"Dậy chưa?"
"Ê?"
"Trần Vũ? Dậy!"
"Hắc! !"
Giống như là vừa thoát khỏi trong một vũng bùn thật sâu.
Mê man Trần Vũ dần dần thức tỉnh, chậm chạp mở ra hai mắt, chỉ thấy một cái mơ hồ mặt người đang lay động trước mắt mình.
"Trần Vũ! Nói chuyện! Cậu thế nào?"
Trần Vũ?
Ai là Trần Vũ?
Nơi này là chỗ nào. . .
Ngốc trệ hồi lâu, Trần Vũ mới lấy lại tinh thần, bỗng nhiên đứng dậy, quay đầu: "Chị Kỳ?"
"Ngươi không sao chứ?" Kỳ tỷ đưa tay lung lay trước mắt Trần Vũ: "Cần đi bệnh viện không?"
"Em. . . Em thế nào?"
"Cậu bị hôn mê!"
"Hôn mê?"
"Phải nói là ngủ thiếp đi." Kỳ tỷ nhíu mày: "Nhưng cùng hôn mê không có gì khác nhau. Tôi đã gọi mấy phút rồi mà cũng không thấy trả lời. Cậu bị bệnh bẩm sinh gì sao?"
Vuốt vuốt căng đau huyệt thái dương, Trần Vũ mơ hồ minh bạch thân thể của mình đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì nhận nguyền rủa, tất cả đều đảo ngược.
Người khác ngủ một giấc thì sẽ giảm bớt buồn ngủ.
Nhưng hắn ngủ một giấc thì sẽ chỉ càng thêm buồn ngủ.
Hôm qua ở sân trường thời điểm, hắn từng ngủ được một chút khi thấy ông hiệu trưởng đang "chém gió phần phật". Nhưng đấy chỉ là chợp mắt một chút mà thôi, không có ảnh hưởng gì cả.
Đợi buổi tối khi đi ngủ, nguy hại của【 nguyền rủa 】mới hiện ra.
Hiển nhiên, nếu như không có ai đánh thức Trần Vũ mà nói thì không chừng cậu ta có thể một mực ngủ đến chết. . .
'Thật là đáng sợ.'
Suy nghĩ đến tận đây, Trần Vũ trực tiếp nắm lấy hai tay Kỳ tỷ, dùng sức lắc: "Ân cứu mạng, không thể báo đáp. Nếu không thì để em làm công suốt đời cho chị nhé."
". . ." Kỳ tỷ mặt xạm lại: "Lảm nhảm cái gì? Cậu rốt cuộc có chuyện gì?"
"Không bị sao cả, chắc là hôm qua thức đêm tu luyện quá muộn."
"Luôn cảm thấy ngươi có chút kỳ quái, nếu không đi bệnh viện kiểm tra một chút đi."
"Không cần. Lần sau em sẽ chú ý, tuyệt đối sẽ không để xuất hiện loại vấn đề này nữa."
"Cậu chắc chứ?"
"Chắc chắn!" Trần Vũ trùng điệp gật đầu buông tay ra nói: "Chị đi ra ngoài trước đi, để cho em mặc quần trước đã. . ."
Đợi Kỳ tỷ rời khỏi gian phòng, Trần Vũ Sắc mặt lập tức nghiêm túc, lấy điện thoại cầm tay ra, cài đặt chuông báo thức, một cái 6 giờ.
Một cái 7 giờ.
Một cái 8 giờ.
Cuối cùng một cái chuông báo thức là buổi sáng 9 giờ.
Cũng điều đến âm thanh lớn nhất.
Phòng ngừa một khi mình ngủ rồi thì buổi sáng cũng có thể dậy được.
Nếu không ngủ một giấc đến chết thì sml. . .
Cài tốt chuông báo thức, hắn nhìn thời gian thì phát hiện đã mười rưỡi sáng, vội vàng thay quần áo rồi đi ra phòng ngủ, nhanh chóng vào phòng vệ sinh rửa mặt một phen.
Xong rồi mới xuống lầu, chào hỏi Kỳ tỷ đang ngồi trên ghế: "Thật không tiện, đột phát tình huống, đi làm ngày thứ hai liền đến muộn."
"Vừa rồi tình huống của cậu rất đáng sợ, dọa tôi kém chút nữa liền báo cảnh sát."
"Về sau em sẽ không để xảy ra trường hợp này nữa."
"Cậu chắc chắn không cần đi bệnh viện kiểm tra một chút sao? Chị bỏ tiền."
"Không cần, em biết rõ thân thể của mình."
"Vậy được rồi. . . Phòng bếp trên lầu có sẵn bữa sáng rồi đó, cậu đi ăn đi. Sau đó xuống đây trông tiệm, chị còn phải đi hỏi xem có trường nào nhận cậu vào không?"
"Em vừa ăn vừa trông tiệm cũng được, chị bận thì cứ đi trước đi."
"Cũng được."
Gật gật đầu, Kỳ tỷ đứng dậy, phủ thêm một tấm khăn lụa, mang lên một chiếc nón che nắng, liền vội vàng rời đi.
Trần Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi, dùng sức vỗ vỗ đầu còn có chút buồn ngủ, lên lầu bưng cơm thừa mà bà chủ chuẩn bị xuống dưới, đặt ở trên quầy ăn.
Người bình thường không ăn cơm sẽ chết đói.
Hắn không ăn cơm sẽ chết no.
Cho nên, mỗi ngày ba bữa cũng không thể thiếu được. . .
"Kít —— "
Vừa ăn vài miếng, cửa tiệm bỗng nhiên bị đẩy ra.
Từ bên ngoài đi vào một thân ảnh quen thuộc.
Râu ria xồm xoàm, khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ âu phục cũ kỹ.
Chính là vị khách hôm qua bị Kỳ tỷ mắng chạy.
"Xin chào." Trần Vũ nuốt xuống đồ ăn trong miệng: "Anh muốn mua thuốc lá gì?"
"Tôi muốn mua thuốc lá." Người đàn ông trung niên móc trong túi ra một xấp tiền mặt, lắc lắc.
"Tôi biết anh muốn mua thuốc lá. Tôi hỏi là anh muốn mua thuốc hiệu nào?"
"Gần đây nhà mình có thuốc lá nào có giá đặc biệt không?" Người đàn ông trung niên nắm sấp trên quầy, liếc nhìn điểm tâm mà Trần Vũ đang ăn, sau đó lại nhìn về phía những gói thuốc lá tinh xảo trong ngăn tủ tính.
"Không có."
"Mấy ngày trước còn có mà?"
"Lúc tôi đến liền không có." Lại kẹp một miếng cơm để vào miệng bên trong, Trần Vũ mơ hồ không rõ nói: "Mua cái gì."
"Vậy. . . Cho tôi một gói Cáp Nhĩ Tân đi. Thuốc lá này vị xông, hút rất tốt."
'Chủ yếu là thuốc lá này rẻ thì đúng hơn. . .'
Trần Vũ biết nhưng không nói toạc, đưa tay vào trong quầy lấy ra một gói Cáp Nhĩ Tân màu đỏ đen: "948, tiền mặt, Wechat, hay thanh toán bảo?"
"Tiền mặt." Trung niên nhân thè lưỡi liếm liếm ngón tay thô ráp của mình, cẩn thận từng li từng tí đếm chín tờ một trăm nguyên: "Thằng nhóc, tôi là khách quen của tiệm này, bình thường mua Cáp Nhĩ Tân cũng đều là 900 nguyên, không tin cậu gọi điện thoại hỏi bà chủ của cậu thử xem."
"Bạch!"
Trần Vũ trực tiếp thu hồi gói thuốc lá không bán nữa, tiếp tục ăn cơm.
Người trung niên: ". . ."
Trần Vũ: "Bốp bốp bốp bốp. . ."
Người trung niên: ". . ."
Trần Vũ: "Bốp bốp bốp bốp. . ."
Hai người đối mặt với nhau.
Một người cương cứng tại chỗ, một người miệng không ngừng nhấm nuốt, mắt to trừng mắt nhỏ.
"Cậu làm gì vậy?" Người đàn ông trung niên nhíu mày.
Trần Vũ: "Bốp bốp bốp bốp. . . Cửa hàng buôn bán nhỏ, không thể giảm giá."
"Ngươi thằng nhóc con này! Đắc tội với khách quen, không sợ bà chủ trừ tiền lương của cậu hả!"
"Tôi không có tiền lương."
Gặp lừa dối không được Trần Vũ, người trung niên đành chậc chậc lưỡi, lại phải lôi ra một tờ một trăm nguyên, góp đủ mười tờ, đặt ở trên quầy: "Được rồi, cho cậu, anh đây cũng không thiếu ít tiền này."
Trần Vũ tiếp nhận, thối xong tiền lẻ, lấy một gói Cáp Nhĩ Tân ra.
Trung niên nhân mở gói thuốc lá ra, đốt một điếu, mỹ mỹ hút một hơi thật sâu: "Hô. . ."
Sau đó ông ta làm bộ lại kẹp ra một điếu, đưa về phía Trần Vũ: "Thằng nhóc, hút một điếu không?"
"Được."
Trần Vũ không khách khí.
Có tiện nghi không chiếm thì còn là người sao?
Chỉ thấy hắn bộc phát khí kình, gót chân phát lực, phần eo thay đổi, tay phải lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt lấy điếu thuốc, nhét vào trong miệng.
"?"
Trung niên nhân còn không có lấy lại tinh thần. Điếu thuốc đã bị Trần Vũ cầm bật lửa trên bàn đốt cháy.
Trần Vũ: "Cám ơn nha."
Trung niên nhân: ". . ."
"Tê, hô. . ."
【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +20 】
"Ồ? Thuốc lá này. . ."
Trần Vũ vội vàng phun ra khói thuốc, quan sát tỉ mỉ điếu"Cáp Nhĩ Tân" này, hơi kinh ngạc.
hắn hút qua HongtaShan.
Những điếu còn dư trong gạt tàn của Kỳ tỷ hắn cũng hút không ít.
Phù Dung Vương, Tiểu Hùng Miêu, Vân Yên các loại nhãn hiệu đều có.
Bình thường mà nói, hút một hơi cũng chỉ gia tăng 13 ----16 điểm khí kình.
Đến điếu thuốc này, hút một hơi, tối đa cũng sẽ không vượt qua 18 điểm.
Nhưng điếu Cáp Nhĩ Tân này. . .
"Tê."
【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +22 】
"Hô. . ."
"Tê!"
【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +23 】
"Thuốc lá này. . ."
Trần Vũ kinh hỉ: "Khá lắm, thuốc lá này rất tốt!"
"Vậy à. . ." Trung niên nhân một mặt thịt đau. Nhưng thuốc là lão tự mình cho, cũng không tiện nói cái gì, đành phải ngượng ngùng nói: "Nếu không phải vậy thì làm sao tôi thích hút thuốc lá này đâu."
"Ừm vâng, thuốc lá này thật không tệ." Trần Vũ một ngụm rồi một ngụm, hút không ngừng.
Tăng trưởng khá nhiều khí kình.
Giá cả còn rẻ.
Cái giá tiền này so sánh thì liền dễ chịu rất nhiều. . .
"Nhóc con, cậu cũng hút thuốc à, hiệu gì?" Trung niên nhân híp mắt, muốn đem những thiệt thòi, tổn hại, bất lợi chiếm trở về: "Cho anh một điếu nếm thử."
Trần Vũ: "Tôi không hút thuốc lá."
Trung niên nhân: ". . ."
"Hô. . ." Trần Vũ lỗ mũi phun khói, cũng thuần thục phun ra hai cái vòng khói, nói: "Có vấn đề sao?"