Chương 24: Che Giấu Hạ Vô Cực! (3)

"Một vị tiền bối rất quan trọng sao? Vậy ta nhất định phải gặp cho bằng được."

Hạ Vô Cực lập tức hứng thú, đôi mắt tỏa sáng nói với Tuân Ngọc Mặc: "Ngọc Mặc tiên tử, chưởng môn các ngươi mới nói nếu như trong khoảng thời gian ta tại Thái Âm Tông này có chuyện gì đều có thể tìm ngươi, ngươi cũng không thể bỏ ta lại chứ."

Hạ Vô Cực giống như kẹo da trâu, bỏ cũng không ra, mặt mũi Tuân Ngọc Mặc tràn đầy bất đắc dĩ, chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng.

Nhưng trước khi đi, nàng trịnh trọng khuyên bảo Hạ Vô Cực.

"Vị tiền bối này là cao nhân bất thế, ngay cả sư tôn ta đều không thể nhìn theo bóng lưng, ngươi sau này tuyệt đối nên thành thật hơn, nếu như chọc cho tiền bối không cao hứng, chớ nói ta, liền xem như sư tôn ta, toàn bộ Đại Hạ, thậm chí toàn bộ Nam Cảnh đều không có người có thể bảo vệ ngươi."

"Đã hiểu rõ ràng."

Miệng Hạ Vô Cực đáp ứng, nhưng trong lòng xem thường.

Lời này lúc trước hắn đã nghe Tuân Ngọc Mặc nói qua một lần.

Còn toàn bộ Nam Cảnh nữa sao? Có khoa trương như vậy không, có không tầm thường đi nữa cũng chỉ là tu sĩ Pháp Tướng cảnh, lúc đó mình biểu hiện cung kính một chút là được.

Tuy nhiên trong lòng Hạ Vô Cực quả thật có chút hiếu kỳ.

Thái Âm lão tổ tấn thăng Pháp Tướng đã là ngoài dự đoán của mọi người, lúc nào Đại Hạ Quốc lại có thêm một tu sĩ Pháp Tướng cảnh, xem ra phải bái kiến thật tốt một phen.

Hạ Vô Cực đi theo Tuân Ngọc Mặc, rất mau đã tới nơi ở của vị tiền bối cao nhân mà nàng nhắc tới.

Một cái tiểu điếm bình thường, từ cổng liền có thể nhìn thẳng tới nội đường, bên cạnh hình như còn có một cái đình viện nho nhỏ, quang cảnh ngược lại là có chút không tệ.

"Tu Duyên tiểu điếm. ."

Hạ Vô Cực đọc tên trên bảng hiệu, chỉ cảm thấy hình như bốn chữ bình thường này ẩn chứa vô tận huyền cơ diệu lý.

Hắn chỉ hơi chăm chú nhìn trong chốc lát, cả người liền có loại cảm giác kém chút bị hút đi vào.

"Hô hô. . ."

Hạ Vô Cực vội vàng thu hồi ánh mắt, không còn dám nhìn loạn chằm chằm bảng hiệu, cảm thấy lại tin bảy tám phần đối với miêu tả về vị tiền bối cao nhân đó của Tuân Ngọc Mặc, không còn dám có bất kỳ lòng khinh thị nào.

Trước khi vào cửa, Tuân Ngọc Mặc lại dặn dò Hạ Vô Cực một lần nữa.

"Vị tiền bối này ngụy trang thành phàm nhân ở đây tiềm tu, dạo chơi nhân gian, cho nên lát nữa tuyệt đối không nên nói mọi thứ có liên quan đến tu hành, chỉ coi hắn là một phàm nhân. Hiểu không?"

Hạ Vô Cực gật gật đầu, hắn biết rất nhiều tiền bối cao nhân đều có đủ loại sở thích dở hơi.

Đam mê ngụy trang thành phàm nhân dạo chơi nhân gian này ngược lại không hiếm lạ.

"Tiền bối, Tuân Ngọc Mặc đến đây bái phỏng."

Tuân Ngọc Mặc hô to một câu tại cửa ra vào.

Rất nhanh một giọng nói trong trẻo vang lên.

"A, là Ngọc Mặc sao, ta đang ở tại hậu viện, tự mình tới đi."

"Vâng."

Tuân Ngọc Mặc cung kính đáp ứng, sau đó mang theo Hạ Vô Cực vào cửa.

Hạ Vô Cực nói thầm trong lòng, nghe giọng nói của tiền bối này có vẻ như còn rất trẻ.

Sau khi hai người vào cửa không đi vào phòng, đi thẳng đến đường nhỏ vây quanh hậu viện bên phải.

Chỉ thấy một thanh niên đang ngồi ở trên ghế mây, hai tay áo kéo lên, trong tay cầm miếng dưa hấu đang ăn dở, còn có một tiểu hồ ly toàn thân tuyết trắng ghé vào bên cạnh chân hắn gặm vỏ dưa hấu.

Tướng mạo người thanh niên thanh dật tuấn tú, toàn thân tản ra một loại khí chất xuất trần, thoải mái không bị trói buộc.

Sau khi hắn nhìn thấy Tuân Ngọc Mặc lập tức cười ha hả ngoắc tay gọi nàng lại.

"Ngọc Mặc mau tới ăn dưa hấu giải nhiệt. . . A, còn mang theo bằng hữu đến sao."

Tuân Ngọc Mặc vô cùng khéo léo đi tới, Hạ Vô Cực cũng đi cùng ở phía sau đến gần thanh niên.

Hắn đã sớm vụng trộm dò xét qua tu vi thanh niên, quả thật là không phát hiện được một chút linh lực.

Điểm này đã khiến cho trong lòng Hạ Vô Cực nổi lên lòng tôn kính, có thể đem tu vi ẩn tàng tốt như vậy, nhìn xem liền giống như phàm nhân, quả nhiên là tu vi cảnh giới của tiền bối hơn xa hắn.

Tuy nhiên để Hạ Vô Cực buồn bực là vị tiền bối này cũng quá trẻ tuổi rồi.

Không chỉ là bề ngoài trẻ tuổi, cảm giác khí tức đều hết sức tươi trẻ, đôi mắt cũng vô cùng thanh tịnh, không có một chút cảm giác tang thương thâm thúy như trong dự đoán của hắn.

"Vãn bối Hạ Vô Cực, xin ra mắt tiền bối."

Hạ Vô Cực đàng hoàng hành lễ với Lý Tu Viễn.

Lý Tu Viễn cười gật đầu, cái tiểu viện này của hắn đã lâu không có người nào đến, cũng chỉ là sau khi kết bạn cùng Tuân Ngọc Mặc mới chậm rãi náo nhiệt lên, có thể nhận biết thêm vài tu sĩ làm bằng hữu cũng là chuyện tốt.

"Ăn dưa, đến ăn dưa nào."

Lý Tu Viễn nhiệt tình chào hỏi Tuân Ngọc Mặc cùng Hạ Vô Cực.

Sáng sớm hôm nay có người đưa tới cho hắn mấy trái dưa hấu da mỏng mọng nước, cộng thêm Hoàng Trạch đưa hắn một kiện bảo bối có thể không ngừng phát ra khí lạnh, hắn tranh thủ thời gian liền thử một chút, ướp lạnh mấy trái dưa hấu nếm thử, quả nhiên là ăn ngon miệng thoải mái.

Lý Tu Viễn muốn đưa dưa cho hai người Tuân Ngọc Mặc, nhìn qua trái phải một vòng, phát hiện một miếng dưa hấu gọt vỏ cuối cùng cũng bị tiểu bạch hồ gặm mất, chỉ có thể nói:

"Dưa hấu gọt vỏ cũng đã ăn hết, các ngươi qua bên vạc lớn kia vớt mấy quả ra cắt đi."

"Vâng, tiền bối."

Tuân Ngọc Mặc nghe lời gật đầu.

Lý Tu Viễn cũng cực kỳ ưa thích tu sĩ muội tử Tuân Ngọc Mặc này, lễ phép, nhu thuận, hiểu chuyện, si mê thư hoạ, mấu chốt khuôn mặt dáng người còn đẹp, nói thật hắn cũng có chút động lòng.

Đáng tiếc người ta là tu sĩ, mình lại chỉ là một kẻ phàm nhân, hai người căn bản không thể có khả năng.

Người có thể xứng với nàng, hẳn là tu sĩ tuấn kiệt như Hạ Vô Cực, Bạch Kính Hiên vậy.

Ai. . .

Tuân Ngọc Mặc chuẩn bị đi lấy dưa hấu, Hạ Vô Cực vội vàng chủ động nói: “Để ta đi cho."

Tuân Ngọc Mặc gật gật đầu.

Hạ Vô Cực đi đến trước mặt vạc lớn mà Lý Tu Viễn nói kia, cúi đầu xem xét có bốn năm trái dưa hấu tung bay ở trong vạc.

Hạ Vô Cực xoay người lại vớt, một luồng hơi lạnh lập tức đập vào mặt.

Hắn mò lên một trái dưa hấu, phát hiện phía trên còn lưu lại một chút vụn băng.

"Cái này không phải chỉ là vạc nước bình thường sao. . Hàn khí ở đâu ra. ."

Hạ Vô Cực nghi ngờ thầm nói.

Hàn khí này còn không phải hàn khí bình thường, bên trong tràn đầy linh khí cực kỳ tinh túy, Hạ Vô Cực hút vào một ngụm thì cảm giác linh lực trong cơ thể mình đều tăng trưởng một tia.

Lòng Hạ Vô Cực tràn đầy hiếu kỳ, nhịn không được đưa tay khua một phen trong vạc nước.

Kết quả vớt ra một cái hạt châu màu xanh lam nhỏ, tròn vo.

Tất cả hàn khí cùng linh khí đều phát ra từ bên trong hạt châu nhỏ này.

Hạ Vô Cực đem hạt châu nhỏ xích lại gần trước mắt xem xét, lập tức ngây ngẩn cả người.

Hắn mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ khó có thể tin, biểu lộ giống như gặp quỷ, lắp bắp mở miệng nói: "Huyền. . Huyền Thủy Băng Tinh? !"