Lý Tu Viễn vẽ nhiều thêm một bút trên giấy, mây đen trong vòm trời ngoài phòng liền càng dày đặc thêm một phần.
Sau đó sấm rền cuồn cuộn, mưa to bỗng nhiên rơi xuống.
Ngoài cửa sổ gió táp mưa sa, sấm sét vang dội, Lý Tu Viễn đang chuyên tâm vẽ tranh lại không hề hay biết.
Tại trong mắt Chúc Chiếu chân nhân cùng Hoàng Trạch chân nhân, giữa trời đất phảng phất chỉ còn lại đạo thân ảnh trước mắt này.
Lôi điện xen lẫn lại làm nền của hắn, mây đen tuôn ra tại dưới ngòi bút hắn, vô số hạt mưa nhảy múa theo hắn đặt bút, đạo vận tràn ngập, trời đất cộng hưởng.
Thời khắc này, Lý Tu Viễn phảng phất trở thành chúa tể của phương trời đất này, mọi hiện tượng thiên nhiên đều thay đổi theo tâm ý của hắn.
"Phong Vũ Như Hối. . . Lý Tu Viễn."
Một bút cuối cùng rơi xuống, một bức Phong Vũ Như Hối Đồ ngẫu hứng đã hoàn thành.
Một đường ánh nắng vàng chói xuyên qua cửa sổ chiếu vào bức vẽ, lúc này Lý Tu Viễn mới phát hiện vừa rồi mới mưa to một trận, lúc mình vẽ tranh quá mức chuyên tâm cũng không có phát hiện.
Tháng sáu ông trời như khuôn mặt đứa trẻ, thay đổi bất thường, đột nhiên mưa to một trận cũng không kỳ quái.
"Được rồi, hai vị cảm thấy thế nào?"
Lý Tu Viễn quay đầu nhìn về phía Chúc Chiếu cùng Hoàng Trạch, phát hiện hai người đều là một bộ dáng rung động không hiểu, ánh mắt nhìn mình tràn đầy vẻ sùng bái kính ngưỡng thật sâu.
Lại một lần nữa bị tài hoa của ta khuất phục sao?
Lý Tu Viễn cảm thấy tự đắc trong lòng, nói thật, ngay cả chính hắn đều thật sự hài lòng đối với một bức 'Phong Vũ Như Hối Đồ' ngẫu hứng này, cũng chẳng trách hai người Chúc Chiếu cùng Hoàng Trạch một mặt rung động.
Lúc này sự sùng kính trong lòng Chúc Chiếu chân nhân cùng Hoàng Trạch chân nhân đối với Lý Tu Viễn đã sớm đạt tới tình trạng không thể nhiều thêm nữa.
Nếu như chỉ là thay đổi thiên tượng mà nói, lấy tu vi của hai người cũng có thể làm được.
Nhưng không sử dụng một tơ một hào linh lực, chỉ bằng vào đạo vận tản mát ra trong lúc vẽ tranh mà ảnh hưởng đến thiên tượng.
Đặt bút xuống mưa gió tụ hội, đưa bút lên mưa tạnh mây bay.
Thần thông vĩ lực như vậy, bọn hắn ngay cả nghĩ đều không tưởng tượng nổi.
Tu vi của Lý tiền bối quả nhiên là đạt tới cảnh giới quỷ thần khó lường.
Hai người nhìn xem trên bàn vẽ, đạo vận tràn ngập, với lại không chỉ có ẩn chứa đại đạo nước, còn kết hợp các loại đại đạo chí lý như gió, mây, lôi điện, có thể thấy giá trị thậm chí càng vượt qua bức 'Nhật Xuất Âm Sơn Đồ' kia của Chúc Chiếu một bậc.
Hoàng Trạch chân nhân đã sớm kích động đến khó tự kiềm chế, mừng rỡ đến cả người đều bắt đầu run nhè nhẹ.
"Đa. . Đa tạ tiên sinh."
Lý Tu Viễn nhìn thấy dáng vẻ kích động của Hoàng Trạch, trong lòng thầm nghĩ lão đầu này thật là người yêu tranh đến tận xương tủy, với lại theo như lời của Chúc Chiếu, hắn thích sĩ diện mê ganh đua thì đoán chừng tu vi cũng sẽ không cao lắm, nói không chừng ngày giờ của hai lão đầu cũng còn không quá nhiều đâu.
Nếu không tu sĩ bình thường đều bế quan tu luyện, nào có rảnh rỗi như bọn hắn mỗi ngày tìm mình nghiên cứu thảo luận thư hoạ chứ.
Ai, tu sĩ lúc tuổi già kỳ thật cũng không khác gì mấy lão đầu phàm nhân, đều thật đáng thương.
Lý Tu Viễn cảm thán một câu trong lòng, sau đó cười khoát khoát tay, tùy ý nói: "Chỉ là một bức họa mà thôi."
Ánh mắt Hoàng Trạch lộ ra vẻ cảm kích lớn lao, sau đó lấy ra một cái hộp ngọc vuông vức từ trong vòng tay trữ vật, đưa tới trước mặt Lý Tu Viễn.
"Đây là nhuận bút cho tiên sinh, ta biết đồ vật bình thường tiên sinh nhìn cũng không thuận mắt..."
Hoàng Trạch lão đỏ mặt lên, có chút xấu hổ nói ra: "Nhưng ta thực sự không thể lấy ra thứ tốt hơn, mong rằng tiên sinh không ghét bỏ."
Thứ gì vậy?
Lý Tu Viễn vốn muốn cự tuyệt, nhưng vẫn hiếu kỳ mở ra hộp ngọc.
Vừa mở hộp ra liền cảm giác một trận hàn khí đập vào mặt, một hạt châu màu xanh lam tản ra khí trời đất hòa hợp lẳng lặng nằm tại trong hộp.
Nhìn thấy hạt châu màu xanh lam này, trong nháy mắt con ngươi Chúc Chiếu chân nhân bỗng nhiên co rụt lại, sau đó nhìn chằm chằm Hoàng Trạch một chút, nói ra: "Thế mà ngươi bỏ ra được."
Hoàng Trạch lại nói: "Có thể đổi lấy một bức họa của tiên sinh, đáng giá."
Chúc Chiếu đồng ý gật đầu: “Đúng là đáng giá."
Lý Tu Viễn xem xét hạt châu màu xanh lam này liền biết chắc là đồ vật của tu sĩ, có lẽ là pháp bảo gì đó, nghe giọng điệu của Hoàng Trạch cùng Chúc Chiếu thì hình như cái đồ chơi này còn rất trân quý.
Thế là hắn cười trả hộp lui về, lắc đầu nói: "Thứ này ta không dùng được, hay là Hoàng lão thu trở về đi."
Pháp bảo của tu sĩ cho một phàm nhân như hắn thì có ích gì đâu.
"Ta biết tiên sinh khẳng định không dùng được, nhưng vẫn xin tiên sinh nhận lấy."
Hoàng Trạch vô cùng thành khẩn nói ra.
Hạt châu màu xanh lam này là Huyền Thủy Băng Tinh của Huyền Thủy tông, mỗi mười năm Huyền Thủy Băng Tinh có thể ngưng kết ra một giọt Huyền Thủy Chân Lộ.
Huyền Thủy Chân Lộ là bảo vật trân quý tại tu chân giới, không chỉ rất có ích lợi đối với tu sĩ tu hành công pháp Thủy hệ với lại có thể gia tăng xác xuất thành công khi tu sĩ trùng kích Kim Đan cảnh, tu sĩ Kim Đan của Huyền Thủy tông nối liền không dứt cũng là bởi vì có trân bảo này tồn tại.
Trước đó Chúc Chiếu liền giúp Tuân Ngọc Mặc hướng Hoàng Trạch cầu mười giọt.
Mười giọt liền để Hoàng Trạch đau lòng không thôi, đủ thấy Huyền Thủy Chân Lộ này trân quý, chớ nói chi là Huyền Thủy Băng Tinh sinh ra Huyền Thủy Chân Lộ.
Sau khi Hoàng Trạch chân nhân trở về cũng trầm tư suy nghĩ, thực sự nghĩ không ra cầm thứ gì nịnh nọt Lý Tu Viễn cho phù hợp, cuối cùng quyết định dứt khoát đem trọn Huyền Thủy Băng Tinh trân quý nhất này của Huyền Thủy tông làm lễ vật.
Mặc dù đưa Huyền Thủy Băng Tinh ra thì mang ý nghĩa sau này tu sĩ Kim Đan cảnh của Huyền Thủy tông có thể sẽ giảm bớt một chút.
Nhưng Hoàng Trạch đã suy nghĩ rất rõ ràng, thiếu mấy tu sĩ Kim Đan đối với Huyền Thủy tông mà nói căn bản không quan trọng, tu sĩ Nguyên Anh cảnh cùng Pháp Tướng cảnh mới là mấu chốt quyết định độ cao của một cái tông môn.
Nếu như hắn có thể đột phá Pháp Tướng, liền có thể tranh đoạt được nhiều tài nguyên hơn cho Huyền Thủy tông, bồi dưỡng thêm được mấy tu sĩ Kim Đan căn bản không nói chơi.
Dùng Huyền Thủy Băng Tinh đổi một bức họa của Lý tiền bối, ngày sau nếu như Huyền Thủy tông có thể có mấy đệ tử có thiên tư trác tuyệt, lĩnh ngộ ra vô thượng đại đạo từ bên trong họa tác, mượn cái này đột phá Hóa Thần, thậm chí Động Hư thì so với việc giữ lại một viên Huyền Thủy Băng Tinh có lời hơn rất nhiều.
Đây mới thực sự là phúc phận của tông môn.
Cho nên cho dù là Hoàng Trạch hay là Chúc Chiếu đều cảm thấy khoản giao dịch này giá trị, quá đáng giá!
Lý Tu Viễn thấy không thể từ chối, nghĩ nghĩ đành phải nói ra: "Như vậy đi, vật này trước hết cứ để ở chỗ của ta, nếu như một ngày kia Hoàng lão cần, có thể tùy thời tới tìm ta lấy đi."
"Tiên sinh cao thượng!"
Hoàng Trạch cùng Chúc Chiếu vui lòng phục tùng, lại một lần nữa bị lòng dạ của Lý Tu Viễn khuất phục.
"Thứ này tỏa ra hàn khí có thể dùng để ướp lạnh trái cây, khử nóng hóng mát cũng không tệ. ."
Lý Tu Viễn vuốt vuốt hạt châu màu xanh lam se se lạnh, thuận miệng cười nói ra.
Là một phàm nhân, hắn cũng chỉ có thể dùng loại bảo vật của Tu Chân giới này như vậy.
Hoàng Trạch cùng Chúc Chiếu nghe được lời nói này của hắn lại đều cười khổ.
Dùng Huyền Thủy Băng Tinh trân quý để ướp lạnh trái cây, hóng mát khử nóng, cũng chỉ có nhân vật như Lý tiền bối mới sẽ làm như vậy, tu sĩ khác biết được đoán không chừng sẽ hộc máu mà chết.
Tuy nhiên, lấy tu vi cảnh giới của Lý tiền bối, chỉ là Huyền Thủy Băng Tinh có vẻ như với hắn cũng chỉ có tác dụng làm lạnh dưa hấu, làm lạnh rượu mà thôi.