Chương 48: Đến nơi an toàn trú ẩn

Hắn cắn răng nghĩ. Hắn không vận dụng năng lực phong bế các loại phản ứng hóa học liên quan đến cảm xúc, mà dùng bản chất của chính mình đến đối phó với quá trình "Nhận thức ban đầu" tiếp theo.

"Tiểu Tuyết, đây là Lâm Phong Lâm đại ca. Chính anh ấy đã đưa chị đến đây tìm em! Hôm nay chúng ta có thể được cứu, tất cả đều nhờ vào anh ấy!”

Lâm đại ca? Dường như gọi rất thân thiết gần gũi, chẳng lẽ... Liễu Tuyết nhìn chị của mình rồi lại nhìn người đàn ông trước mặt đang ra vẻ như tượng đá này nhưng lại có chút căng thẳng. Cô thấy, người đàn ông này ngoại trừ cơ bắp không tệ ra thì những thứ còn lại dường như rất bình thường, làm sao hắn có thể xứng với chị gái quốc sắc thiên hương của cô chứ?

“Tôi là Liễu Tuyết, cám ơn anh!”

“À! Không có gì! Đây là việc phải làm cả!”

Đừng thấy lúc Lâm Phong và Phương Vũ cãi nhau đều rất chanh chua, cay nghiệt, nhưng đến khi hắn vừa một cô gái xa lạ, nếu như không phong bế cảm xúc thì lập tức đần độn đến chín mươi chín phần trăm.

Tất cả mọi thứ đều bị Liễu Tuyết nhìn thấy hết.

Rất khẩn trương! Thoạt nhìn giống như là một người đàn ông rất đần độn, tên này không phải thật sự là bạn trai của chị gái đấy chứ? Trong lòng Liễu Tuyết khẽ động, cô có một chủ ý, cô vươn tay ra tỏ ý muốn bắt tay.

Nhưng cô lại không biết, tuy rằng Lâm Phong rất sợ nói chuyện với người đẹp xa lạ, nhưng đối với việc bắt tay lại cầu còn không được.

Trong nháy mắt, lòng bàn tay của hai người chạm vào nhau. Con cừu nhỏ còn tự cho mình là sói xám lại hồn nhiên không biết toàn thân từ trên xuống dưới của mình đã bị nhìn hết sạch.

"34D, hơn nữa còn có tiềm năng tiếp tục phát triển. Thứ đó…Sao lại bị rách rồi? Từ tình huống hư hỏng phân tích, suy luận từ tình trạng cơ bắp chân, xương cốt, hẳn là do vận động khi khiêu vũ đã gây ra tổn thương quá độ, hơi có chút tiếc nuối…"

“Quả nhiên là rất căng thẳng! Hình như đây là một người đàn ông dễ bắt nạn, rất thành thật, rất thuần khiết..."

Trong lòng Liễu Tuyết kỳ diệu suy nghĩ tầng tầng lớp lớp, nhưng lại không biết mình đã bị “Lộ hàng” đến mức không còn gì để “Lộ”.

Lý Tuệ Nghiên và Lăng Vi cũng tới giới thiệu bản thân một cách đơn giản. Chỉ là hai người lại không phạm phải sai lầm "Chủ động dâng mình tới cửa để người ta lột sạch". Còn cô gái cuối cùng, cô ấy đeo kính gọng vàng, mặc một bộ âu phục màu đen của người quản lý chuyên nghiệp, dung mạo khá xinh đẹp. Vừa nhìn đã biết đây là một nữ cường. Cô cũng giống như Lăng Vi, vẫn một mực dụng tâm quan sát Lâm Phong.

"Tên tôi là Bạch Cúc! Chuyện quái gì đang xảy ra ngoài đó vậy?”

Lâm Phong nói đơn giản mọi chuyện lại một lần. Điều làm Lâm Phong vui mừng chính là, trải qua lần giày vò này, chứng chướng ngại giao tiếp với người xa lạ của hắn đã tốt hơn không ít. Đúng lúc này, Liễu Tuyết hét lớn: "Chị ơi! Mẹ thì sao? Mẹ đang ở đâu?"

Liễu Mi kéo cô ấy sang một bên, ở trong góc nhỏ giọng kể lại chuyện đã xảy ra trước đó. Mà vẻ mặt của bạn thân của Liễu Tuyết là Lý Tuệ Nghiên cũng đầy sự lo lắng, gần như là muốn khóc lên.

Ngược lại, người phụ nữ trẻ tuổi tên là Bạch Cúc trước mặt này và Lăng Vi người mặc lễ phục dạ hội màu đỏ, dáng người dị thường nóng bỏng này, mặc dù hai người đang khiếp sợ nhưng đều đang cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, muốn làm cho mình tỉnh táo lại.

Người hỏi là Bạch Cúc: "Anh Lâm, lời anh nói có nghĩa là hiện tại trên thế giới này, nơi nào cũng có những con quái vật như vậy sao?"

"Đúng vậy!"

"Tiếp theo chúng ta nên đi như thế nào? Anh có đề nghị gì không?"

"Lấy tòa nhà này làm trung tâm, không tính bên trong tòa nhà này, trong phạm vi một km, số lượng quái vật đã vượt quá một trăm con. Trong đó có mười lăm con là thể hoàn thành. Nếu chúng ta rời khỏi nơi này, một khi vị trí bị bại lộ thì nhất định sẽ bị bọn nó vây công."

"Đề nghị của tôi chính là, chúng ta nên tìm một nơi an toàn để tránh trước!"

"Anh Lâm, anh nghĩ đến đâu thì an toàn hơn?"

"Tôi nghĩ đến một chỗ. Chỉ là muốn đi đến đó thì thì có chút nguy hiểm. Mấy người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Ví dụ như...."

Lâm Phong nhìn chân Bạch Cúc và Lăng Vi một chút: "Trước tiên hãy bỏ gót giày cao gót trên chân các cô đi!"

Bởi vì buổi chiều Lý Tuệ Nghiên và Liễu Tuyết có hoạt động nên lúc này chân đã sớm mỏi nhừ, sắp không chịu nổi rồi. Bữa tiệc tối lần này ngược lại, lại đi giày thể thao nên khá thoải mái.

Bây giờ Lâm Phong ở chỗ này chậm rãi nói chuyện với các cô ấy còn có một nguyên nhân khác không nói ra, đó chính là hiện tại hắn rất mệt mỏi!