Chúc Chiếu chân nhân lấy ra một cái bầu rượu màu xanh biếc, khiêm tốn nói:
"Không phải rượu gì tốt, tiên sinh đừng ghét bỏ là được."
Sau khi Hoàng Trạch nhìn thấy bầu rượu xanh biếc này, trong nháy mắt mở to hai mắt, nhịn không được thấp giọng hô: "Thiên Sơn nhưỡng ư?! Hay cho lão gia hỏa nhà ngươi, không phải đã sớm nói với ta đã uống xong sao? Hôm nay xem như ngươi bỏ được lấy ra. ."
Chúc Chiếu chân nhân cười lạnh: “Cho ngươi uống Thiên Sơn nhưỡng hoàn toàn là lãng phí, ta tự nhiên không nỡ."
Hoàng Trạch tức giận, tuy nhiên có Lý Tu Viễn ở đây, hắn cũng không tiện trở mặt cùng Chúc Chiếu, chỉ có thể căm giận dặn dò Bạch Kính Hiên đợi lát nữa nhất định phải uống nhiều thêm vài chén.
Chúc Chiếu rót cho mỗi người một chén rượu, ngay cả tiểu bạch hồ đều có phần, Hoàng Trạch có thể thấy là đời này chưa bao giờ thấy Chúc Chiếu hào phóng như vậy.
Lý Tu Viễn tươi cười đầy mặt, hai lão tu sĩ Chúc Chiếu cùng Hoàng Trạch này ngược lại có chút thú vị, đấu võ mồm nói móc lẫn nhau lại có thể thấy được tình nghĩa thâm hậu, khó có được nhất là cũng không thèm để ý chuyện mình chỉ là phàm nhân, hoàn toàn tự nhiên giao tiếp.
Rượu của Chúc Chiếu màu xanh biếc, mùi thơm, hình như là rượu trái cây.
Uống một hớp, vị thơm ngọt dịu nhẹ, hương vị cũng được, tuy nhiên lại kém xa rượu do mình tự ủ, cái hậu không đủ.
Lý Tu Viễn cũng không dám uống rượu mình ủ quá nhiều, mỗi lần hắn uống liền sẽ say vài ngày, tửu lượng cũng theo đó tăng lên không ít, cho nên uống rượu thường sẽ không cảm thấy gì.
Một chén rượu vào trong bụng, trong dạ dày ấm áp, ngược lại có chút dễ chịu.
Tửu lượng của đám người Chúc Chiếu lại chẳng ra làm sao, mới uống một chén mà mặt liền đã đỏ, đặc biệt là hậu bối của Hoàng Trạch kia, một gương mặt tuấn tú đỏ như đít khỉ, vậy mà bịch một tiếng trực tiếp say ngã.
"Tửu lượng của tu sĩ lại còn không bằng một phàm nhân như mình. . ."
Lý Tu Viễn cười thầm trong lòng.
Nhưng hắn lại không biết, lúc này Chúc Chiếu cùng Hoàng Trạch chỉ có lòng tràn đầy kính nể đối với hắn.
"Không hổ là Lý tiền bối, tu vi cực cao không thể tưởng tượng, linh khí ẩn chứa trong một chén Thiên Sơn nhưỡng căn bản không có ý nghĩa đối với hắn. . ."
Chúc Chiếu chân nhân là người biết rõ nhất Thiên Sơn nhưỡng này đến cùng có bao nhiêu dữ dội.
Hái vô số linh quả bên trong ngàn tòa núi lớn ủ thành một bầu rượu, bên trong mỗi một giọt rượu đều bao hàm linh khí vô cùng nồng nặc, đừng nói là phàm nhân, liền xem như tu sĩ Pháp Tướng cảnh uống một ngụm đều phải tiêu hóa nửa ngày, tu sĩ Kim Đan như Bạch Kính Hiên càng bị say ngã ngựa.
Mà tiền bối uống một ngụm mặt không đổi sắc, đủ thấy tu vi cao thâm đến cỡ nào.
"Bịch. . ."
Con tiểu bạch hồ nào đó cũng say khướt ngã trên mặt đất.
Lý Tu Viễn nhịn không được cười lên, lắc đầu nói với hai người Chúc Chiếu: "Xem ra chỉ có chúng ta có lộc ăn cái nồi thịt này."
Tiếp theo, ba người liền bắt đầu một ngụm thịt một ngụm rượu thoải mái ăn uống.
Hoàng Trạch ăn hai khối thịt uống hai ngụm rượu liền không có tiếp tục nữa.
Không phải thịt không thơm, cũng không phải rượu không tốt, mà là hắn có tâm sự.
Có cao nhân như Lý tiền bối phía trước, tiện tay đề điểm mình một cái liền có thể làm cho mình dễ như trở bàn tay đột phá Pháp Tướng, Hoàng Trạch làm sao có thể bỏ lỡ cơ chứ.
Sau khi hắn trở về, trầm tư suy nghĩ, cuối cùng đã nghĩ ra nên lấy thứ gì biếu cho Lý tiền bối.
Tuy nhiên, đồ vật lúc này đang ở trong vòng trữ vật của hắn, nhưng hắn lại không biết làm như thế nào mở miệng cùng Lý Tu Viễn.
Dù sao cũng không phải là nói hắn đưa đồ vật thì Lý tiền bối liền nhất định phải chỉ điểm hắn, việc này hoàn toàn phải xem tâm tình của Lý tiền bối.
Còn nói nữa, đồ vật mà hắn quyết định đưa là vật mà hắn tự nhận là quý giá nhất có thể lấy ra, nhưng Lý tiền bối người ta có thể coi trọng hay không còn là chuyện khác.
Hoàng Trạch đắn đo, muốn nói lại thôi. Những thứ này Chúc Chiếu thấy rất rõ ràng.
Chúc Chiếu rất rõ ràng tuyệt thế cao nhân giống như Lý tiền bối đề điểm hậu bối hoàn toàn là nhìn tâm tình, nhìn thời cơ, xem duyên phận.
Tuyệt không thể cưỡng cầu, quá chấp nhất có khả năng ngược lại sẽ hoàn toàn phản tác dụng, chọc cho tiền bối chán ghét, càng sẽ không chỉ điểm ngươi.
Nhưng Hoàng Trạch hiển nhiên là không thấy rõ điểm này, trong đầu hắn đều đầy chấp niệm đột phá Pháp Tướng, nếu như không giúp hắn một tay thì có thể lưu lại tâm ma cho hắn.
"Ai. ."
Chúc Chiếu than nhẹ một tiếng trong lòng, đã hạ quyết tâm: “Giao tình mấy trăm năm, đừng nói lão phu không phải là bạn chí cốt, cho dù lần này Lý tiền bối có ác cảm thì ta cũng không thèm đếm xỉa, liền giúp ngươi lần này."
Nghĩ vậy, Chúc Chiếu mở miệng nói với Lý Tu Viễn: "Tiên sinh, thực không dám giấu giếm, hôm nay người bạn cũ này của ta tìm đến ngài thật ra là có một chuyện muốn nhờ."
"Hả? !"
Lý Tu Viễn rót một chén Thiên Sơn nhưỡng vào bên trong miệng, thái độ bình thản, thuận miệng hỏi thăm: "Chuyện gì vậy?"
Hoàng Trạch bên cạnh bỗng nhiên ngẩng đầu, biểu lộ có chút không tin được, nhưng rất mau ánh mắt nhìn Chúc Chiếu trở nên phức tạp lại cảm kích.
Chúc Chiếu cắn răng một cái, kiên trì nói ra: "Trước đây không lâu không phải tiên sinh tặng tiểu đồ Ngọc Mặc một bức 'Nhật Xuất Âm Sơn Đồ' sao, sau đó Ngọc Mặc đem bức tranh này chúc thọ cho ta. . .
Ta cùng Hoàng lão đều là người yêu chữ yêu tranh, tạo nghệ thư hoạ của tiên sinh thiên hạ vô song, sau khi ta có bộ 'Nhật Xuất Âm Sơn Đồ' này thì hắn liền có chút ghen ghét, quyết bằng giá nào cũng phải có một bức tranh hoặc chữ như vậy.
Xin tiên sinh thành toàn cho."
Thốt ra lời này xong, Chúc Chiếu còn có Hoàng Trạch lập tức cúi đầu.
Trong lòng hai người vô cùng hoang mang, đây hình như là mặt dạn mày dày cứng rắn cầu Lý tiền bối chỉ điểm, mặt mo của bọn hắn thật sự là ngại đến hoảng sợ.
Sợ hơn nữa chính là Lý Tu Viễn sẽ không vui, tức giận, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.
Một ngày bằng một năm, phía sau lưng cùng trên trán hai người đều đầm đìa mồ hôi.
Lý Tu Viễn nghe thấy Chúc Chiếu nói lại sững sờ.
Hóa ra chỉ là chút chuyện này sao? !
Hắn nhịn không được cười lên, còn tưởng rằng là chuyện gì lớn lao chứ.
Không phải chỉ là một bức tranh chữ hay sao?
"Ai. . ."
Lý Tu Viễn lắc đầu.
Trái tim Chúc Chiếu cùng Hoàng Trạch bỗng nhiên lập tức đập chậm, khóe miệng cười khổ.
Xong xong, thật sự là chọc cho Lý tiền bối không vui, lần này không biết sẽ xảy ra hậu quả gì đây. .Lại nghe thấy lời kế tiếp của Lý Tu Viễn.
"Ta còn tưởng rằng là chuyện gì, hóa ra là cầu vẽ.
Đơn giản thôi.
Hoàng lão thích vẽ gì, ta hiện tại liền vẽ cho ngươi một bức là được."
Cái gì? !
Từ lao nhanh xuống vực thẳm trong nháy mắt nổi lên, hai người Hoàng Trạch cùng Chúc Chiếu cuồng hỉ ngẩng đầu.
Hoàng Trạch kích động đến mức nói chuyện đều run run.
"Đa. . Đa tạ tiên sinh!"
Lý Tu Viễn lại thờ ơ khoát khoát tay, hắn cũng uống rượu cao hứng, vừa vặn cố ý phát huy hào quang một phen.
"Hoàng lão thích vẽ gì đây?"
Chúc Chiếu chân nhân lập tức hỗ trợ trả lời: "Hắn bình sinh yêu nhất là nước, tiên sinh chỉ cần vẽ một bức tranh có nước cho hắn là được."
Công pháp truyền thừa của Huyền Thủy tông của Hoàng Trạch chân nhân chính là 'Huyền Thủy Trạch Thánh Kinh', chính là tu pháp tướng của đại thần thượng cổ Vũ Trạch, lĩnh hội đại đạo pháp lý đều có quan hệ với nước.
"Nước. . ."
Lý Tu Viễn trầm ngâm một hồi, rất nhanh cười nói: "Vậy ta liền tiễn ngươi một bức ‘Phong Vũ Như Hối Đồ' được chứ?" (Phong vũ như hối đồ: bức tranh mưa gió mịt mù.)
Hoàng Trạch vui mừng quá đỗi, cúi rạp người thi lễ: "Hoàn toàn do tiên sinh làm chủ."
Rất nhanh, bút mực giấy nghiên đều chuẩn bị tốt.
Lý Tu Viễn tiện tay cầm lên nhánh bút lông mình thường dùng nhất, hai chữ "Sơn hà" như ẩn như hiện trên thân bút, mí mắt của Chúc Chiếu chân nhân cùng Hoàng Trạch nhảy lên.
Có trời mới biết đây cũng là một kiện Huyền Bảo hay là Tiên Khí ghê gớm bao nhiêu.
Lý Tu Viễn chuẩn bị viết, trong lòng Chúc Chiếu cùng Hoàng Trạch tràn đầy kích động.
Có thể tận mắt quan sát Lý tiền bối vẽ tranh ở khoảng cách gần như vậy, cơ hội lĩnh hội vô thượng đại đạo này quá hiếm có.
Vẩy mực.
Từng tia đạo vận bắt đầu lưu chuyển, trong mắt Chúc Chiếu cùng Hoàng Trạch lộ ra vẻ si mê.
Phong Vũ Như Hối Đồ đang được Lý Tu Viễn phác hoạ ra bóng dáng mây đen, thật vừa đúng lúc ngoài trời đột nhiên tối xuống.
Ngắn ngủi mấy hơi thở, bầu trời vốn dĩ trong xanh trở nên dày đặc mây đen, mơ hồ có sấm rền nhấp nhô, rất hiển nhiên sắp xảy ra một trận mưa to.
Lý Tu Viễn còn đang chuyên tâm vẽ tranh, hai người Chúc Chiếu chân nhân cùng Hoàng Trạch lại bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về bầu trời phía ngoài cửa sổ, mặt mũi tràn đầy rung động kinh hãi cùng vẻ không thể tin được.
Trời ơi, Lý tiền bối vẽ tranh vậy mà trực tiếp dẫn động thiên tượng!
Cái này mẹ nó phải có tu vi cùng tạo nghệ đạo pháp kinh khủng bực nào mới có thể tùy tâm sở dục làm được như vậy chứ? !
Lý tiền bối thật sự là đáng sợ. . .