Bảy giờ rưỡi tối.
Kỳ tỷ trở về.
Trần Vũ xem xét biểu tình của nàng liền biết được việc "Đi học" này lại không hoàn thành.
"Lại hỏi bốn trường cao trung, vẫn không có trường nào chấp nhận cậu." Kỳ tỷ đặt mông ngồi trên ghế sa lon tại góc tường, nhún vai: "Thời gian này quá gần thi đại học, không tốt làm."
"Vậy sao..."
Trần Vũ rót một chén nước đưa cho Kỳ tỷ. Trong đầu bắt đầu suy nghĩ đối sách.
Nếu như đi học quả thật vô vọng, vậy hắn phải sớm tính một đường khác...
"Trường trung học của thành phố Thanh Thành chỉ còn thừa lại cửu trung, thập nhị trung, thực nghiệm cao trung không có đi. Ngày mai hỏi một chút những trường này xem sao."
"Nếu như cũng không được đâu?"
"Vậy..." Kỳ tỷ uống nước bọt: "Chỉ có thể đi tìm trường học ở thành phố khác."
"..." Trần Vũ híp mắt, không có đáp lời.
Bởi vì sự đe dọa của dị thú ở các vùng hoang dã, trước mắt nhân loại chỉ lấy thành thị làm cứ điểm.
Thành thị cùng thành thị ở giữa, giao lưu không nhiều. Vãng lai cũng không tiện.
Vô luận đường bộ, đường sắt, vẫn là đường hàng không đều có khả năng bị dị thú tập kích.
Đi theo đoàn xe "Chuyển phát nhanh" ở đường bộ hẳn là an toàn nhất. Nhưng giá cả thì nhất định là Trần Vũ bây giờ khó có thể tiếp nhận.
Cho nên ra ngoài thành đi học, cũng không phải là một lựa chọn tốt...
Đơn giản giao lưu vài câu, Kỳ tỷ đề nghị đóng cửa đi ăn cơm, Trần Vũ vui vẻ đồng ý.
Hai người lựa chọn một nhà buffet nướng.
Từ bảy giờ một mực ăn đến chín giờ rưỡi tối.
Trong khoảng thời gian này, Trần Vũ căn bản không nghe gì hết chỉ ăn, ăn, ăn.
Càng ăn càng đói, càng đói càng có thể ăn.
Đến khi mắt của chủ nhà hàng buffet cùng phần lớn nhân viên đều lộ ra "Hung quang", Trần Vũ mới lưu luyến không rời rời đi...
"Cậu có được kỹ năng vừa ăn vừa rặn sao?" Trở lại cửa hàng thuốc lá, Kỳ tỷ nghiêm túc hỏi.
Trần Vũ: "..."
...
Sau khi rửa mặt xong, trốn vào gian phòng của mình, Trần Vũ chơi một lát Switc*.
Đợi đến ban đêm mười một giờ, sau khi xác nhận Kỳ tỷ đã ngủ. Hắn liền đẩy ra cửa sổ, linh hoạt nhảy xuống, biến mất tại nơi âm u mà đèn đường không chiếu tới.
Thực lực sắp đạt tới võ giả cấp 0.4, khiến tốc độ chạy của Trần Vũ rất nhanh.
Thông qua sự hướng dẫn của "Khuyết Đức địa đồ", vẻn vẹn hơn mười phút liền chạy tới Thời Không Môn【số 341B 】phụ cận.
Nơi này vốn là một cái cỡ lớn trung tâm thương mại.
Nửa năm trước, 【Thời Không Môn số 341B 】 đột nhiên xuất hiện tại bên trong siêu thị, tạo thành thương vong khá nghiêm trọng.
Thời Không Môn sẽ xuất hiện ngẫu nhiên ở bất cứ vị trí nào trên trái đất.
Lục địa, hải dương, sơn phong, đầm lầy, sa mạc, giữa không trung... Đâu đâu cũng có.
Nhưng Thời Không Môn【số 341B】thì là số ít mấy cái "Đổi mới" trong xã hội loài người từ khi được ghi chép đến nay.
Khi chuyên gia giám định cái Thời Không Môn này là "Có thể vào" về sau, chính phủ thành phố Thanh Thành lập tức triệu tập cảnh lực cùng thi công lực lượng, đem trung tâm thương mại cải tạo thành đại sảnh quảng trường.
Hấp dẫn đông đảo các công ty "Chuyển phát nhanh", công ty sản xuất "Trang bị", công ty "Dược", ngàng giải trí, ngành mua sắm, ngành bất động sản cùng với nhiều nhà bệnh viện gia nhập.
Chỉ chờ 【Thời Không Môn số 341B 】 tự động mở ra, thành Thanh Thành liền có một cái cây rụng tiền...
Đáng tiếc, trời không toại lòng người.
Ai nghĩ đến cái này "B" lại có độc...
Nhóm "dũng sĩ quốc gia" đầu tiên đi vào đều chết rất thảm.
8000mSv lượng phóng xạ, võ giả cấp 1 trở xuống trực tiếp ngủm.
Võ giả cấp 1 trở lên tử thương thảm trọng.
Võ giả cấp 2 trở lên mặc dù không có "tổn thương" có thể nhìn thấy, nhưng đều tại xếp hàng tiếp nhận kiểm tra.
Đối mặt với loại tình huống này, chính phủ, còn có xung quanh các công ty lớn đều luống cuống. Sợ hãi tất cả đầu tư đều trôi theo dòng nước.
Chỉ có mấy nhà bệnh viện mừng rỡ không thôi...
Dừng bước lại, trốn vào sau một cái cây xem xét nửa ngày, Trần Vũ đeo lên khẩu trang đã chuẩn bị, bước vào cửa lớn quảng trường.
Quảng trường được trang trí xa hoa đại khí.
Trong phòng treo gần trăm ngọn đèn, chiếu sáng giống như ban ngày.
Mỗi một miếng gạch, mỗi một khu vỉa hè, mỗi một chỗ trang trí, mỗi một bồn hoa cây cảnh... Đều rất tinh xảo, phí tổn nhất định không ít.
Nhưng chính là không có người nào, trống rỗng.
"Làm sao lại có phóng xạ đâu... Toi công."
Trái xem phải xem, Trần Vũ tiếc hận chép miệng một cái.
Làm một người sinh sống và trưởng thành ở thành phố Thanh Thành, quê quán sản nghiệp bị đả kích ác như vậy, hắn cũng rất tiếc nuối.
Chỉnh sửa lại khẩu trang, Trần Vũ trực tiếp đi về phía quầy phục vụ, đè thấp tiếng nói, đối với nhân viên trong quầy hỏi: "Bây giờ còn có thể vào sao?"
"Có thể đi vào." Nữ phục vụ viên ngẩng đầu lườm Trần Vũ một chút.
"Vé vào cửa bao nhiêu tiền."
"Hiện giờ vé vào cửa đã không cần tiền. Nhưng mà anh cần mua sắm, hoặc là thuê một bộ đồ phòng hộ."
"Vé vào cửa miễn phí sao?" Trần Vũ ngạc nhiên.
Vô luận là nội thành vẫn là ngoại thành.
Có thể đi vào Thời Không Môn một mực là sản nghiệp mà đông đảo thế lực tranh đoạt.
Trong đó thu nhập từ vé vào cửa chính là doanh thu tương đối quan trọng.
Bây giờ chính phủ thành phố miễn phí vé vào cửa, hiển nhiên là đã đến "Vùng vẫy giãy chết" tình cảnh.
"Ừm..." Trần Vũ trầm tư sơ qua, hỏi: "Thuê một bộ trang phục phòng hộ bao nhiêu tiền."
"Một ngày 100 nguyên."
"Cho tôi thuê một bộ."
"Chờ một lát." Nữ nhân viên công tác gật gật đầu, từ trong tủ lấy ra một bộ trang phục phòng hộ nặng nề dày đặc: "Tiên sinh, tôi phải nói rõ một chút. Bộ trang phục phòng hộ này là thành phố Thanh Thành lâm thời sản xuất, còn không có trải qua chuyên nghiệp cải tiến cùng khảo thí, không bảo đảm hiệu quả phòng ngừa phóng xạ. Ngài còn xác định thuê sao?"
"Xác định." Trần Vũ móc ra một trương trăm nguyên tiền mặt: "Tiền mặt."
"Được rồi. Anh hãy giữ lấy trang phục phòng hộ của mình, bên trái sảnh số 1 có dựng một phòng thay quần áo tạm thời."
"Cám ơn."
Trần Vũ ôm lấy trang phục phòng hộ quay người rời đi.
Loáng thoáng nghe được sau lưng nữ nhân viên nhỏ giọng lầm bầm.
"Lại là một thằng không sợ chết..."
Trần Vũ: "..."
Qua đại sảnh, đi vào phòng thay quần áo.
Trần Vũ lấy xuống khẩu trang, mở ra đóng gói của trang phục phòng hộ, mặc lên người.
"Thật con mẹ nó nặng..."
Trần Vũ đứng người lên, thử cử động bả vai một chút, cảm giác toàn bộ thân thể đều bị trói lại.
"Đối với hành động ảnh hưởng rất lớn, bên trong chứa đều là chì sao?"
"Đương đương!"
Trần Vũ gõ gõ miếng bảo hộ, mặc vào phong kín mũ giáp, tại chỗ xoay vài vòng.
"Ngay cả hệ thống cung cấp dưỡng khí cũng không có, trách không được nữ nhân kia nói mình không sợ chết. Ta liền không tin cái này không bị rò rỉ phóng xạ ."
Nhưng chuyến đi này của Trần Vũ chính là vì "Phóng xạ" mà tới, đương nhiên sẽ không bỏ cuộc giữa chừng.
Đi ra phòng thay quần áo, đem điện thoại di động cất giữ trong một ngăn kéo nhỏ.
Cầm lấy chìa khóa, Trần Vũ lung la lung lay ra sảnh số 1, đi vào thang máy dưới ánh nhìn phức tạp của một số nhân viên công tác...
Đến tầng hai.
Trần Vũ liếc mắt liền nhìn thấy Thời Không Môn phía trước!
Cao mười mét.
Rộng ít nhất hai mươi mét.
Nói là cánh cửa.
Nhưng mà càng giống là như một vết nứt không gian vặn vẹo!
Một cỗ lực hút từ trong cái khe truyền đến, làm Trần Vũ cảm giác huyết dịch của mình đều sắp bị hút ra ngoài.
"Đây chính là Thời Không Môn sao..."
Trầm mặc một hồi lâu, Trần Vũ nuốt nước miếng một cái cất bước đi tới vài chục bước. Ngẩng đầu lên, tất cả tầm nhìn lập tức đều bị vết nứt không gian chiếm cứ.
Không hiểu sao Trần Vũ hai chân có chút phát run.
Đó chính là bản năng sợ hãi của các loài sinh vật nhỏ bé khi đối mặt với uy năng của tự nhiên...
"Hô!"
Hít thở sâu một hơi, Trần Vũ quét mắt nhìn về phía những người võ giả muốn vào mà không dám vào, cắn răng một cái! Đột nhiên nhảy một cái!
"Sưu!"