Hai tuần sau.
Sáng sớm.
Giống như ngày thường, Trần Vũ từ quảng trường "Thời Không Môn" bước ra, trực tiếp đi về võ quán.
Giao tiền, đi vào, khảo thí... Một quá trình bình thường, thực lực tổng hợp của Trần Vũ lấy hình thức chữ số hiện lên trên màn hình.
Khí kình:
【111GF/h 】
【 võ giả đẳng cấp: 0.74 】
【 bình xét cấp bậc: Bất nhập lưu 】
Lực lượng (không có khí kình gia trì):
【527㎏ 】
【 võ giả đẳng cấp: 1. 05 】
【 bình xét cấp bậc: Chủ lưu 】
Bộc phát (không có khí kình gia trì):
【43m/ S 】
【 võ giả đẳng cấp: 1.1 】
【 bình xét cấp bậc: Chủ lưu 】
Phản ứng thần kinh:
【0. 0994 S 】
【 võ giả đẳng cấp: 1. 03 】
【 bình xét cấp bậc: Chủ lưu 】
Bên ngoài, còn có các loại số liệu, cũng không xê xích gì nhiều với trình độ võ giả cấp 1.
Nói đơn giản, trong tình huống không bộc phát khí kình, hắn chỉ dựa vào thể chất liền năm ăn năm thua với phổ thông võ giả cấp 1.
Không thể không thừa nhận, phóng xạ "Tăng thêm" thực lực vẫn là rất nhiều.
Nhưng khi tố chất thân thể tiếp tục tăng cường thì hiệu quả tăng trưởng cũng bắt đầu giảm mạnh.
Hai tuần thời gian trôi qua trong nháy mắt, Trần Vũ dần dần gặp được "Bình cảnh" .
Bên trong dị cảnh, bây giờ cho dù hắn cởi bỏ trang phục phòng hộ, các loại thuộc tính tăng trưởng cũng giới hạn tại hai chữ số.
Cái này thì tương đương với một vị võ giả cấp 1 đang không ngừng bộc phát khí kình chống cự phóng xạ, lượng phóng xạ nhận được tự nhiên cũng có hạn.
Mấy ngày gần đây, Trần Vũ đã bắt đầu cân nhắc xem có cần tiếp tục xâm nhập hay không.
Càng đi sâu vào bên trong thì khả năng gặp phải nguy hiểm càng cao.
Đó là một lựa chọn khó khăn.
Dị cảnh chưa bao giờ là một nơi an toàn...
Phương diện khí kình, tốc độ "Tu luyện" cũng đang chậm dần.
Tăng cường thể chất, khí hải lớn mạnh cũng giảm thêm một chút những "tổn thương" của thuốc lá .
Bây giờ, Trần Vũ hít một hơi Cáp Nhĩ Tân cũng chỉ tăng thêm khoảng 10 điểm khí kình.
Không bao lâu sau, kế sách "Hút thuốc làm giàu" liền sẽ trở thành dĩ vãng.
Trần Vũ đang suy nghĩ những phương pháp "Tu hành" khác...
"Còn 16 ngày là thi đại học, theo kế hoạch thì đột phá cấp 1 vẫn là không có vấn đề gì. Nhưng sau này..."
"Ai."
"Khó a..."
Than thở, Trần Vũ rời đi võ quán, men theo đường đi bộ trở về cửa hàng thuốc lá.
Khoảng cách thi đại học, chỉ còn lại 16 ngày.
Bầu không khí của thành phố Thanh Thành cũng dần dần náo nhiệt.
Hai bên đường phố treo đầy các loại lồng đèn, quảng cáo, hoành phi.
Thỉnh thoảng còn có thể trông thấy cảnh sát vũ trang được trang bị đầy đủ xe bọc thép đang đứng gác ở các giao lộ.
Hàng năm ngày lễ trọng yếu nhất của Trung Quốc trong cao võ thế giới không phải tết xuân mà là ngày thi đại học, ngày bảy tháng bảy.
Điều này chứng minh rằng là toàn bộ dân tộc lại có một nhóm thiên chi kiêu tử ra đời.
Hi vọng sống nhân loại lại tăng thêm một phần...
Ngày thi đại học, bất luận thành phố nào cũng đều là người, mọi người đều đổ xô ra đường.
Quảng trường, quán bar, tiệm cơm... Chỉ cần là nơi có tiếp sóng thi đấu của kỳ thi đại học đều sẽ bị mọi người chen chúc đến xem.
Mà trên sàn thi đấu, một vị trí quan chiến càng về phía trước thì giá tiền càng cao, thậm chí có thể bị xào lên mười mấy vạn giá trên trời.
Nam, nữ, già, trẻ đều sẽ đắm chìm trong trận "cuồng hoan" chỉ xảy ra mỗi năm một lần này, nhìn Trạng Nguyên sinh ra.
Lúc này khoảng cách thi đại học chỉ còn lại hơn mười ngày, từng nhóm dân chúng hưng phấn dị thường, ngày càng "Xao động". Chỉ khổ cho ngành công an, bọn họ chỉ có thể không ngừng tăng cường cảnh lực.
Bầu không khí lây nhiễm này càng ngày càng tăng, Trần Vũ cũng không tránh khỏi.
Lần này thi đại học, hắn cũng muốn tham dự.
Thậm chí có khả năng đoạt được Trạng Nguyên...
Bởi vậy, cho dù cố gắng khống chế mình tỉnh táo, nhưng mà vừa tưởng tượng đến hình ảnh mình trở thành Trạng Nguyên, được bao vây reo hò của toàn bộ thành phố,
Hắn liền không nhịn được toàn thân phát nhiệt.
...
Trở lại cửa hàng thuốc lá.
Vào bằng cửa chính, lên lầu, phát hiện Kỳ tỷ đã thức dậy chuẩn bị bữa sáng.
"Buổi sáng tốt lành."
"Ừm. Luyện công buổi sáng kết thúc rồi sao?"
"Kết thúc."
"Vừa vặn chị cũng vừa nấu cơm xong." Kỳ tỷ cởi ra tạp dề: " ăn nhanh lên."
"Lúc này cũng chưa đến tám giờ mà?" Trần Vũ lấy điện thoại cầm tay ra nhìn thời gian: "Sớm như vậy?"
"Hôm nay chị đã hẹn một đồng học, hắn đang làm việc trong ngành giáo dục, hẳn là có thể giải quyết vấn đề của cậu. Nếu như hắn cũng không làm được, vậy thì chỉ có thể đi thành phố khác nhìn một chút."
Nghe vậy, Trần Vũ chần chờ một lát: "Nếu như không được thì coi như xong đi."
"Xong cái gì? Sao có thể cứ như vậy mà xong được?" Kỳ tỷ hất cằm lên: "Tính cách của chị cũng rất bướng bỉnh, càng là không được thì càng phải vượt lên! Chị cũng không tin là không trị được những ngôi trường kia?"
Trần Vũ: "..."
"Ăn cơm, ăn nhanh lên. Chị còn phải đi sớm một chút..."
Ăn mấy ngụm như hổ đói, Kỳ tỷ liền đeo túi xách rời đi.
Bước chân vội vàng.
Trần Vũ cúi đầu, nhìn xem trên bàn ăn còn lại thừa cơm, bẹp bẹp miệng.
Từ góc độ làm người mà nói thì bà chủ chắc chắn là một người tốt.
Tốt đến Trần Vũ loại này da mặt dày đều cảm thấy lúng túng.
Kỳ thật hắn đã có dự định.
Nếu như chuyện này mà Kỳ tỷ không lo được thì đợi đến khi đẳng cấp khí kình của hắn đột phá cấp 1, liền tùy tiện tìm một trường nào đó, chủ động tới cửa, bản thân chào hàng.
Chỉ cần phơi bày một ít thực lực không tin những trường học kia không đặc cách nhận vào...
Ăn cơm chiều, rửa xong bát đĩa.
Trần Vũ xuống lầu mở tiệm.
Sau đó như thường lệ bỏ vào trong rương thu ngân 1000 nguyên tiền, lấy ra một gói Cáp Nhĩ Tân, bắt đầu hôm nay tu hành.
Có đôi khi, hắn cũng cảm thấy mình quả thật rất "Chăm chỉ".
Loại này đem đầu bỏ vào "Gạt tàn" bên trong hành động, người nào chưa thể nghiệm qua thì thật sẽ không biết có bao nhiêu khó chịu.
【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +94 】
【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Phổi khỏe mạnh +7; thân thể khỏe mạnh +5; thể chất +7; sức miễn dịch +4... 】
"Hút mười điếu cùng một lúc, chỉ còn có thể thêm được chín mươi điểm thôi sao." Trong quầy, Trần Vũ híp hai mắt, thôn vân thổ vụ.
"Còn có cái gì đồ chơi so thuốc lá càng 'Hữu hiệu' à..."
"Ông —— ông —— ông —— "
Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên.
"Ừm?"
Trần Vũ nhíu mày, lấy điện thoại cầm tay ra để vào trong tủ, bực bội kết nối.
"Ai vậy?"
"Ta là mẹ ngươi."
"Ta... A, là mẹ hả."
"Ừm."
"Chuyện gì a?" Trần Vũ hít sâu một cái , vừa phun vừa nói: "con đang bận học tập nha."
"Mẹ hiểu." Trong ống nghe, Trần mẫu do dự: "Mẹ cũng không muốn gọi điện thoại cho con. Nhưng nghĩ nghĩ, chuyện này con cũng hẳn là nên biết, liền gọi cho con."
"Chuyện gì vậy ạ?"
"Chị của con..." Trần mẫu trầm mặc một lát: "Muốn đính hôn."
Trần Vũ: "Walter? !"