Vấn đề lớn!
Ngươi mẹ nó gọi cái này là không hút thuốc lá?
Vòng khói phun được như thế phiêu?
Tay kẹp thuốc của người đàn ông trung niên run nhè nhẹ: "Cậu không giống. . . Không giống như không biết hút thuốc a."
Trần Vũ dùng đũa kẹp một miếng cơm vào trong miệng, một bên hút thuốc một bên nhấm nuốt: "Chắc là tôi có thiên phú đi."
"... Hút thuốc lá là không tốt. Không hút thuốc lá mới khỏe mạnh."
Vì sau này mua thuốc có thể có chiết khấu, lão ta đành phải kiên trì huyên thuyên: "Chàng trai, cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tại sao lại làm việc ở nơi này?"
Trần Vũ không trả lời mà lấy điện thoại cầm tay ra nhìn thời gian một chút: " Theo quy định của pháp luật, người mua thuốc là không thể ở lại trong tiệm thuốc lá quá mười phút."
"Đừng như thế! Chúng ta tâm sự một chút, đúng lúc đang nhàn rỗi."
"Còn lại bốn phút."
"Thằng bé này! Quá không đáng yêu đi!"
"Ba phút." Trần Vũ điền mật mã mở khóa điện thoại di động, hỏi: "110 điện thoại là bao nhiều vậy nhỉ?"
"..."
Thở dài, nam nhân trung niên đành phải hậm hực rời đi.
Vừa đi vừa lầm bầm: "Quả nhiên là có dạng gì bà chủ thì có dạng gì nhân viên..."
"Phanh."
Cửa đóng lại.
Trung niên nhân rời đi.
Trần Vũ bĩu môi, tiếp tục ăn cơm.
Mở cửa làm ăn, đối mặt với loại "lưu manh đường phố" già thì không thể tỏ ra quá thân mật. Mới có thể làm tốt công việc được.
Nếu không bọn họ liền sẽ thuận cán bò lên, nghĩ trăm phương ngàn kế tại chiếm tiện nghi của ngươi.
...
Ăn xong bữa sáng, dọn dẹp xong bát đũa.
Trần Vũ nửa nằm nửa ngồi trên ghế của bà chủ, tiếp tục nhặt những điếu thuốc mà Kỳ tỷ hút còn sót lại, bắt đầu xem phim.
Khoảng cách thi đại học còn lại 31 ngày.
Cần phải chăm chỉ tu luyện rồi...
Nếu không khi thi đại học, tại vạn chúng chú mục trên lôi đài, một tiếng gáy lên không làm kinh sợ mọi người thì Trần Vũ làm sao có tốt đẹp ngày mai?
Tổ quốc làm sao lại có nhân tài trụ cột?
【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +17 】
【 đang lười biếng: Khí kình +1 】
【 đang lười biếng: Kình... 】
Không tới hai giờ, Trần Tư Văn liền gọi điện thoại tới.
"Có chuyện gì vậy chị." Trần Vũ bóp tắt thuốc lá hỏi.
"Sao rồi? Ở lại trong trường học đã quen chưa?"
"Quen rồi, quá quên luôn là đằng khác. Chỗ này đơn giản chính là thiên đường."
"Vậy là tốt rồi." Trong tai nghe vang lên ngữ khí vui sướng của Trần Tư Văn: "Dược hiệu của Tăng Khí đan không sai biệt lắm hết rồi, buổi sáng ngày mai chị sẽ đưa thêm một viên cho em."
"Ừm..." Trần Vũ chần chờ: "Để em về nhà lấy được rồi."
"Không được. Không thể trì hoãn sự tu luyện của em được. Chị đi làm giữa đường thuận tiện đưa qua."
"Vậy... Được rồi. Buổi sáng ngày mai em học chờ chị ở trước cửa trường học."
"Được."
"Em tắt máy đây."
"Bái bai."
Cúp điện thoại, Trần Vũ có chút đau đầu: "Phiền phức, sáng mai còn phải đi đến trường nhị trung một chuyến. Không thể để cho người nhà biết chuyện mình bị đuổi học được..."
"Kít —— "
Đúng lúc này, một cỗ gió lạnh bỗng nhiên ập tới.
Cửa hàng bị đẩy ra.
Từ ngoài cửa đi vào là người thanh niên với thân hình cao lớn.
Bọn họ biểu lộ lạnh lùng, quần áo kì lạ. Một cỗ mãnh liệt khí kình ba động biểu lộ thân phận của họ...
Võ giả lang thang.
Danh hiệu chính phủ —— lính đánh thuê.
"Xin hỏi ba vị muốn mua thuốc gì." Đứng người lên, Trần Vũ ngữ khí cẩn thận.
"Cho tôi hai gói Phù Dung Vương." Thanh niên bên trái nói.
"Tôi cũng muốn phù dung vương, ba gói." Thanh niên phía bên phải nói tiếp, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông ở vị trí trung tâm: "Đại ca, Anh muốn mua loại nào?"
"Hai gói Trung Hoa." Người đàn ông đi ở giữa dùng chất giọng khàn khàn nói.
"Tất cả là năm gói Phù Dung Vương, hai gói Trung Hoa, đúng không?" Trần Vũ từ trong quầy lấy ra bảy gói thuốc.
"Đúng."
"Tổng cộng 44,500 nguyên. Tiền mặt vẫn là chuyển khoản?"
"Thanh toán bảo." Thanh niên bên trái lấy điện thoại di động ra, quét mã QR ở quầy hàng.
【 đinh! 】
【 Thanh toán bảo tới sổ: 44500 nguyên. 】
"Tạ ơn." Gật gật đầu, Trần Vũ đưa ra bảy gói thuốc.
Thanh niên bên trái tiến lên tiếp nhận, tự mình lưu lại hai gói Phù Dung Vương, lập tức đem những gói còn lại phân cho đồng bọn.
Ba người cũng không rời đi.
Mà là tựa ở một bên tường từng người mở ra gói thuốc lá của mình, kẹp ra một điếu hút tại chỗ.
Đây là thói quen của rất nhiều dân hút thuốc.
Sau khi mua thuốc, tại chỗ hút một điếu.
Đề phòng sau khi rời đi mới phát hiện là thuốc giả.
Dù sao thuốc lá là loại vật phẩm xa xỉ, quý giá...
"Hô..."
Thanh niên bên trái rít một hơi thật sâu, xác nhận là thuốc thật, hài lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía người đàn ông ở giữa: "Đại ca, tiếp theo nên làm gì? Thời Không Môn số 341B có phải hay không quá hố."
"Đúng vậy đó." Thanh niên phía bên phải xen vào: "Lãng phí nhiều lộ phí của chúng ta như vậy."
Trần Vũ vẫn đứng tại trong quầy, vểnh tai nghe lén.
"Cái này cũng không còn cách nào." Nam nhân ở vị trí trung tâm trùng điệp phun ra một điếu thuốc, khàn khàn cuống họng: "Ai biết bên trong cái Thời Không Môn này vậy mà toàn chứa phóng xạ. Lấy thực lực của anh, đi vào thì nhiều nhất chỉ có thể chịu được một tiếng."
"Vậy chúng ta còn ở lại thành Thanh Thành này sao?"
"Ở thêm mấy ngày đi." Nam nhân phân tích nói: "Nghe nói chính phủ của thành Thanh Thành này đã mệnh lệnh khẩn cấp cho các nhà máy sản xuất các trang phục phòng hộ phóng xạ. Nếu như giá tiền phù hợp, chúng ta có thể mua được ba bộ, vào bên trong nhìn xem."
"Khẳng định sẽ còn dính phóng xạ." Thanh niên phía bên phải thở dài.
"Vậy cũng phải đi vào. Dù sao cũng là Thời Không Môn mới xuất hiện, bảo bối bên trong cũng không có ai vào xem qua..."
Lúc nói chuyện, ba người hút thuốc rời đi.
Lưu lại Trần Vũ một người giống như suy nghĩ.
" Thời Không Môn số 341B..."
Hắn nhớ rõ ràng là sau khi vừa xuyên qua đến cao võ thế giới này, liền ở trong phòng học nhìn qua biểu ngữ có thông tin về 【Thời Không Môn số 341B】 này.
Hôm qua Kỳ tỷ cũng đã nói qua.
Hôm nay lại nghe thấy...
Không chút do dự, Trần Vũ lập tức lấy điện thoại di động ra, tại trình duyệt bên trên tìm kiếm 【Thời Không Môn số 341B】 tin tức.
Lập tức, hàng trăm hàng ngàn điều tin tức xuất hiện.
Trần Vũ càng xem càng kinh ngạc, càng xem càng mừng rỡ...
Thời Không Môn, tên như ý nghĩa, là một cánh cửa truyền tống bị bóp méo thời gian và không gian.
"Thế giới" bên trong Thời Không Môn được gọi là dị cảnh.
Trải qua các nhà khoa học nhiều năm nghiên cứu thăm dò, cũng không thể tìm ra lời giải thích hợp lý về dị giới.
Nhưng có thể xác nhận một điều là bất kỳ một dị giới nào cũng cực kỳ nguy hiểm!
Dưới tình huống bình thường, nhân loại phân chia Thời Không Môn thành hai cấp bậc.
Có thể vào.
Cùng không thể vào.
Cái trước, chỉ cần có gan, có thực lực, tùy tiện ai cũng có thể đi vào "Kiếm tiền". Mang ra đồ tốt cũng không cần lo lắng không bán được.
Cái sau thì chắc chắn là chỗ thập tử vô sinh...
Trần Vũ tìm kiếm thời gian 【Thời Không Môn số 341B】trước khi mở ra, trải qua quốc gia giám định là có thể tiến vào.
Nhưng mà ai biết được sau khi mở ra thì mọi người mới phát hiện bên trong dị cảnh【341B 】vậy mà tràn ngập năng lượng phóng xạ!
Trong nháy mắt có thể xâm nhập vào thân thể con người với số lượng bằng với 8000mSV.
Bình thường, lượng phóng xạ mà con người tiếp nhận vượt qua 2000mSv cũng đủ dẫn đến việc phá hư tổ chức tế bào, nội xuất huyết, lông tóc tróc ra, thậm chí tử vong.
8000mSv... Võ giả cũng chịu không được.
Dù võ giả có đẳng cấp cao, thể chất có thể chống đỡ được, nhưng mà không ai biết dưới loại nồng độ phóng xạ này sẽ đối với thân thể tạo thành như thế nào ẩn thương , không thể nghịch tổn thương?
Bởi vậy, võ giả toàn thế giới chạy tới rất thất vọng, nhao nhao rút lui.
Chính phủ thành phố Thanh Thành tự nhiên không đồng ý để cho những "Tài thần" này đi, đành phải chế tạo trang phục phòng hộ phóng xạ ngay trong ngày, lấy giá vốn bán ra.
Trông cậy vào nhóm võ giả đi vào "Thám hiểm", có thể mang ra một chút đồ tốt...
"..."
Thu điện thoại lại, Trần Vũ nhắm lại hai mắt.
" Nồng độ phóng xạ vượt chỉ tiêu à..."
Cúi đầu quan sát thân thể của mình.
Trần Vũ dần dần có một cái to gan ý nghĩ...
...