cũng không thể truyền thụ không công, vì vậy còn muốn đề một cái điều kiện nhỏ nữa."
Tế sư thấy cũng đúng, điều kiện vừa rồi cũng không tính là điều kiện gì, điều đó hẳn là nên, thế là tế sư gật đầu bảo nhị thúc nói tiếp, không sao.
Nhị thúc liền nói.
" Hắn nói, mỗi người câu cá, mỗi lần câu phải chia cho bọn hắn một con cá."
Không đợi tế sư nói gì nhị thúc tiếp tục nói.
" Bên dưới sông cá rất nhiều, hôm nay Lý Dương bọn hắn câu được mười mấy con cá, kích thước đều rất to lớn.
Đó còn là vì bọn chúng còn nhỏ, khí lực không đủ, mất rất nhiều thời gian mới kéo lên được một con, nếu như là người lớn, nhất là đồ đằng chiến sĩ, kéo lên sẽ dễ dàng hơn, câu được cá sẽ nhiều hơn nhiều, cho dù mỗi lần thời gian câu cũng không nhiều như bọn hắn vậy, nhưng đảm bảo là chỉ cần biết cách câu, số lượng cá câu được cũng không ít, cho bọn hắn một con cũng không đáng kể gì."
Tế sư suy nghĩ, cảm thấy cũng hợp lý vậy nên liền đáp ứng.
" Cái này cũng hợp lý, ta sẽ nói với mọi người:
A Dương sẽ truyền thụ mọi người cách câu cá, nhưng mọi người phải đáp ứng yêu cầu của A Dương, ai không đáp ứng thì cấm không được lại gần chỗ cửa hang động.
Ngươi cũng về nói với A Dương điều này, còn nói với hắn, nếu như người ta câu được quá ít cũng không cần thu cá của người ta."
Lời nói của tế sư có thể nói là quyền uy nhất bộ lạc, tế sư đã đồng ý vậy sẽ không có người làm trái.
Còn câu cuối coi như là điều kiện của tế sư.
Nhị thúc cũng không có gì ý kiến.
Thế là định cáo lui, trở về ăn cơm, còn có một bàn mỹ thực đang chờ hắn đâu.
Thấy nhị thúc định trở về, tế sư liền gọi lại.
" Chờ một chút."
Nói xong, tế sư liền quay đi lấy thứ gì đó.
Nghe tế sư gọi lại, nhị thúc cũng chỉ có thể chờ đợi.
Sau đó thì nhị thúc thấy tế sư lấy ra một cái bình nhỏ.
" A Dương đứa trẻ này đã cống hiến cho bộ lạc kỹ thuật câu cá, lại hiếu kính ta mỹ thực, ta cũng không thể không khen thưởng hắn chút gì.
Đây là một bình mãnh thú huyết, ngươi cầm về đưa cho A Dương, nói đây là ta thưởng cho hắn."
Nói rồi tế sư đưa bình nhỏ ra.
Nhị thúc liền cảm tạ rồi cầm lấy.
Thấy không còn gì nữa, thế là nhị thúc liền mang theo đồ vật trở về.
...
Cách chương.