"Phi! Chị chính là thèm tiền của hắn! Chị thấp hèn!"
Trần Tư Văn: "..."
Trầm mặc một lát, nàng quay người lục lọi bên trong phòng của mình.
Trần Vũ: "Chị đang tìm cái gì?"
Trần Tư Văn: "Chị tìm đao."
Trần Vũ: "Phòng bếp đó."
Trần Tư Văn: "Tạ ơn."
"Mẹ nó! Chị thật sự đi lấy à..." Trần Vũ vội vàng ôm lấy Trần Tư Văn, dùng thuần thục vuốt mèo thủ pháp vuốt tóc của nàng: "Bình tĩnh một chút, đừng..."
"Lăn, đi học đi. Chuyện của chị không cần em quan tâm."
"Chị ăn ngay nói thật đi!" Buông tay, Trần Vũ nghiêm túc nói: "Chị có phải hay không muốn làm hộ đệ cuồng ma?"
"... Em đừng tự mình đa tình. Chị tìm người có tiền, ngày tháng sau này trôi qua cũng dễ chịu một ít."
"Sống chung với một người mà mình không thích, dù có tiền nữa thì chị sẽ thoải mái được sao?"
"Em làm sao biết chị không thích anh ta."
"Chị không phải thích người giống như em sao?"
"Chị đi phòng bếp cầm đao trước rồi chúng ta mới nói chuyện tiếp."
"Đừng, hãy nghe em nói hết đã." Tiếng nói Trần Vũ hơi ngừng lại, trong đầu đang tìm từ, mở miệng: "Chị là chị của em, em biết chị muốn giúp em. Nhưng mà không thể hi sinh nhân sinh đại sự của chị, loại này trợ giúp giá quá lớn. Điều này làm cho em có cảm giác tội lỗi... Chị không nên quá 'Tự tư' ."
"..." Nghe vậy, Trần Tư Văn ánh mắt tới lui, hình như có chút xuất thần.
"Mỗi người đều có cuộc đời của mình, em cũng chưa từng cảm thấy mình so với người khác chênh lệch. Lại nhiều Tăng Khí đan, cũng không bằng chị nói một câu 'Chị tin tưởng em' ấm áp."
"..." Trần Tư Văn y nguyên không nói.
"Cho nên, em nghiêm túc hỏi chị, chị cũng phải trả lời thật lòng. Chị thích ông chú râu ria kia sao? Nếu như thích, em khẳng định chân thành chúc phúc cho chị. Nếu như không thích, liền để ông ta xéo đi."
"... Tiểu Vũ, em vẫn còn là học sinh, có rất nhiều thứ cũng đều không hiểu. Trong xã hội này, cuộc sống của người bình thường rất khó khăn. Một ít 'Trao đổi' ngầm so với cái gọi là tình cảm trọng yếu hơn nhiều. Thi đại học không còn mấy ngày nữa, em rất cần tiền, trong nhà rất cần tiền, chị... Cũng cần."
"OK, có câu nói này của thì em đã hiểu." Trần Vũ nhẹ nhàng thở ra: "Tiền tính là cái gì chứ, về sau em muốn kiếm bao nhiêu liền có thể kiếm bao nhiêu. Đã chị không thích ông ta, vậy em liền giúp chị từ chối."
Dứt lời, hắn liền rời đi phòng ngủ, đi về phía ông chú có râu quai nón.
Trần Tư Văn sững sờ, vội vàng đuổi kịp: "Trần Vũ! Em muốn làm gì?"
"Anh rể!" Trần Vũ không để ý tới sau lưng đang bị kéo, trực tiếp đối ông chú có râu quai nón khom người chào: "em sai rồi, tha thứ cho em vừa rồi không hiểu chuyện."
Trần Tư Văn: "?"
Ông chú có râu quai nón: "?"
"Vừa rồi em đã nói chuyện cùng với chị, chị nói anh có rất nhiều ưu điểm, để em biết cái gọi là người không thể xem bề ngoài. Cuộn hôn sự này của hai người, em đồng ý!"
Trần Tư Văn: "..."
Ông chú có râu quai nón cũng là mơ màng hồi lâu, liền mới vội vàng đứng lên: "Khách khí, xin cái gì lỗi, về sau đều là người một nhà."
"Đúng đúng đúng, người một nhà." Trần Vũ cười gật đầu, lập tức nhìn về phía Trần mẫu: "Mẹ cũng đồng ý phải không?"
Trần mẫu: "Ta..."
Trần Vũ xen vào: "Mẹ em cũng đồng ý, nhà này em quyết định. Chúng ta thương lượng một chút ngày đính hôn, khi nào thì hai bên gia trưởng gặp mặt một lần?"
"Ách... Được, cái này để một lát nữa anh và chị của em sắp xếp."
"Vậy thì tốt, em cũng không nhúng tay vào, dù sao tiệc đính hôn nhất định phải gọi em. Em còn có lớp, đi trước." Trần Vũ giả bộ rời đi.
Ông chú có râu quai nón lập tức khách sáo: "Để anh đưa ngươi đi?"
Trần Vũ: "Được a."
Ông chú có râu quai nón: "..."
Trần Vũ: "Vậy còn chờ gì? Em còn chưa ngồi qua BMW đâu."
"Vậy. . . vậy đi thôi, anh đưa em." Ông chú có râu quai nón lúng túng xoa xoa tay, móc ra chìa khóa xe, bị ép cùng xuống lầu với Trần Vũ.
"Chị, vậy em đi trước đây." Trước khi đóng cửa, Trần Vũ đối Trần Tư Văn nháy nháy mắt.
Trần Tư Văn: "... Ọe, buồn nôn..."
"Đông."
Theo tiếng đóng cửa, Trần Vũ cùng ông chú có râu quai nón đi.
Trần mẫu còn không có kịp phản ứng: "Cái này. . . Việc này làm sao rồi? Con thật muốn đính hôn?"
"Có em con chen vào, có thể đính hôn được mới là lạ!" Trần Tư Văn che đầu.
...
Xuống lầu, ngồi lên tinh xảo BMW, Trần Vũ giống như là chưa thấy qua việc đời sờ tới sờ lui.
" Cao cấp! Chậc chậc, thượng lưu..."
"Thích không ?" Ông chú có râu quai nón đeo lên dây an toàn, cười hỏi.
"Thích."
"Vậy thì chờ sau khi anh và chị em kết hôn, anh đưa cho em một chiếc."
"Vậy thì tốt quá." Trần Vũ bất động thanh sắc hít mũi một cái, lập tức cười lạnh.
Bởi vì nửa tháng này ở trong dị cảnh " tu luyện phóng xạ ", khứu giác của hắn bây giờ viễn siêu thường nhân.
Mặc dù trong xe dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng hắn vừa lên xe, vẫn là ngửi được rất nhiều mùi nước hoa.
Thấp kém, thanh đạm, đắt đỏ...
Hiển nhiên là chiếc xe này chở không ít tiểu cô nương.
Trần Vũ khinh thường bĩu môi.
Cuộc sống của người có tiền... Cũng thực không tồi.
Hắn cũng muốn...
"Tiểu Vũ, em học trường nào?" Ông chú có râu quai nón vẫn là một mặt thật thà, hoàn toàn không biết Trần Vũ oán thầm.
"Anh rể, nếu không để cho em lái đi?"
"Em biết lái xe?"
"Lái xe ai mà không biết a!"
"Vậy được, em lái đi."
Hai người đổi vị trí, Trần Vũ thắt dây an toàn: "Nếu nói về xe, em còn thực sự liền không phục ai. QQ Group, Wechat bầy, Post Bar, diễn đàn, Microblogging, nơi nào có em, nơi đó liền có vết xe của em..."
Ông chú có râu quai nón: "? ?"
"Giống như cái gì BLK-470, IDBD-986, RKI-603... Dù sao biển số xe của Thâm Điền Vĩnh Mỹ em đều thuộc như là lòng bàn tay. Đúng, nước lai lệ trọng khẩu vị toàn bộ series em cũng thích xem, biển số xe đọc ngược như..." ( không hiểu nó nói cái gì nên không dịch được )
"Chờ. . . Chờ một chút!" Ông chú có râu quai nón luống cuống: "Vậy em nói biết lái xe là lái xe này đó sao?"
"Chứ còn có thể là cái gì xe?" Trần Vũ kinh ngạc nhìn đối phương một chút, hộp số, đạp xuống chân ga.
"Chờ một chút! Vẫn là đổi. . . Để anh tới lái đi..."
"Không có việc gì, xe này em cũng biết lái."
"Ông!"
Vừa dứt lời, thân xe liền lao đi thật xa.
"Hoắc!" Trần Vũ kinh ngạc: "Tính năng rất không tệ a."
Ông chú có râu quai nón: "..."
"Đúng rồi." Trần Vũ một bên tăng tốc một bên quay đầu hỏi: "Anh quen chị của em bao lâu rồi?"
"Em lái chậm một chút..."
"Đã rất chậm. Nói đi, rốt cuộc là quen chị của em bao lâu?"
"Vừa quen hôm qua." Ông chú có râu quai nón thắt chặt dây an toàn, tay phải nắm chặt chuôi nắm: "Em lái chậm thêm chút nữa đi..."
" Vừa quen hôm qua, hôm nay liền mẹ nó muốn chuẩn bị đính hôn?"
"A... Anh theo đuổi cô ấy hơn một năm rồi, chỉ là hôm qua nàng mới đồng ý thôi."
"Anh thích điểm gì ở chị em?"
"Nàng xinh đẹp."
Trần Vũ: "..."
"Cái kia... Ngoại trừ xinh đẹp, tính cách cũng rất tốt. Em có thể hay không lái chậm một chút, anh có chút muốn ói."
"Chi chi chi —— "
Trần Vũ trực tiếp đạp phanh.
Thân xe đột ngột ngừng lại.
Nếu như không phải dây an toàn, râu quai nón kém chút liền đâm vào trên kính chắn gió.
"Em làm gì vậy?"
"Đến."
Nghe vậy, ông chú có râu quai nón tả hữu quan sát: "Nơi này không phải trường học à."
"Cùng anh rể đi ra, khẳng định phải hảo hảo chơi đùa a, đi học cái gì."
Nói, Trần Vũ buông ra dây an toàn, xuống xe, chỉ vào bên trái trang trí xa hoa đại môn: "Vào trong vui đùa một chút."
"... Túc Dục Thành? !" Râu quai nón kinh hãi.