"Walter?"
"Ầm!"
"Soạt..."
Trần Vũ kinh ngạc đột nhiên ngẩng đầu lên, cái ót trực tiếp đụng nát thủy tinh của quầy hàng.
Nhưng hắn lại phảng phất như không có chuyện gì khoanh tay cơ gấp giọng nói: "Mẹ nói cái gì? Chị của con muốn đính hôn?"
"Đúng."
"Chị của con không phải liền bạn trai đều không có sao? Kiếm đâu ra một người nam? Còn muốn đính hôn?"
"Mẹ cũng trở tay không kịp. Sáng nay khi chị con ra ngoài đi làm không lâu, liền trực tiếp đưa về một người đàn ông rồi nói với mẹ là muốn đính hôn."
"Chuyện này cũng quá không hợp lý! Chờ con trở về."
Dứt lời, Trần Vũ tắt điện thoại di động, dọn dẹp hết mảnh vụn thủy tinh trên người, thay quần áo xong, đóng cửa tiệm liền đi ra ngoài. Cũng ở ven đường bắt một chiếc xe taxi.
"Bác tài, đi tiểu khu phồn hoa."
"Được."
Tài xế gật gật đầu, chuyển tay lái, đạp chân ga.
"Ông —— "
Đuôi xe phun khói, chậm rãi tiến lên.
Trần Vũ: "... Con bà nó, xe này chạy còn chậm hơn tôi!"
Lái xe: "... Vậy cậu xuống chạy bộ đi!"
"Đông!"
Trần Vũ quả quyết xuống xe, đối với lái xe giơ ngón giữa, sau đó giang rộng bước chân liền bắt đầu chạy.
"Mụ nội nó!" Lái xe tức điên lên, đạp mạnh chân ga muốn đuổi theo.
Nhưng đuổi theo một lát sau hắn liền hết giận.
Lái xe: "Thực sự là chạy còn chậm hơn nó à..."
...
Mấy phút sau, Trần Vũ chạy tới tiểu khu phồn hoa, tiến vào khu nhà của mình, lên tầng ba, lễ phép đưa tay gõ cửa.
"Đông đông đông!"
Toàn bộ cửa sổ trong khu nhà đều lung lay.
"Động đất sao?" Phía sau cửa, Trần mẫu nghi ngờ nói.
"Mẹ, là con, mở cửa."
"Két két —— "
Cửa mở ra, Trần mẫu trước tiên liền đi nhìn xem tình trạng hư hao của cửa chống trộm: "Con. . . Con gõ xẹp cửa rồi!"
"Nhường một chút, lát nữa con sửa cho mẹ."
Trần Vũ chen vào trong nhà, liền thấy trong phòng khách, một ông chú có râu quai nón đang ngồi bên cạnh chị của mình - Trần Tư Văn.
"Tại sao em lại quay về đây?" Trần Tư Văn kinh ngạc đứng người lên.
Trần Vũ tiến lên, nhìn Trần Tư Văn một chút, sau đó lại quay đầu nhìn về phía ông chú râu quai nón, mở miệng: "Chị, nghe mẹ nói là chị muốn đính hôn với một thằng ngốc?"
Ông chú râu quai nón,: "..."
Trần Tư Văn: "..."
Trần mẫu: "..."
Trong phòng khách yên tĩnh năm giây.
Ông chú có râu quai nón chỉ chỉ mình, yếu ớt nói: "Hắn. . . Hắn đang nói tôi sao?"
"Trần Vũ!" Trần Tư Văn bất mãn: "Em biết nói chuyện không vậy? !"
"A! Là chú à." Trần Vũ làm bộ giật mình cùng ông chú râu quai nón nắm tay: "Chào chú chào chú, tôi tên Trần Vũ là em trai của Trần Tư Văn, chú gọi tôi Vũ ca là được rồi."
"Vũ. . . Vũ ca, chào cậu." Ông chú râu quai nón có chút mơ màng.
"Chào anh rể." Trần Vũ nhiệt tình nắm tay: "Chị của em từ nhỏ liền đã thiếu tình thương của cha. Nhưng em vừa vào cửa liền phát hiện là anh rất hợp với chị của em! Về sau, em liền đem chị của em giao cho..."
"Trần Vũ !" Trần Tư Văn tiến lên nhéo lỗ tai của Trần Vũ: "Càng ngày càng quá phận! Em có biết nói chuyện hay không? Không nói chuyện thì ngậm miệng lại!"
"Chị không thiếu tình thương của cha thì sao lại có thể tìm một người lớn tuổi như thế... Ai đau đau đau!"
"Anh ấy chỉ là trông già một chút, cũng không lớn hơn chị mấy tuổi!"
"Em biết rồi! Đừng vặn! Đau..."
Trần Tư Văn buông tay ra, quay đầu áy náy cười cười với ông chú râu quai nón: "Thật xin lỗi, em trai của em không hiểu chuyện, em ấy không có ác ý gì đâu."
Sau đó, nàng vừa nhìn về phía Trần mẫu, oán giận nói: "Mẹ! sao me lại gọi em con trở về làm gì."
"Mẹ gọi em trở về chính là để kiểm tra dùm chị một mà thôi. Chị đính hôn là chuyện lớn mà, em nhất định phải trình diện."
Nói, Trần Vũ vuốt vuốt lỗ tai, đối với ông chú râu quai nón nói: "Em từ nhỏ đã nhìn chị của mình ra đời, cùng nhau lớn lên, tình cảm rất sâu. Cho nên đối với việc lựa chọn anh rể tương lai, em chắc là cũng có quyền lên tiếng. Anh nói đúng hay không?"
"Đúng đúng đúng." ông chú râu quai nón cười ngây ngô: "Hẳn là, phải như vậy..."
Trần Tư Văn: "..."
"Vậy em hỏi anh một chút việc." Trần Vũ hắng giọng: "Anh có nhà sao?"
"A, bất động sản à." Ông chú râu quai nón vô ý thức thẳng tắp sống lưng, hơi có tự đắc ngửa đầu: "Không nhiều. Có một bộ biệt thự, cộng thêm mấy căn nhà mặt phố đang cho người ta thuê."
"..." Trần Vũ như có điều suy nghĩ, quay đầu nhìn Trần Tư Văn một chút, tiếp tục hỏi: "Vậy anh có xe sao?"
"Xe thì tôi có không ít. Hôm nay lái chiếc BMW series 7, liền đậu xe ở dưới lầu."
"Có tài khoản tiết kiệm sao?"
"Tiền tiết kiệm hiện giờ hẳn là đủ cho tôi và chị của cậu sống thoải mái."
"Có đẹp trai bằng tôi không?"
Ông chú râu quai nón mộng bức: "Ngạch hả?"
"Rất tiếc nuối." Trần Vũ tiếc hận lắc đầu: "Cuộc hôn nhân này, tha thứ cho tôi không thể đồng ý."
"Em đi chết đi!" Trần Tư Văn nộ khí cười, liền cầm lên chiếc gối trên ghế sô pha đập vào đầu Trần Vũ.
"Ầm!"
Trần Vũ thờ ơ: "Em chính là hỏi thăm một chút gia đình điều kiện của ông chú, chị đánh em làm gì?"
"Em đang hỏi những câu đứng đắn sao?"
"Đẹp trai cũng là một loại điều kiện à. Không đẹp trai bằng em làm sao có thể cưới được chị của em?"
Trần Tư Văn: "Ngươi lăn."
"Vậy được, em không hỏi về ngoại hình nữa, hỏi cái khác một chút."
Gãi gãi cái cằm, Trần Vũ nhìn về phía râu quai nón đại thúc: "Cùng chú nói về ngoại hình xác thực là làm khó chú. Vậy thì em chỉ hỏi một chút những câu hỏi dễ thôi."
Ông chú râu quai nón lau mồ hôi: "Hỏi. . . Hỏi đi..."
"Chị của em không thích người râu ria. Chú có để râu quai nón sao?"
Ông chú râu quai nón: "..."
"Rất tiếc nuối." Trần Vũ tiếc hận lắc đầu: "Vụ hôn nhân này, tha thứ cho tôi không thể đồng... A!"
Trần Tư Văn lần nữa nhéo chặt lỗ tai Trần Vũ: " Rốt cuộc thì em muốn làm gì? !"
"Giúp chị giữ cửa ải a."
"Chị không cần, lăn đi học đi!"
Trong khi la hét ầm ĩ, ông chú râu quai nón đứng dậy gãi gãi đầu: "Việc này... Tôi đã nhìn ra được. Tiểu Vũ là không quá thích tôi. Có thể lý giải..."
Trần Vũ lập tức nghiêm túc: "Ông ta bây giờ mới nhìn ra được! Trí thông minh giống như cũng hơi quá thấp đi à nha. Rất tiếc nuối, vụ hôn nhân này, tha thứ tôi..."
Trần Tư Văn: "Ngậm miệng!"
Trần Vũ: "..."
Trần Tư Văn: "Vào đây với chị!"
Nhéo lấy lỗ tai Trần Vũ, Trần Tư Văn đem hắn kéo vào phòng ngủ của mình, đóng cửa, buông tay.
"Trần Vũ, rốt cuộc là em muốn làm gì?"
"Ai..."
Trần Vũ trùng điệp thở dài: "Em muốn làm cái gì, dùng một bài hát liền có thể biểu đạt."
"Cái gì?" Trần Tư Văn sững sờ.
"Ngươi nếu là lấy chồng? , không muốn gả cho người khác? , nhất định phải gả cho..."
"Em dám tiếp tục hát, chị liền xé nát miệng của em."
"... Dù sao không thể gả cho ông chú đó? ."
"Chị gả cho ai cần em để ý?"
"Chị, hôn nhân, giống như một tòa vây thành. Người bên trong muốn đi ra ngoài, người bên ngoài liền sợ bên trong người ra ngoài, đem tường thành chất cao thêm mấy chục mét! Chị làm sao lại còn có thể nghĩ đi vào trong đâu?"
"Chị sớm tối cũng muốn lấy chồng không phải sao?" Trần Tư Văn mặt không biểu tình: "Cũng không thể độc thân cả một đời?"
"Cái này em biết, nhưng em không hi vọng chị lựa chọn hôn nhân có mục đích."
"Có ý tứ gì?"
Sắc mặt Trần Vũ chậm rãi khôi phục đứng đắn, trầm giọng nói: "Em chỉ hỏi chị một câu, chị đính hôn với ông chú ngoài kia là bởi vì thích hay là vì cái khác?"
Nghe vậy, Trần Tư Văn trầm mặc.
Trần Vũ: "Phi! Em đều không có ý tứ nói toạc, chị chính là thèm tiền của ông chú! Chị thấp hèn!"
Trần Tư Văn: "..."