Chương 20: Vô Sinh đại đế! (3)

"Không biết ngươi có biết Vô Sinh đại đế hay không?"

Đạm Đài Thanh Âm lạnh lùng mở miệng.

Hạ Vô Cực sửng sốt một chút, cau mày nói: "Ta chưa từng nghe qua Vô Sinh đại đế, nhưng cái tên Vô Sinh lão nhân này thì lại đã từng thấy qua bên trên cổ tịch."

"Vô Sinh đại đế cùng Vô Sinh lão nhân là cùng một người, chính là một vị đại tu sĩ vô cùng tuyệt diễm tu vi Độ Kiếp cảnh tại vạn năm trước của Nam Cảnh ta, nghe đồn hắn vốn chỉ là một đạo nhân chơi cờ tại thế tục, sau đó lĩnh ngộ đại đạo từ bên trong kỳ nghệ, sau đó chỉ bỏ ra ba ngàn năm liền độ kiếp phi thăng. ."

"Nam Cảnh ta lại từng có kỳ nhân như thế sao? !"

Trên mặt Hạ Vô Cực lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đạm Đài Thanh Âm nói ra: "Vô Sinh đại đế không chỉ có là người Nam Cảnh, mà còn xuất thân từ cảnh nội Đại Hạ các ngươi. . . Đương nhiên, vạn năm trước nơi này còn không gọi là Đại Hạ."

"Lại còn có loại chuyện này. . ."

Hạ Vô Cực một mặt sợ hãi thán phục, hắn lần đầu tiên nghe nói đến loại bí văn này, ngược lại bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:

"Lần này Đạm Đài tiên tử đến Đại Hạ chẳng lẽ chính là vì Vô Sinh đại đế này sao? !"

Đạm Đài Thanh Âm khẽ gật đầu, trả lời:

"Không sai, có người đạt được một phần ngọc giản hư hư thực thực do hậu nhân của Vô Sinh đại đế lưu lại, bên trên ngọc giản chỉ rõ động phủ tiềm tu cuối cùng trước khi Vô Sinh đại đế phi thăng ngay ở chỗ này.

Không chỉ riêng ta, không ít người biết được tin tức này cũng đã ra roi thúc ngựa chạy đến Đại Hạ các ngươi."

"Trách không được nhìn thấy không ít tu sĩ lạ lẫm có thực lực mạnh mẽ dọc theo con đường này. . Hóa ra cũng là vì động phủ của Vô Sinh đại đế mà đến."

Hạ Vô Cực thì thào nói ra.

Giọng điệu của Đạm Đài Thanh Âm chậm lại, nhìn Hạ Vô Cực nói:

"Ta đã nghiên cứu qua hai ngày này, vị trí động phủ của Vô Sinh đại đế cách Thái Âm Tông mà Hạ Hoàng tử đi bái phỏng chuyến này không xa.

Lần này Hạ Hoàng tử muốn đi tới Thái Âm Tông để hạ lễ cho Pháp Tướng lão tổ kia sao?

Đến lúc đó nếu không ngại có thể đem tin tức này tiết lộ cho hắn, hợp tác cùng hắn, sau đó nếu như động phủ của Vô Sinh đại đế mở ra mà có hắn giúp đỡ, chuyến này liền càng có thêm mấy phần tự tin.

Không biết ý của Hạ Hoàng tử như thế nào?"

Hạ Vô Cực nghe xong lập tức đại hỉ, vội vàng đáp ứng ngay.

"Đạm Đài tiên tử yên tâm, ta thân là Tam Hoàng tử của Đại Hạ Quốc, lại đem lễ tới cửa, Thái Âm lão tổ ít nhiều cũng sẽ cho ta mấy phần giao tình, chuyện hợp tác tất nhiên không có vấn đề."

"Vậy thì làm phiền Hạ Hoàng tử phí tâm rồi."

Đạm Đài Thanh Âm cười nhẹ một tiếng, trong lòng Hạ Vô Cực nở hoa.

"Nếu như việc này đã nói xong, Thanh Âm còn muốn. ."

"À à, Vô Cực liền cáo lui, không quấy rầy Đạm Đài tiên tử thanh tu nữa."

Hạ Vô Cực nhanh chóng quay người rời khỏi.

Đạm Đài Thanh Âm nhìn thấy bóng lưng Hạ Vô Cực rời khỏi, ánh mắt một lần nữa trở xuống một cái ngọc giản cổ trên tay.

"Cuối cùng cũng xem đến một phần cổ kỳ phổ cuối cùng mang đi từ Thánh Địa. . Nếu như Vô Sinh đại đế kia lĩnh ngộ đại đạo từ bên trong kỳ nghệ, pháp trận cấm chế ngoài động phủ tất nhiên cũng có quan hệ cùng kỳ đạo.

Ta hao tâm tổn trí nghiên cứu kỳ nghệ, khẳng định có chỗ trợ giúp đối với việc phá giải pháp trận cấm chế tranh đoạt cơ duyên.

Mượn nhờ Hạ Vô Cực giật dây Thái Âm lão tổ xem như một cái dự phòng, phòng sau này nếu cần sử dụng cường lực để qua ải thì phải nhờ tới hắn.

Chủ yếu vẫn phải dựa vào chính mình, nếu như chuyến này thuận lợi, sau đó phân cho bọn hắn một chút tài nguyên pháp bảo cũng không quan trọng.

Sau lưng ta có Phạm Âm Thánh Địa, hắn chỉ là một tu sĩ Pháp Tướng cũng sẽ không dám có ý định xấu. ."

Thấy mọi thứ đều thuận lợi, Đạm Đài Thanh Âm tiếp tục bắt đầu nghiên cứu cổ kỳ phổ.

. . . .

"Rầm rầm. . ."

Bên trong nồi sắt màu đen đun nhừ từng khối thịt thú vật, Lý Tu Viễn tiện tay thêm vào chút gia vị, mùi thơm mê người lập tức tràn ngập ra.

"Lộc cộc."

Tiểu bạch hồ ngồi xổm ở đó vừa nuốt nước miếng, hiển nhiên là thèm không chịu nổi rồi.

Lý Tu Viễn nhịn không được bật cười: “Đừng nóng vội, xong ngay đây."

Tiểu bạch hồ cực kỳ nhân tính gật gật đầu, giống như đang nói "Biết rồi".

Đồ Sơn Nguyệt đã sớm nhận ra hiện trong nồi nấu thịt chính là mấy yêu quái thối truy sát nàng trước kia.

Mình bị thương bị đánh về nguyên hình cũng là bởi vì mấy người xấu này.

Hiện tại bọn hắn trở thành thịt trong nồi, nàng tất nhiên là vui vẻ nhất.

Trong lòng Đồ Sơn Nguyệt nghĩ tốt nhất chính là tên thủ lĩnh bại hoại kia tự mình đến bắt mình liền tốt, đến lúc đó khẳng định cũng bị vị này lột da rút gân ném vào nồi nấu.

Lý Tu Viễn cũng không biết trong lòng tiểu bạch hồ đang có chủ ý xấu gì. Nói thật hắn cũng có chút thèm, có lẽ là quá lâu không ăn thịt rừng, thịt trong nồi này quả thật thơm không chịu nỗi.

"Chúc lão, làm phiền ngươi giúp ta ra sau lấy mấy phần bát đũa."

Lý Tu Viễn thuận miệng phân phó.

Chúc Chiếu chân nhân liền vội vàng đứng lên: “Ta đi ngay."

Lý tiền bối đã phân phó, hắn làm sao có thể không làm theo chứ.

Lý Tu Viễn nhìn xem bóng lưng bận rộn của Chúc Chiếu chân nhân, trong lòng còn có chút đắc ý nhỏ.

Hắn xem như cũng là người đầu tiên đi lấy thân phận phàm nhân chỉ huy tu sĩ làm việc.

Ai bảo tạo nghệ thư hoạ của mình lợi hại, ngay cả tu sĩ đều bội phục chứ, quả nhiên người có tài hoa cho dù ở vị trí nào đều có thể nhận được sự tôn trọng.

Chúc Chiếu chân nhân rất nhanh liền trở về, không chỉ có mang theo bát đũa, còn mang đến hai người.

"Lý tiên sinh. . ."

Hoàng Trạch chân nhân cùng học trò cưng Bạch Kính Hiên của hắn có chút ngượng ngùng đứng tại trước mặt Lý Tu Viễn.

Chúc Chiếu chân nhân nhẹ nhàng nói: "Lý tiên sinh, mấy tên ăn chực tới."

"Ngươi. ."

Hoàng Trạch tức giận trừng Chúc Chiếu một chút, da mặt có chút thẹn đỏ.

Lý Tu Viễn lại không hề để tâm, cười nói: "Tới tới tới cùng ăn, ba người ta thật đúng là ăn không hết một nồi lớn như thế."

"Vâng, đa tạ tiên sinh."

Mặt mày Hoàng Trạch hớn hở liền xông tới, Chúc Chiếu chân nhân trợn trắng mắt lớn

"Đây là. ."

Hoàng Trạch chân nhân liếc qua trong nồi, trở nên kinh hãi.

Lấy ánh mắt của hắn, tự nhiên nhìn ra trong nồi không phải là thịt thú vật bình thường, bên trong khói trắng mờ mịt kia ẩn chứa tinh hoa tinh lực dồi dào, nghiễm nhiên là yêu tu Kim Đan cảnh mới có thể có.

Tuy nhiên nghĩ đến tu vi của Lý tiền bối, Hoàng Trạch lập tức bình thường trở lại.

Lấy bản lãnh của Lý tiền bối, coi như giết mấy Yêu Hoàng để nhắm rượu đều bình thường, chả có gì phải ngạc nhiên cả.

"Có thịt tất nhiên không thể thiếu rượu, Trúc Diệp Thanh của ta chỉ còn có ít, nếu không hai vị cứ ăn trước, ta đi lấy mấy bình. . ."

Lý Tu Viễn đang muốn đứng lên, Chúc Chiếu cùng Hoàng Trạch cũng đã bị dọa nhảy dậy trước. Hai người hắn đều bị dọa sợ.

Mẹ nó, để Lý tiền bối tự mình xuống bếp đã vô cùng áy náy rồi, mình ăn nhờ ở đậu còn muốn Lý tiền bối tự mình đi mua rượu sao? Nếu như vậy thì đi ra ngoài sẽ bị thiên kiếp đánh đó nha, bọn hắn cũng không dám làm càn như vậy.

"Không cần không cần, không cần làm phiền tiên sinh, ta có rượu rồi."

Chúc Chiếu chân nhân vội vàng xuất ra một bầu rượu từ trong vòng tay trữ vật.

"Ha ha, vậy được, hôm nay liền nếm thử rượu của Chúc lão. ."

Lý Tu Viễn đã sớm biết Chúc Chiếu cùng Hoàng Trạch là tu sĩ, cho nên cũng không kinh ngạc đối với hành vi hắn lấy rượu từ trong vòng tay trữ vật, ngược lại có chút ít chờ mong.

Không biết rượu của tu sĩ uống cùng rượu hắn tự làm khác nhau ở chỗ nào nhỉ?