Chương 46: Cô ta không sợ mình sẽ gọi quái vật đến đây sao?

Người con gái tài sắc vẹn toàn đó là bạn thân của cô, sau khi rút kinh nghiệm xương máu cô ấy đã thuyết phục cô:

“Một tên nhà thơ vô dụng! Ngoài việc làm mấy bài thơ chua xót để dỗ dành những cô gái ngu dốt ra thì tác dụng duy nhất là làm thuốc phiện tinh thần cho những kẻ tự ái và có khuynh hướng tự tử!”

Vốn là một cô gái thông minh, sau khi so sánh giữa hai câu chuyện, cộng với lời khuyên của bạn thân mình thì Lăng Vi, người đang đắm chìm trong tình yêu đột nhiên tỉnh táo lại, sau đó đưa ra một lựa chọn đúng đắn: Chia tay.

Sau khi lên đại học, dáng người của Lăng Vi càng ngày càng đầy đặn, thậm chí còn được xếp vào hàng ngũ những người ngực khủng. Bên cạnh Lăng Vi cũng bắt đầu có nhiều người theo đuổi. Tuy nhiên, não và ngực của cô cùng nhau phát triển. Cô không chỉ hiểu ra đạo lý nhân sinh "Tình yêu cần sữa và bánh mì" mà còn nhận ra "Không chiếm được mới là tốt nhất" và "Phụ nữ nên lấy người đàn ông yêu mình hơn là người mình yêu".

Cô trời sinh vốn đã xinh đẹp nhưng lại không có bạn trai thực sự. Sự lạnh lùng làm cô trở thành người tình trong mộng của mọi chàng trai. Cô càng cao sang, càng tỏ ra coi thường đàn ông thì chất lượng người theo đuổi cô càng tốt. Sau hàng ngàn sự lựa chọn, cô đã tìm thấy một người đàn ông khiến cô ấy hài lòng về mọi mặt, và anh ấy yêu cô nhiều hơn cô yêu anh ấy.

Là người tình hoàn mỹ của các chàng trai, Lăng Vi thành công trở thành kẻ định của nhiều cô gái, cũng vì vậy mà những lời đồn đại ác ý cũng không ít, nổi tiếng nhất chính là truyền thuyết bộ ngực giả của cô. Tỷ như nữ sinh kia cũng xinh đẹp như cô nhưng hơi kém về bộ ngực. Người đấy với cô như là sao hỏa đụng phải trái đất, là đối thủ một mất một còn của cô. Chỉ là trong mắt Lăng Vi, Liễu Tuyết cũng chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành mà thôi, thậm chí còn không đủ tư cách để trở thành kẻ thù của cô.

Hội cựu học sinh hôm nay, thật ra trước đó Lăng Vi cũng không hề biết lòng dạ bẩn thỉu của hiệu trưởng và các cựu học sinh. Việc cô nhận lời khiêu vũ từ các đàn anh đi trước, những người hiện tại đã là doanh nhân, người nổi tiếng trong xã hội hoàn toàn là phép lịch sự và sự chuẩn bị “Vốn liếng” trong giao tiếp ngoài xã hội sau khi ra trường.

Sau khi cô gái nhỏ ngu xuẩn từ bỏ cơ hội bước vào xã hội thượng lưu, mượn cớ rút lui sớm, Lăng vi đang định đến phòng vệ sinh để chỉnh trang lại dung nhan thì tai họa từ trên trời giáng xuống.

Vô số quái vật hình người đang đói khát đã đột nhập vào khách sạn Hồng Phong, và quán bar trên tầng 18 cũng không ngoại lệ. May mắn thay, cô đã thoát khỏi cuộc tấn công của quái vật và kịp thời trốn vào khu vệ sinh để ẩn náu.

Trong khoảng bốn mươi phút tiếp theo, cô và đối thủ một mất một còn của mình giống như những con cừu run rẩy. Họ phải chịu đựng những âm thanh nhai cót két phát ra từ cánh cửa, tiếng gầm rú của những con quái vật và tiếng la hét của những người còn sống sờ sở mà bị ăn sống. Chuyện duy nhất họ có thể làm là liên tục kêu cứu từ chiếc điện thoại di động đã không còn kết nối.

Trớ trêu thay, mặc dù điện thoại của mọi người đều không gửi được tin nhắn vì lý do chung là “Mạng bận không kết nối được” nhưng khi đã gần 9 giờ, trừ người phụ nữ có điện thoại bị hỏng ra thì ba người còn lại đều đã nhận được một tin nhắn cảnh báo công khai, nói rằng một thảm họa sinh hóa quy mô lớn đã xảy ra trong thành phố và yêu cầu tất cả người dân trốn ở nhà và chờ giải cứu. Nội dung thông tin rất chi tiết, thật hiếm khi nó không bị giả như trước, rất thẳng thắn nói với toàn dân rằng quái vật là biến dị từ những người hôn mê hàng loạt lúc buổi trưa.

Đối với người bị mắc kẹt trong phòng vệ sinh như bọn họ, có lẽ không biết sự thật còn vui hơn, để họ còn giữ được hy vọng hão huyền là sẽ được giải cứu. Nhưng sau khi biết được sự thật, ngay cả hy vọng của họ cũng tan thành mây khói. Điều duy nhất mà bốn cô gái có thể hy vọng là cánh cửa mỏng manh đó có thể cản được tác động của những con quái vật ngoài kia.

Lúc 9:15, Lăng Vi, người vẫn đang dùng cơ thể đè lên cửa đã nghe thấy tiếng chai rượu rơi vỡ trên mặt đất, tiếng bàn ghế bị lật và tiếng vật nặng rơi xuống đất hoặc va vào tường. Vì vậy cô vội vàng gọi đồng đội và kẻ thù đến, bốn người phụ nữ liều mạng giữ chặt cửa với vẻ mặt như sắp khóc.

Tuy nhiên, cảnh tượng con quái vật mãnh liệt đụng vào cửa như trong tưởng tượng đã không xảy ra. Vài phút sau cô nghe thấy tiếng gọi của một người phụ nữ nào đó.

"Tiểu Tuyết, em ở đâu? Tiểu Tuyết!"

"Hả! Là tiếng của chị tôi! Chị! Em ở đây!"

Một cô gái ở bên cạnh liều mạng đáp lại, điều này khiến Lăng Vi rất tức giận. Nếu bên ngoài có quái vật thì sao? Cô ta không sợ mình kêu lớn như vậy sẽ gọi quái vật đến đây sao?