Chương 15: Mẹ nó! Đây chính là thiên đường sao?

Khi Trần Vũ đã quen thuộc với việc kinh doanh thuốc lá về sau, bà chủ Kỳ liền ra khỏi cửa.

Nói là đi tìm trường học cho hắn.

Quá trình này chắc chắn sẽ không quá thuận lợi.

Bởi vì khoảng cách thi đại học chỉ còn lại 32 ngày, các trường top đầu đều đang cố ý loại bỏ học sinh kém, để bảo đảm tỷ lệ đỗ vào các trường đại học.

Kinh phí năm sau cao hay thấp, chủ yếu là nhìn vào những số liệu này...

"Trên thế giới này vẫn có rất nhiều người tốt à."

Đưa mắt nhìn xem Kỳ tỷ rời đi, Trần Vũ cảm thán, từ trong túi xách móc ra một cuốn tập, mở ra trang thứ nhất xóa đi dòng chữ 【 bà chủ cửa hàng thuốc lá.

Sau đó ngồi ở trên ghế của bà chủ, hai chân bắt chéo, cầm máy tính bảng lên xem phim.

【 đang lười biếng: Khí kình +2 】

【 đang lười biếng: Khí kình +1 】

Chỉ xem thôi không đủ ghiền, hắn theo bản năng từ trong túi móc ra một gói Hongtashan, phát hiện chỉ còn lại có vài điếu, không có nỡ hút.

Quan sát trái phải, nhìn thấy bên trong một cái gạt tàn thuốc còn có mười mấy điếu thuốc mà chị Kỳ để lại, vô cùng vui vẻ, quả quyết tìm một bật lửa đốt liền năm điếu rồi cho vào miệng.

Kỳ tỷ là người có tiền, không thể so với Trần Vũ, mỗi điếu thuốc cái đầu thuốc cũng không chừa lại.

Có một ít ngay cả một nữa cũng chưa hút đến liền bỏ.

"Tê —— "

【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +43 】

【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Phổi khỏe mạnh +1; thân thể khỏe mạnh +1; thể chất +2; sức miễn dịch +1; tuổi thọ +1 】

"Hô..."

Híp mắt phun ra khói thuốc, Trần Vũ lại thấy được trên bàn có một bình Cocacola đã mở, cầm lên lắc lắc, phát hiện hoàn toàn chưa uống qua, liền vui vẻ mà uống một ngụm lớn.

"Lộc cộc."

【 uống vào chất lỏng không xác định: Xương cốt cứng cỏi +1; khỏe mạnh +1 】

"Tê..."

【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +49 】

【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Phổi khỏe mạnh +2; thân thể khỏe mạnh +1; thể chất +1; sức miễn dịch +2 】

"Lộc cộc."

【 uống vào chất lỏng không xác định: Xương cốt cứng cỏi +1 】

【 đang lười biếng: Khí kình +2 】

"Thật không sai."

"Nơi này thật không sai."

...

Cùng một thời gian, đón cái nóng bức của mùa hạ khi trời chạng vạng tối, Kỳ tỷ mồ hôi đầm đìa đi vào trường nhất trung của thành phố Thanh Thành, đi đến phòng giáo dục, biếu một gói thuốc lá cho giám thị nhà trường.

Thuốc lá có thể là cái đồ tốt.

Trên khuôn mặt của thầy giám thị lập tức lộ ra vẻ tươi cười.

Nhưng khi biết được thỉnh cầu của Kỳ tỷ về sau liền chần chờ.

Hắn đăng nhập vào phần quán lý trang web của bộ giáo dục, phát hiện Trần Vũ bị đuổi học vì hút thuốc lá liền liên tục lắc đầu: "Cái này không được, trường học chúng tôi không thể nhận."

"Có thể lại thương lượng một chút sao?"

"Không được không được không được. Trường của chúng tôi không chấp nhận học sinh vi phạm nội quy, đây chính là vấn đề nguyên tắc..."

...

Trong tiệm thuốc lá.

Trần Vũ dùng di động đặt một phần tôm hùm chua cay giao đến trong tiệm.

Hút thuốc, xem phim, uống Cocacola, ăn tôm hùm.

【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +44 】

【 uống nhập không biết chất lỏng: Xương cốt cứng cỏi +1 】

【 đang lười biếng: Khí kình +1 】

" Tôm cửa hàng này ăn ngon, đủ cay. Đúng rồi, đầu tôm chắc là cũng ăn được..."

【 Ăn thức ăn không lành mạnh: Khỏe mạnh +1 】

"Tư ha!"

"Thoải mái."

...

Trường trung học tam trung thành phố Thanh Thành, phòng giáo dục.

"Giám thị, thầy xem xem có dàn xếp một chút."

"Không được, cô đi trường học khác thử xem. Trường tam trung chúng tôi không phải bãi rác."

"Giám thị..."

"Tôi còn có công việc khác, xin lỗi không tiếp được..."

Đi ra ngoài cửa trường tam trung, vừa nóng lại vừa đói, nhìn thời gian trên đồng hồ, Kỳ tỷ quyết định lại tìm một ngôi trường khác trước khi những quản lý của các trường trung học tan làm....

...

Trong tiệm thuốc lá.

Đến bữa tối thời gian, Trần Vũ lại mua một phần bún gạo,

Một lon Cocacola ướp lạnh, máy tính bảng trong tay đang mở trò chơi "Vương giả vinh quang".

Một bên chơi, một bên ăn, một bên uống, một bên hút.

"Khà..."

"Kính tự do!"

...

Tám giờ tối, bà chủ sức trở về cửa hàng với vẻ sức cùng lực kiệt, Trần Vũ đã sớm "Ăn đói uống khát", thu thập sạch sẽ bàn làm việc, thành thành thật thật ngồi.

"Chị Kỳ, chị về rồi." Trần Vũ đứng dậy nghênh đón.

"Ừm." Kỳ tỷ mỏi mệt ngồi trên ghế của mình: "Trưa hôm nay cậu làm những gì rồi?"

"Tu luyện." Trần Vũ trả lời: "Em biết thiên phú của mình không tốt, cho nên chỉ có thể mỗi thời mỗi khắc tu luyện. Ngoại trừ chăm chỉ, em không có gì cả."

Gật gật đầu, Kỳ tỷ cảm thấy vui mừng.

Có thể trợ giúp một học sinh tốt biết tiến tới, mệt mỏi cũng không tính là gì...

"Vậy cậu tại sao còn muốn hút thuốc."

"Hút thuốc, cũng xem như là một phần tu luyện của em..."

"Làm giảm áp lực sao?" Kỳ tỷ nhìn thấy cái gạt tàn trên bàn: "Gạt tàn thuốc cậu cũng dọn sạch rồi sao?"

"Đúng."

"Rất không tệ, xứng đáng để với công sức mà tôi bỏ ra."

"Có kết quả sao?" Trần Vũ hỏi.

"Không có." Kỳ tỷ đốt một điếu thuốc lá: "Nhất, nhị, tam, tứ trung đều sẽ không nhận người bị đuổi học vì hút thuốc lá như cậu. Ngày mai, chỉ có thể tìm một ít trường kém hơn xem sao."

"Trường kém hơn một chút cũng không sao, có thể tham gia thi đại học là được."

"Ôi. Cậu rất có lòng tin đối với thực lực của mình nhỉ?"

Nói, Kỳ tỷ đưa tay sờ vào phần bụng của Trần Vũ, cảm nhận được khí kình xoay tròn trong đan điền, kinh ngạc: "Lớn như vậy?"

"Lớn bao nhiêu?"

"Sắp đạt tới trình độ võ giả cấp 0.4." Thu tay lại, Kỳ tỷ trên dưới dò xét Trần Vũ: "Lại cố gắng một chút, có thể thi đậu một cái trường đại học. Học lại một năm, nói không chừng đại học cũng có cơ hội. Nhị trung thật không nên đem đuổi cậu đi?"

Trần Vũ buông tay: "perhaps this is the life... (có lẽ đây chính là cuộc sống... ) "

Kỳ tỷ: "..."

...

Chín giờ tối.

Cửa hàng thuốc lá đã đến giờ đóng cửa.

Đem bảng hiệu đang mở cửa xoay lại, Kỳ tỷ nói với Trần Vũ: "Đi, mang cậu đi ăn cơm."

Trần Vũ: "Em thì không đi được. Chị đi đi, hiện giờ không có tâm tình ăn... Nấc."

"..."

"Em không giống với người bình thường, càng đói thì em càng dễ bị nấc."

"... Vậy là cậu đang đói lả, càng phải đi ăn cơm." Kỳ tỷ đẩy cửa ra , thúc giục: "Nhanh lên đi theo chị. Không phải chỉ là đi học chút chuyện này sao? Nói sẽ xử lý cho cậu thì liền nhất định có thể hoàn thành."

"Thế nhưng là..."

"Dinh dưỡng không đầy đủ thì thi đại học cậu có thể đánh thắng được ai trên lôi đài?"

"Được rồi." Trần Vũ làm ra vẻ gật đầu: "Em chỉ ăn một chút thôi..."

Đến nhà hàng.

Trần Vũ thật sự chỉ ăn một chút xíu giống như hắn đã nói.

Không có cách nào.

Càng ăn càng đói.

Nếu tiếp tục ăn thì còn muốn mạng sống hay không?

Kỳ tỷ nhìn thấy còn tưởng là Trần Vũ đang lo lắng về việc được đi học, một người phụ nữ ba mươi bảy tuổi có chút tình thương của mẹ tràn lan.

'Đứa nhỏ này.'

'Thật đáng thương...'

Cơm nước xong xuôi, trở về cửa hàng thuốc lá.

Thu được độ thiện cảm của bà chủ +20, Trần Vũ được cho biết là có thể tùy ý sử dụng phòng tắm và phòng bếp.

Khát, đói bụng, đồ ăn vặt cùng đồ uống trong tủ lạnh cũng có thể tùy tiện lấy.

Trần Vũ rất cảm động.

Màn đêm buông xuống liền ôm bảy tám lon Cocacola ướp lạnh về phòng.

Thêm ba gói khoai tây chiên.

Hai gói ô mai khô...

Nằm tại giường xếp trong gian phòng của mình, hắn lướt B trạm, chơi S witch, uống vào Cocacola, ăn khoai tây chiên, hút Hongtashan.

Sướng hơn đập đá.

Vui đến quên cả trời đất.

"Mẹ nó..."

"Đây chính là Thiên Đường sao..."

...