Chương 19: Đệ nhất tiên tử Tu Chân giới, Đạm Đài Thanh Âm! (2)

Một đầu heo rừng, một con hươu bào ngu ngốc, đang êm đẹp đột nhiên đâm đầu chết tại trước cửa tiệm của mình sao?

Lý Tu Viễn nhìn cánh cửa hoàn hảo không chút tổn hại nào, liền không tin.

Chúc Chiếu chân nhân hướng về trong tiểu điếm nhìn một cái, ánh mắt rơi vào trên những bức tranh kia.

Hắn đang muốn ám chỉ là những bức tranh kia của Lý tiền bối ngươi đã đánh chết hai tiểu yêu không có mắt này.

Lý Tu Viễn thuận theo ánh mắt của Chúc Chiếu chân nhân nhìn lại, trong nháy mắt liền hiểu rõ.

Hóa ra là vì tranh chữ của ta mà tới, chẳng nhẽ muốn cầu chữ hay sao?

Cho nên đặc biệt kiếm ít thịt rừng đến để lấy lòng mình?

Mình là phàm nhân, không có cách nào tu hành, linh thạch pháp bảo của Tu Chân giới vô dụng đối với mình, hắn lại đang duy trì hình tượng nhã sĩ thế tục khí khái, đưa vàng bạc châu báu cũng quá tục, có vẻ như đưa ít thịt rừng tới đây để mình có bữa ăn ngon là sự lựa chọn không thể thích hợp hơn.

Lý Tu Viễn đã hiểu, trong lòng nhịn không được thầm nghĩ: Chúc lão đầu này thật đúng là có tâm.

Nếu như Chúc lão đầu đã không muốn nói thẳng là tới tặng lễ, cố ý nói con heo rừng và huơu bào này tự đâm đầu chết trước cửa thì hắn cũng không phơi bày.

"Nếu như vậy, vậy ta thật sự là có lộc ăn rồi. . ."

Lý Tu Viễn cười nói: "Hai đầu thịt rừng này mập mạp cường tráng, một mình ta tuyệt đối ăn không nổi, tiếp theo kiếm đồ tể mổ ra, chia cho các hương thân chung quanh phường thị nếm thử một chút a. ."

Chúc Chiếu chân nhân cung kính nói: "Tiên sinh thật sự là có thiện chí giúp người."

Yêu tộc luyện thể, một thân máu thịt dồi dào tinh nguyên, chớ đừng nói chi là máu thịt của yêu tu Kim Đan cảnh, người bình thường ăn được một ngụm sợ là có thể miễn bệnh, giảm đau, sống lâu hơn nhiều năm.

Phàm nhân ở xung quanh phường thị Thái Âm sơn có thể ở gần Lý tiền bối thật sự là phúc phận đã tu luyện mười tám đời.

Lý Tu Viễn lúc này đem thịt rượu mua được thả xuống, đi tìm đồ tể quen biết đến giúp đỡ xử lý heo rừng cùng hươu bào hoang dã.

Hắn vốn còn muốn tìm thợ săn trước đó bán tiểu bạch hồ cho hắn tới cùng, hỏi thăm qua mới biết được thợ săn kia đột nhiên phát bệnh dữ qua đời mấy ngày trước.

Lý Tu Viễn bỗng cảm thán sinh tử vô thường, sinh mệnh phàm nhân như cỏ rác.

Ngay tại thời điểm Lý Tu Viễn để đồ tể nhanh chóng lột da róc xương heo rừng cùng hươu bào, chuẩn bị một bữa ăn hoành tráng vào buổi tối, thì một phi thuyền đang nhanh chóng bay về phía Thái Âm Tông.

Phi thuyền có bộ dáng như một tòa lâu thuyền cực lớn, lấy lưu ly làm ngói, kim tinh làm khung, phía trên có từng tầng từng tầng ánh sáng phù văn pháp trận chói lọi lóe ra, lộ ra vẻ vô cùng rộng lớn khí phái.

Những tu sĩ nhìn thấy phi thuyền đi qua đều nhao nhao nhịn không được cảm thán: "Thật không biết là nhân vật cao cao tại thượng nào đang ngồi ở trong phi thuyền cấp pháp bảo cực phẩm."

Hạ Vô Cực thoáng sửa sang lại dáng vẻ, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí đi về phía bóng lưng vị phong thái trác tuyệt, tựa như thiên nữ hạ phàm đang đứng thẳng ở đầu thuyền kia.

Thân là Tam Hoàng tử của Đại Hạ Quốc, lần này hắn vốn đại biểu cho Hạ Hoàng mang theo lễ vật tiến về Thái Âm Tông dâng lễ cho lão tổ Thái Âm Tông vừa mới tấn thăng Pháp Tướng cảnh.

Nhưng chưa từng nghĩ đến vậy mà nửa đường đụng phải truyền nhân Phạm Âm thánh địa, danh xưng đệ nhất tiên tử Nam Cảnh, Đạm Đài Thanh Âm, Đạm Đài tiên tử.

Khi Hạ Vô Cực lần đầu tiên nhìn thấy Đạm Đài Thanh Âm liền kinh động như gặp thiên nhân, vô ý thức liền không nhịn được buộc miệng mời nàng lên phi thuyền một lần, kết quả không nghĩ tới vậy mà Đạm Đài tiên tử thật sự lại đồng ý.

Hiện tại Hạ Vô Cực đang hồi tưởng lại vẫn cảm thấy tựa như nằm mơ.

Chẳng lẽ Đạm Đài tiên tử lại coi trọng mình hay sao?

Không thể chứ, Tu Chân giới Nam Cảnh có không biết bao nhiêu thiên tài tuấn kiệt, tu sĩ yêu nghiệt khuynh đảo vì dung nhan của Đạm Đài tiên tử, nguyện làm nô lệ dưới váy nàng, thậm chí có không ít cao nhân Pháp Tướng si mê nàng vô cùng, như vậy thì dựa vào cái gì mà nàng lại coi trọng một Hoàng tử nho nhỏ Hạ Quốc như mình chứ.

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Hạ Vô Cực vẫn có mấy phần vọng tưởng.

Ngộ nhỡ như vậy thì sao?

Ngộ nhỡ Đạm Đài tiên tử ưa thích người như ta thì sao, ai cũng khó mà nói được đúng không?

Nghĩ như vậy, Hạ Vô Cực đi đến bên cạnh bóng lưng kia, cung kính hỏi thăm một tiếng:

"Đạm Đài tiên tử, tiệc rượu đã chuẩn bị tốt, có thể ăn bữa tối cùng Vô Cực hay không?"

"Không cần."

Giọng nói trong trẻo như tiếng phượng kêu vang lên tại bên tai Hạ Vô Cực, để tim của hắn cũng vì đó hơi run run một cái.

Đạm Đài tiên tử không chỉ có dung nhan tuyệt thế, mà ngay cả giọng nói đều dễ nghe như vậy.

"Hạ Hoàng tử không cần để ý đến Thanh Âm, cứ tự nhiên là được."

"Nhưng mà. ."

Hạ Vô Cực bị cự tuyệt, còn có chút chưa từ bỏ ý định, vừa định tranh thủ nói tiếp hai ba câu, chợt thấy nàng chậm rãi xoay người lại.

Đó là một dung nhan tuyệt thế khuynh đảo chúng sinh, lông mày, con mắt, cái mũi, bờ môi không một chỗ nào mà không đẹp, phảng phất như là kiệt tác của tạo hóa, thần vận khí chất càng siêu phàm thoát tục, liền xem như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm cũng không hơn gì thế này.

Hạ Vô Cực lộ ra vẻ si mê, ngơ ngác đến mức quên đi mình đang định nói cái gì.

Đạm Đài Thanh Âm nhìn người nam nhận bị tùy ý chọn ra làm bia đỡ đạn này, nhịn không được có chút nhíu mày, sau khi suy tính một phen mở miệng nói: "Hạ Hoàng tử, có mấy lời ta muốn nói thẳng với ngươi.

Sở dĩ ta chấp nhận lên phi thuyền của ngươi là bởi vì có chút ong bướm quấy nhiễu đến phiền phức vô cùng, muốn tại nơi này của Hạ Hoàng tử thanh tịnh một lát, nếu như Hạ Hoàng tử cũng giống như những tên kia quấy rối ta, vậy ta cũng chỉ có thể cáo từ mà thôi."

Hạ Vô Cực nghe nói như thế, vội mở miệng:

"Đừng đừng, Đạm Đài tiên tử đừng hiểu lầm, Vô Cực hoàn toàn chính là hâm mộ tiên tử, đồng thời cũng không có một chút tâm tư khinh nhờn quấy rầy, từ giờ trở đi Vô Cực sẽ không bao giờ tới quấy rầy tiên tử thanh tu nữa."

Nói xong, Hạ Vô Cực quay người liền muốn rời khỏi.

Đạm Đài Thanh Âm thấy Hạ Vô Cực rất hiểu chuyện, lại có chút mềm lòng, thầm nghĩ có phải mình nói nặng quá hay không, nghĩ nghĩ lại mở miệng gọi Hạ Vô Cực lại, nói ra:

"Hạ Hoàng tử có muốn biết mục đích lần này ta đến Hạ Quốc hay không?"

Hai mắt Hạ Vô Cực tỏa sáng, thốt ra: "Tất nhiên là muốn, tiên tử nói nhanh đi. . à không, tiên tử từ từ nói là được."

Chỉ cần có thể nói thêm mấy câu cùng Đạm Đài tiên tử, Hạ Vô Cực liền sướng đến phát rồ rồi.