Chương 23: Ha Ha, Hù Ai Vậy! (2)

"Đạm Đài tiên tử, chúng ta đến rồi, đó chính là Thái Âm Tông."

Bên trên phi thuyền, Hạ Vô Cực chỉ vào một tòa đại sơn nguy nga nơi xa, nói với Đạm Đài Thanh Âm.

Đạm Đài Thanh Âm khẽ gật đầu.

Sau khi vừa mới trải qua một trận mưa rào, Thái Âm sơn trước mặt mây mù mờ nhạt, tựa như tiên cảnh.

Phi thuyền của hoàng thất Hạ Quốc vô cùng thuận lợi bay vào Thái Âm Tông.

Đạm Đài Thanh Âm chậm rãi bay ngang qua, đệ tử Thái Âm Tông hiếu kỳ vây tới ngắm nhìn, vừa nhìn thấy dung mạo của nàng lập tức từng người kinh động như gặp thiên nhân, chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ.

Liền ngay cả đám người trưởng lão Thái Âm Tông tới trước đón tiếp cũng đều có chút thất thần.

Đối với biểu hiện như vậy của những người này, Đạm Đài Thanh Âm từ nhỏ đến lớn cũng sớm đã nhìn quen lắm rồi.

"Hạ Quốc quả thực là tiểu quốc, thân là tông môn lớn có thể đếm trên đầu ngón tay của cảnh nội Hạ Quốc, tu vi bình quân của đệ tử trong môn phái cũng quá thấp rồi, chỉ sợ Thái Âm lão tổ vừa mới đột phá kia cũng là tu sĩ Pháp Tướng cảnh đầu tiên từ trước cho tới nay của Tu Chân giới Hạ Quốc a. ."

Đạm Đài Thanh Âm suy nghĩ trong lòng, ấn tượng chỉnh thể đối với Thái Âm Tông đã thêm mấy phần coi thường.

Hạ Vô Cực cùng trưởng lão Thái Âm Tông hàn huyên một trận, để lộ ra thân phận truyền nhân Thánh Địa của Đạm Đài Thanh Âm, cũng báo tới việc cầu kiến Thái Âm lão tổ, trưởng lão vội vàng dẫn bọn hắn đi bái kiến chưởng môn.

"Hạ Hoàng tử. ."

Chưởng môn Thái Âm Tông chạy đến rất nhanh, là một tu sĩ trung niên khí chất trầm ổn, khi hắn nhìn thấy Đạm Đài Thanh Âm, thần sắc cũng động dung: “Vị này hẳn là Đạm Đài tiên tử của Phạm Âm Thánh Địa, quả nhiên là. . . có tư chất thiên nhân a."

"Thái Âm chưởng môn quá khen."

Đạm Đài Thanh Âm lạnh lùng chào.

Kẻ gọi là chưởng môn Thái Âm tông này tu vi cũng chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, cùng nàng không kém bao nhiêu.

Hiện tại Đạm Đài Thanh Âm bỗng nhiên có chút hối hận khi tới Thái Âm Tông này tìm Thái Âm lão tổ gì đó, tu sĩ Pháp Tướng cảnh sinh ra tại nơi truyền thừa nhỏ yếu, tài nguyên cằn cỗi, vùng đất xa xôi như vậy chỉ sợ cũng không kém Nguyên Anh hậu kỳ đi ra từ Thánh Địa bao nhiêu đâu.

Đến lúc đó tranh đoạt cơ duyên không làm được việc, còn phải chia một phần thu hoạch, được không bù mất.

Nếu không đến thì thôi, vẫn nên gặp một lần đi.

"Lão tổ sao. ."

Thái Âm chưởng môn cười khổ nói: "Nói thật, ta cũng không biết hiện tại lão tổ ở đâu, từ sau khi lão tổ mừng thọ ta liền chưa thấy qua hắn, tuy nhiên có người hẳn là biết, để ta cho gọi tới."

Nói xong, Thái Âm chưởng môn phân phó thủ hạ đi gọi người.

Chỉ chốc lát sau, một nữ hài trẻ tuổi thanh lệ xuất hiện tại trước mặt hai người.

Nhìn thấy nữ hài, trong mắt Đạm Đài Thanh Âm lộ ra có chút kinh ngạc.

Tuổi xương mới hai mươi, lại có tu vi Kim Đan cảnh sao? !

Nhìn khí tức giống như cũng vừa mới đột phá Kim Đan không lâu, nhưng cũng đầy đủ kinh người rồi.

Thiên tư như vậy, liền xem như tại Phạm Âm Thánh Địa cũng có thể xem như hạt giống tốt siêu quần xuất chúng, không nghĩ tới một cái Thái Âm Tông nho nhỏ lại còn có kỳ tài tu hành như vậy.

Trong lòng Đạm Đài Thanh Âm hơi động, có lẽ có thể thử một chút có thể đưa đến Phạm Âm Thánh Địa hay không, thiên tài như vậy lưu tại Thái Âm Tông thật sự là lãng phí.

"Gần đây lão tổ đều ở bên người vị kia, mấy vị muốn bái thăm lão tổ, ta có thể giúp thông báo một chút."

Tuân Ngọc Mặc nói ra.

"Vị kia? Vị nào?"

Đạm Đài Thanh Âm nghi ngờ nháy mắt mấy cái.

Trên mặt Tuân Ngọc Mặc lập tức lộ ra vô cùng sùng kính cùng ngưỡng mộ, trả lời: "Một vị tiền bối tu vi cao thâm mạt trắc, ngay cả lão tổ đều không bằng một phần vạn hắn."

"A. ."

Đạm Đài Thanh Âm vốn còn có chút hứng thú, sau khi nghe nói như thế lập tức cười cười, trong lòng tràn đầy khinh thường.

Tu sĩ Pháp Tướng cảnh không bằng một phần vạn sao?

Hù ai đây.

Đại Hạ Quốc, Thái Âm Tông có nhân vật như vậy tồn tại sao?

Đừng nói giỡn, khẳng định là sau khi Thái Âm lão tổ kia đột phá Pháp Tướng thì quá nhiều người đến đây bái lễ, không chịu nổi phiền nhiễu nên nghĩ ra cái cớ.

Đạm Đài Thanh Âm cũng lười vạch trần Tuân Ngọc Mặc, thế là cười lấy nói ra: "Như vậy, liền làm phiền Ngọc Mặc cô nương thông báo một tiếng với Thái Âm lão tổ."

Lúc này Tuân Ngọc Mặc rời khỏi.

Đạm Đài Thanh Âm cùng Hạ Vô Cực đợi không lâu, một lão đầu tiên phong đạo cốt liền xuất hiện tại trước mắt hai người.

Thái Âm lão tổ!

Cảm nhận được tu vi của đối phương, đôi mắt Đạm Đài Thanh Âm có chút sáng lên, vị Thái Âm lão tổ này ngược lại cũng không có như trong tưởng tượng của nàng, có thể hợp tác thử một chút.

Lúc này Đạm Đài Thanh Âm đem chuyện về động phủ của Vô Sinh đại đế nói ra, Chúc Chiếu chân nhân nghe xong cũng cảm thấy có chút hứng thú.

"Chuyện này là đại cơ duyên, cần phải mưu đồ thật tốt một phen."

"Lão tổ nói cực phải."

Đạm Đài Thanh Âm mỉm cười, mọi thứ đều tại bên trong kế hoạch của nàng, hiện tại liền chỉ cần chờ động phủ của Vô Sinh đại đế mở ra.

. . . .

Hạ Vô Cực có chút buồn bực, hai người Đạm Đài tiên tử cùng Thái Âm lão tổ thương lượng chuyện động phủ của Vô Sinh đại đế liền đem hắn cho ra rìa.

Mặc dù Hạ Vô Cực biết tu vi mình chỉ là Kim Đan cảnh, muốn vào mắt Đạm Đài tiên tử đúng là rất không có khả năng, nhưng loại cảm giác bị người khác sử dụng xong liền bỏ rơi này thật sự là rất khó chịu.

Tuy nhiên, hiện tại Hạ Vô Cực cũng có một cái mục tiêu mới, đồ đệ của Thái Âm lão tổ, Tuân Ngọc Mặc!

Hai mươi tuổi, Kim Đan cảnh, tướng mạo tư thái cũng không tồi, coi như kém hơn Đạm Đài tiên tử thì cũng là đại mỹ nữ khó gặp của Tu Chân giới.

Tầm mắt Đạm Đài tiên tử cao như vậy, mình không có chút hi vọng nào, nhưng cần gì phải cố gắng treo cổ trên một thân cây cơ chứ.

Nếu như có thể mang Tuân Ngọc Mặc Tuân tiên tử tới tay, kết làm đạo lữ, đó cũng là một chuyện cực tốt a.

Nghĩ tới đây, Hạ Vô Cực vội vàng tăng tốc bước chân đuổi theo bóng người xinh xắn trước mặt kia.

"Ngọc Mặc tiên tử, ngươi chờ ta một chút a."

Tuân Ngọc Mặc dừng bước lại, đôi mi thanh tú cau lại nhìn xem Hạ Vô Cực.

Gia hỏa này như con ruồi luôn quấn lấy nàng thật sự là rất phiền, tuy nhiên thân phận đối phương tôn quý, nàng cũng không thể quá phận.

"Hạ Hoàng tử có chuyện gì sao?"

Tuân Ngọc Mặc lạnh nhạt nói.

Hạ Vô Cực cố gắng làm ra một tư thái mà hắn tự cho là anh tuấn tiêu sái nhất, cười nói: "Ngọc Mặc tiên tử muốn đi đâu, cho ta đi cùng, hiện tại ta một mình cũng rất chán."

Tuân Ngọc Mặc lại quả quyết cự tuyệt.

"Không được, hiện tại ta muốn đi gặp một vị tiền bối rất quan trọng, ngươi không thể đi theo."