"Chỉ đùa một chút, chính là thuận miệng nói, đừng xem là thật."
Đem ánh mắt từ trong quầy thu hồi, Trần Vũ nghiêm trang nói: "Tiền tài bồi thường, vật phẩm bồi thường những này vật chất đồ vật, tôi đều không cần. Tôi chỉ cầu ngài có thể giúp tôi một chuyện."
"Chuyện gì."
"Đi học."
"..."
Có lẽ là từ ngữ càng đơn giản càng có lực lượng.
Bà chủ cửa hàng thuốc lá nghe được hai chữ "Đi học", không hiểu sao có chút xúc động.
Nàng hít một hơi thuốc lá, chậm rãi phun ra, ánh mắt xuyên thấu qua khói thuốc, nhìn Trần Vũ một chút: "Chỉ muốn đi học?"
"Chỉ muốn thi đại học."
"... Cậu bị trường nhị trung khai trừ rồi, tôi cũng không có năng lực làm cho cậu vào lại trường học." Bà chủ lưng dựa vào ghế: "Tôi chính là một người bán thuốc lá, trình độ không bằng hiệu trưởng trường trung học, cấp bậc cùng quan hệ cũng không nốt."
"Trường trung học khác cũng được, có thể tham gia thi đại học là được."
"Thành tích của cậu rất tốt?"
"Đủ để lên đại học."
"Vậy sao." Bà chủ từ chối cho ý kiến.
Nàng không tin, một cái có tiềm lực trở thành sinh viên trường đại học, lại chỉ vì hút thuốc lá mà bị đuổi.
"Được rồi..."
Suy tư thật lâu, bà chủ bóp tắt thuốc lá: "Nếu như cậu yêu cầu cái khác, lão nương một mao tiền cũng sẽ không cho cậu. Nhưng là đi học mà nói... Tôi có thể thử một chút, nhưng không bảo đảm thành công."
Ổn!
Ổn!
Trần Vũ lập tức cuồng hỉ trong lòng, trên mặt như cũ bình tĩnh gật đầu: "Vậy thì cám ơn, người tốt cả đời bình an."
Dứt lời, Trần Vũ quay người muốn rời khỏi cửa hàng thuốc lá, chuẩn bị tìm một cái hẻm không người vui vẻ mà cười một phen.
Nhân sinh cao thấp chập trùng thực sự là quá kích thích...
"Chờ chút." Bà chủ đột nhiên mở miệng: "Cậu không phải không nhà để về sao? Chuẩn bị đi đâu đấy?"
Trần Vũ trở lại: "Tìm gầm cầu ngủ tạm mấy đêm."
"Ở chỗ này đi."
Trần Vũ: "?"
"Liền ở trọ trong này đi." Bà chủ đứng người lên, đi về phía Trần Vũ: " Thời Không Môn số 341B vừa mới mở ra ở thành Thanh Thành. Người bên ngoài tới rất nhiều. Ban đêm ngủ ở bên ngoài không an toàn."
Trần Vũ kinh ngạc: "Còn. . . Còn có chuyện tốt như vậy?"
"Không thể chỉ ở không, cần làm việc cho ta, trông tiệm." Bà chủ còn chỉ quầy hàng phụ cận: "Mỗi bao thuốc lá có các nhãn hiệu khác nhau, nhãn hiệu này bao nhiêu, nhãn hiệu kia bao nhiêu, giá nhập hàng là bao nhiêu cậu đều phải học thuộc. Ngoài ra, vận chuyển thương phẩm, bày hàng, đều cần cậu phụ trách."
"Không có vấn đề!" Trần Vũ không chút do dự đáp ứng.
Cái này niềm vui ngoài ý muốn không nắm chặt, kia còn là người sao...
"Chờ khi tìm được trường học cho thì lúc đó cậu xéo được rồi. Tiền lương một phân tiền cũng không có."
"Không có vấn đề... Có bao cơm sao?"
"Có."
"Hoàn toàn không có vấn đề." Trần Vũ bày ra động tác OK: "Vậy em ngủ chỗ nào?"
"Trên lầu phòng khách, tự mình xếp chăn đệm nằm dưới đất."
Trần Vũ: "Không có giường sao? Em người này ngủ giường quen rồi, ngủ có cái tật xấu, không có giường em ngủ sẽ bị ho."
Bà chủ sắc mặt cổ quái: "Cậu đều sắp ra gầm cầu ở, có chỗ cho ở mà còn chê?"
"Đây không phải là hiện tại chúng ta có điều kiện nha." Trần Vũ chỉ chỉ trần nhà: "Hoàn cảnh tốt biết bao nhiêu, trang trí cũng tốt, nằm ngủ dưới đất trong chăn đệm không dễ nhìn."
"Cậu cùng thầy chủ nhiệm lớp cậu ở ký túc xá là ngủ như thế nào?"
"Em giường ngủ, thầy ấy nằm chăn đệm dưới đất."
"... Cậu thật là một học sinh hiếu thảo."
Bà chủ liếc mắt, mang theo Trần Vũ đi hướng lầu hai: "Vậy tôi tìm cho cậu một phòng trống, về sau ngủ ở đó đi."
"Tỷ tỷ ngươi thật xinh đẹp, tâm địa cũng đẹp." Trần Vũ tâng bóc qua loa một chút: "Có lẽ chuyện may mắn nhất cả đời này của em chính là trộm thuốc lá của chị."
Bà chủ lúng túng đến ngứa cả người: "Câm miệng."
Trần Vũ: "Dạ."
Đến lầu hai, dưới sự chỉ huy của bà chủ, Trần Vũ dọn trống một gian nhà kho.
Lại đi một gian nhà kho khác tìm một cái giường, một cái bàn cũ. Coi như đồ dùng trong nhà.
"Ở chỗ này đi, một hồi cậu lau một chút sàn nhà và cửa sổ."
"Được." Buông xuống hành lý cùng ba lô, hiếm thấy Trần Vũ chân thành nói: "Đa tạ tỷ tỷ. Kỳ thật chị cũng là người tốt."
"Không phải cậu luôn gọi tôi là bà thím sao? Hiện tại đổi tỷ tỷ?"
"Ngài còn trẻ và xinh đẹp như vậy, phải gọi tỷ tỷ mới đúng."
"Vậy sau này liền gọi chị Kỳ đi." Bà chủ xuất ra một chùm chìa khóa, đưa cho Trần Vũ: "đây là chìa khoá cửa tiệm, cậu phụ trách sớm mở cửa tối đóng của."
"Ngài ban đêm không ở chỗ này sao?"
"Đương nhiên ở chỗ này. Bên cạnh phòng ngủ chính, chị ngủ bên đó. Nhưng mà đã có nhân viên như cậu thì chị có thể ngủ nướng một chút rồi." Kỳ tỷ tiếng nói hơi ngừng lại, nửa uy hiếp nói: "Coi cho kỹ đồ vật trong tiệm, đều có camera giám sát, khi giở trò thì nhớ hành động bí mật một chút."
"Sao chị lại nói thế, chị thật sự coi em là tên trộm vặt à. Em chưa từng trộm đồ."
"Hi vọng cậu không ăn trộm. Cùng tôi xuống dưới lầu, học thuộc giá cả của một số các loại thuốc lá, cậu sẽ đi làm việc bắt đầu từ hôm nay."
"Được. Mà chị Kỳ nè, anh rể em đâu? chị quản lý cửa tiệm có một mình thôi sao?"
Kỳ tỷ nhẹ vấn tóc tia: "Anh rể cậu chết rồi."
"Không có ý tứ." Trần Vũ cười ngượng ngùng: "Nén bi thương."
Kỳ tỷ: "Cậu phải nói chúc mừng."
Trần Vũ: "..."
...
Trần Vũ trí nhớ không tệ.
Bà chủ Kỳ giới thiệu vẻn vẹn có hai lần, cậu ta liền nhớ rõ đại khái giá của tất cả các loại thuốc lá.
Hongtashan ——1680
Vân Yên——1700
Ligun——1750
Tiểu Hùng Miêu——5400
Ngọc Tỉ ——5800
Trung Hoa ——9750
Trừ cái đó ra, còn có các loại mà Trần Vũ quen thuộc như Hoàng Hạc Lâu, Hồng Mai, Hatamen, Đại Tiền Môn, Cáp Nhĩ Tân, Phù Dung Vương, Hoàng Quả Thụ, Long Phượng Trình Tường vân vân...
Đều không ngoại lệ, giá của mỗi cái nhãn hiệu thuốc lá đều đắt đỏ đến mức khó mà tin nổi.
"Vì cái gì thuốc lá lại đắt như thế?" Trần Vũ hỏi.
"Thuế cao."
"Thuế cao bao nhiêu?"
Chị Kỳ lấy ra một hộp thuốc lá Trung Hoa đóng gói tinh xảo, nói: "Giống như bao này, chi phí thuốc lá chỉ có ba nguyên, chi phí đóng gói xong cũng không cao hơn năm nguyên. Còn lại đều là thuế."
Trần Vũ: "VCL."
"Định giá chính là cao như vậy, thích hút hay không." Đem thuốc lá Trung Hoa bỏ lại trong tủ, chị Kỳ tiếp tục nói: "Bán thuốc lá, không thể so với bán những thương phẩm khác. Không cần giới thiệu sản phẩm. Còn có, bán cái đồ chơi này rất nguy hiểm, sau đây sẽ nói với cậu các hạng mục cần chú ý."
"Ngài nói."
"Mỗi hộp thuốc lá giá cả đều là rất đắt, ngàn vạn không thể bán sai, ngàn vạn chú ý khi lấy tiền."
"Minh bạch."
"Thường xuyên sẽ có nhân viên chính phủ đến kiểm tra, không nên nói nhiều với họ. Giấy chứng nhận của tôi đều là tiêu chuẩn hợp cách, bọn họ xem hết liền đi."
"Minh bạch."
"Thuốc lá là hàng xa xỉ, không thể hút thử. Không trả tiền liền để hắn lăn. Pháp luật có quy định, người mua thuốc không thể dừng lại tại cửa hàng thuốc lá mười phút trở lên."
"Minh bạch."
"Nhất cần thiết phải chú ý chính là, trong dân hút thuốc, có rất nhiều là lính đánh thuê, võ giả lang thang, tố chất của họ vàng thau lẫn lộn, thực lực có cao có thấp, cảm xúc có tốt có xấu, tuyệt đối đừng chọc giận bọn hắn. Không thể nói chửi tục khi bán hàng, một mực muốn duy trì mỉm cười, chớ tìm phiền phức cho mình ..."
"Kít —— "
Lời còn chưa dứt, cửa cửa hàng bị đẩy ra, một vị trung niên nhân mặt đầy râu ria đi tới, giơ một xấp tiền mặt: "Bà chủ, mua thuốc lá. Cho một bao lớn trước..."
"Cút! Ngươi con mẹ nó không nhìn thấy ta đang bận bịu đó sao?"
"Ah, vậy chờ một lúc nữa ta tới..."
Khách hàng rút đi về sau, chị Kỳ quay đầu lại nhìn về phía Trần Vũ: "Tóm lại là thái độ nhất định phải tốt."
Trần Vũ: "Minh. . . Minh bạch..."