Thời điểm Hạ Vô Cực trùng kích Kim Đan đã dùng qua Huyền Thủy Chân Lộ, cho nên hắn rất là quen thuộc đối với khí tức của Huyền Thủy Chân Lộ.
Hạt châu nhỏ trong tay trước mắt này phát ra khí tức giống như đúc Huyền Thủy Chân Lộ, với lại càng dày đặc càng tinh thuần hơn, rõ ràng chính là Huyền Thủy Băng Tinh.
Dùng Huyền Thủy Băng Tinh làm lạnh dưa hấu ư? !
"Ừng ực. . ."
Hạ Vô Cực khó khăn nuốt xuống một miếng nước bọt, quay đầu nhìn thoáng qua thanh niên nào đó đang lười biếng nhàn nhã ngồi tại trên ghế mây, trong lòng đã tràn đầy rung động cùng kinh hãi.
Tuân Ngọc Mặc nói không sai, đây quả thật là cao nhân tuyệt thế.
Thái Âm lão tổ Pháp Tướng cảnh đều không bằng phần vạn của hắn.
Bởi vì Hạ Vô Cực biết, liền xem như tu sĩ Pháp Tướng cảnh thì Huyền Thủy Băng Tinh cũng là bảo vật cực kỳ hiếm có.
Một viên Huyền Thủy Băng Tinh này ném ra bên ngoài cũng đủ để sáng lập lên một cái tông môn không tồi, đủ để cho Tu Chân giới của Đại Hạ Quốc nhấc lên một trận gió tanh mưa máu, để vô số tu sĩ Kim Đan, Nguyên Anh cảnh tranh đoạt bể đầu.
Mà vị này lại cứ như vậy bệ vệ nhét vào trong chum nước dùng để làm lạnh dưa hấu. . .
Mẹ nó, cảnh giới này phải cao đến chừng nào đây?
"Ngươi đứng ở đó làm gì?"
Thấy Hạ Vô Cực bưng lấy dưa hấu đứng tại bên cạnh vạc nước nửa ngày, Tuân Ngọc Mặc nhịn không được mở miệng hỏi thăm.
"Đến đây, đến đây. . ."
Hạ Vô Cực vội vàng hồi tỉnh lại, lưu luyến không rời đem Huyền Thủy Băng Tinh một lần nữa ném vào trong chum nước, sau đó bưng lấy dưa hấu chạy về.
Lúc này thái độ của hắn đối với Lý Tu Viễn đã hoàn toàn khác biệt, tất cả cung kính cùng kính sợ đều viết lên mặt, biểu hiện còn nhu thuận hơn so với Tuân Ngọc Mặc.
"Phập."
Tuân Ngọc Mặc hạ xuống một dao, quả dưa hấu lớn như vậy bị chẻ ra, lộ ra ruột dưa đỏ thẫm bên trong.
Tuân Ngọc Mặc lại mấy dao cắt dưa hấu thành từng miếng, đưa lên trước một miếng ngon nhất cho Lý Tu Viễn, sau đó là tiểu bạch hồ, cuối cùng mới là nàng và Hạ Vô Cực.
Lý Tu Viễn cắn một ngụm dưa hấu lớn, nước văng khắp nơi, nhịn không được cười ha hả khoe khoang nói: "Dưa hấu này thế nào? Ngọt phải không?"
"Ngọt, thật ngọt, dưa của tiền bối đúng là ăn ngon, cho tới bây giờ Vô Cực chưa ăn qua dưa ngon như vậy đâu."
Hạ Vô Cực gặm dưa hấu gật đầu không ngừng, trong lòng lại âm thầm cảm thán: Mẹ nó, dùng Huyền Thủy Băng Tinh ướp lạnh dưa hấu có thể không ngọt sao, một ngụm dưa này cũng tương đương với một viên linh đan đấy.
Lý Tu Viễn phát hiện tên tiểu bạch kiểm mà Tuân Ngọc Mặc mang tới này cũng thật thú vị, hình như vô cùng sùng bái mình, đang không ngừng tìm cơ hội tâng bốc mình, khiến cho bản thân cũng sắp vì đó mà bay lên trời.
Lý Tu Viễn ăn xong dưa hấu, lúc này mới thuận miệng hỏi thăm mục đích Tuân Ngọc Mặc tới.
"Hôm nay làm sao rảnh rỗi đến tiểu điếm của ta vậy?"
Sau khi Tuân Ngọc Mặc nghe thấy thì hai gò má đỏ lên, ấp úng nói ra: "Cũng không có việc gì, chỉ là muốn đến xem tiền bối. ."
Lý Tu Viễn ồ một tiếng, suy nghĩ một chút nói: "Nếu như không có việc gì liền bồi ta đánh ván cờ được không?"
"Được."
Tuân Ngọc Mặc tự nhiên gật đầu đáp ứng, trong lòng lại có chút cảm giác mất mát.
Cũng không biết vì sao mà mình vừa đột phá Kim Đan liền muốn đem cái tin tức tốt này nói cho Tu Viễn tiền bối đầu tiên mà không phải sư tôn.
Ai, đáng tiếc tiền bối căn bản không có chú ý tới điểm này.
Đúng rồi, đối với Tu Viễn tiền bối mà nói thì Trúc Cơ đột phá lên Kim Đan căn bản cũng không có chút giá trị nha.
Tuân Ngọc Mặc muốn gây một chút chú ý cho Tu Viễn tiền bối, nếu như hắn có thể khen mình vài câu chỉ sợ mình nằm mơ đều sẽ cười tỉnh.
Đáng tiếc tại trong mắt Tu Viễn tiền bối bây giờ mình hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.
Tuân Ngọc Mặc âm thầm hạ quyết tâm ở trong lòng, nhất định phải càng liều mạng càng cố gắng tu hành, nhất định phải khiến cho Tu Viễn tiền bối chú ý tới sự tồn tại của Tuân Ngọc Mặc nàng.
Lý Tu Viễn lại không biết trong đầu Tuân Ngọc Mặc lập tức hiện ra nhiều tâm tư như vậy.
Hắn làm sao biết Tuân Ngọc Mặc đột phá Kim Đan chứ, hắn căn bản liền nhìn không ra.
Nói đến thì Lý Tu Viễn xác thực rất lâu không có đánh cờ, chủ yếu là tự mình một người đánh cờ quá nhàm chán, hiện tại vừa hay có Tuân Ngọc Mặc, có thể bồi mình đánh cờ.
Lý Tu Viễn cầm một bộ bàn cờ đi ra, bày ra trong sân.
Bàn cờ cũng là ban thưởng của hệ thống, không có chỗ gì thần kỳ, chỉ là hai chữ "Thiên Cơ" lớn như vậy trên bàn cờ có chút đáng chú ý.
Hắn cùng Tuân Ngọc Mặc chia ra ngồi hai đầu bàn cờ, tiểu bạch hồ nhảy lên đầu gối của hắn, cuộn tròn nằm xuống trên hai chân của hắn.
Hạ Vô Cực đứng sau lưng Tuân Ngọc Mặc, nhìn xem Lý Tu Viễn mặc một bộ áo trắng, đang ngồi chờ đợi, khẽ vuốt bạch hồ, khí chất tựa như trích tiên thì lần thứ nhất trong cuộc đời sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm.
Cảnh giới của Lý tiền bối thật sự là quá cao xa, hắn ngay cả ngưỡng vọng đều trông không đến.
"Ngọc Mặc không tinh kỳ nghệ, hi vọng tiền bối chớ trách. ."
Tuân Ngọc Mặc cung cung kính kính nói một câu, nàng đi cờ trước.
Lý Tu Viễn cười lắc đầu: “Không sao, cứ việc hạ cờ là được."
Lấy tài đánh cờ của hắn, đoán chừng trong thiên hạ không ai có thể làm đối thủ của hắn, kỳ nghệ của đối thủ cho dù giỏi hay tệ đối với hắn mà nói cũng không đáng kể, đều là trò chuyện giết thời gian mà thôi.
Tuân Ngọc Mặc hít sâu một hơi, cầm một viên cờ trắng trong tay, chậm rãi đặt trên bàn cờ.
Trong chốc lát, trước mắt nàng bất ngờ thay đổi, vạn vật thế gian như đèn kéo quân đều nhanh chóng lướt qua trước mắt nàng, trời đất chí lý, đại đạo lưu chuyển.
Đạo tâm của Tuân Ngọc Mặc chấn động, cảm thán một tiếng.
Tu Viễn tiền bối lại đưa cho nàng cơ duyên vô thượng. . . .
Ngay từ đầu Lý Tu Viễn còn tưởng rằng Tuân Ngọc Mặc nói mình kỳ nghệ không tinh là khiêm tốn, không nghĩ tới nàng một chút đều không khách khí với mình, hạ cờ đúng là rất dở.
Với lại, hạ cờ còn rất chậm.
Lý Tu Viễn đều muốn bó tay rồi.
Mặc dù hắn đã điên cuồng nhường, vẫn tại mười mấy nước sau đó liền khiến cho Tuân Ngọc Mặc không thể không chủ động nhận thua.
"Tiền bối, ta không thể. . ."
Tuân Ngọc Mặc mồ hôi đầu đầy, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên mở miệng.
Lý Tu Viễn không biết nên nói gì.
Đánh cờ thì làm sao có thể mồ hôi đầy đầu như thế, hơn nữa còn đánh dở như vậy.
Lý Tu Viễn có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể gật gật đầu: "Được rồi."
Một bên Hạ Vô Cực thấy thế liền vội mở miệng: "Tiền bối, nếu như ngươi không ghét bỏ, ta đến bồi ngươi trận tiếp theo."
Lý Tu Viễn nhìn xem Hạ Vô Cực mặt đầy nịnh nọt, gật đầu nói: "Được, ngươi đến đi."
Hạ Vô Cực hấp tấp ngồi xuống, mừng rỡ không thôi.
Hắn vừa rồi thấy rất rõ ràng, không nghĩ tới tuy thiên phú tu hành của Tuân Ngọc Mặc xuất sắc lại đánh cờ dở như vậy, mới mười mấy nước liền nhận thua.
Thân là Tam Hoàng tử Đại Hạ Quốc, hắn từ nhỏ ngoại trừ tu hành ra, những nhã nghệ như cầm kỳ thư họa này cũng có tiếp xúc, tuy kỳ nghệ không nói rất tốt nhưng cũng không tầm thường.
Tuyệt đối có thể bồi Lý tiền bối đánh đến thỏa chí.
Nếu như kỳ nghệ của Lý tiền bối không tốt, lúc đó mình lại vụng trộm nhường hắn mấy nước, nói không chừng còn có thể chiếm được niềm vui của Lý tiền bối, chỉ điểm mình tu hành nữa.
Hạ Vô Cực nghĩ đến đẹp vô cùng, kết quả ngồi xuống thì cả người lập tức bối rối.
Mẹ nó, đây là đánh cờ sao. . .