Tuy nhiên, những lo lắng của cô đã không thành sự thật. Ngay sau đó có người đến gần phòng vệ sinh nữ, sau đó có tiếng gõ cửa. Sau khi cánh cửa mở ra, những gì Lăng Vi nhìn thấy là một phụ nữ trẻ trong bộ đồng phục màu trắng, đứng ở cửa với khuôn mặt đẫm nước mắt. Cô ấy rất xinh đẹp, ngoại hình rất giống Liễu Tuyết. Đây chắc hẳn là chị gái trong truyền thuyết của Liễu Tuyết. Còn bộ ngực đấy, theo bản năng của phụ nữ, Lăng Vi không tự chủ được mà so sánh ngực của mình với ngực của cô ấy, dường như của cô ấy lớn hơn mình một chút.
Hai chị em đoàn tụ nhanh chóng ôm chầm lấy nhau, nhưng Lăng Vi không có tâm trạng để xem cảnh đoàn tụ này mà chuyển sự chú ý của mình sang người đàn ông đi theo cô ấy.
Người đàn ông kia lặng lẽ đi tới, điều đầu tiên cô chú ý không phải là ngoại hình của hắn mà là thân trên trần trụi của hắn. Hắn có làn da khỏe mạnh như gấm, cơ bắp trên người rất cường tráng, cân đối. Điều chói mắt nhất chính là làn da dính rất nhiều máu, mà trên tay hắn còn đang dùng khăn trải bàn màu trắng lau thứ gì đó. Rất nhanh cô đã thấy rõ ràng, đó là máu.
Thấy Lăng Vi chú ý tới mình, hắn chỉ gật đầu, sau đó vặn vòi nước rửa tay. Máu và nước trộn lẫn vào nhau, nhất thời nhuộm đỏ cả chậu rửa mặt.
Lăng Vi bước ra khỏi phòng vệ sinh và nhìn về phía sảnh của quán bar, nơi cô đã rất vất vả để trốn thoát. Ngoài những bộ xương người bị ăn thịt khủng khiếp đến không nỡ nhìn thì còn có xác quái vật nằm rải rác khắp nơi.
Người đàn ông rửa tay, thoải mái nói: “Yên tâm đi! Bởi vì tầng này gần với tầng trên cùng, quá cao mà chúng không thể đi thang máy nên số tên lên đây ăn chỉ có mười hai người, và bây giờ chúng đều nằm ở đó."
Lăng Vi rất nhanh đã biết rằng người đàn ông ngực trần này chính là người đã đưa chị gái của Liễu Tuyết từ tầng dưới chót lên tầng mười tám của khách sạn Hồng Phong để giải cứu họ. Hắn là cứu viện duy nhất của họ trong tình huống tuyệt vọng này.
Sau khi tự giới thiệu ngắn gọn, cô nhanh chóng biết rằng người đàn ông này tên là Lâm Phong.
Chướng ngại khi giao tiếp với người xa lạ luôn là tật xấu làm Lâm Phong rất đau đầu.
Tuy rằng bản tính của hắn đã vô cùng khó chịu nhưng việc gặp mặt, nói chuyện lần đầu tiên với người xa lạ luôn là một chuyện vô cùng khó chịu đối với Lâm Phong. Nếu như đối phương lại còn là một người đẹp , vậy chẳng khác nào đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, quả thực chính là hưởng thụ cảm giác chịu tra tấn của thập đại cực hình thời Mãn Thanh. Khi đó triệu chứng chính là mặt đỏ tai hồng, thậm chí đến mức đỏ như mặt khỉ.
Điều thú vị hơn chính là nếu người đẹp xa lạ đổi thành bác gái, bà già thì biểu hiện của Lâm Phong sẽ rất bình thường, đến nỗi hắn thường bị Phương Vũ trêu chọc là "Lão phụ khống". Đương nhiên, đợi sau khi hai bên quen thuộc thì tật xấu cổ quái này của hắn sẽ nhanh chóng biến mất. Cho nên khi đối mặt với loại tình huống này, phần lớn cách làm của Lâm Phong là chờ người đó tự giới thiệu trước, như vậy "Bệnh tình" sẽ giảm bớt rất nhiều…
Đối với tật xấu này của hắn, Trần Đào Đào đã kê một đơn thuốc: Đi đến quán bar, chủ động nói chuyện với người đẹp xa lạ. Lặp đi lặp lại nhiều lần, thói quen sẽ dần tốt lên. Chỉ là cách tốt thì tốt đấy nhưng vấn đề là hắn chưa từng thử lần nào.
Vì vậy, cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa cải thiện được vấn đề này. Hôm nay hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhìn thấy một nhóm người đẹp lao ra từ trong toilet, ngoại trừ Liễu Tuyết ra thì ba người còn lại, tất cả đều là người đẹp xa lạ nên lúc này Lâm Phong có chút đau đầu.
Người xa lạ, người phụ nữ xa lạ, người phụ nữ xinh đẹp xa lạ, ba rưỡi người phụ nữ xinh đẹp (Liễu Tuyết tính một nửa), còn có chuyện gì đáng sợ hơn chuyện này không? Gần như trong nháy mắt, hoàn toàn là bản năng, toàn bộ huyết khí từ nửa người dưới dâng lên nửa người trên. Nếu không phải hắn vừa mới học được năng lực khống chế máu lưu động từ người cổ rắn, làm chậm tốc độ lưu thông máu, nếu không mặt đã sớm đỏ như khỉ rồi.
Đối với tật xấu này của mình, Lâm Phong đã sớm muốn chữa trị, chỉ là vẫn không có cơ hội, hoặc là nói, chính hắn không cho mình cơ hội này. Nhưng tình hình hôm nay...
"Chết thì chết một lần thôi! Có thể khó chịu đến đâu chứ?"