Hai phút sau, Lâm Phong, người đã hoàn thành việc mổ xẻ Điểu nhân, đúng giờ mở cửa phòng vệ sinh và đưa Liễu Mi ra ngoài. Sau khi vào bếp và bỏ qua người đầu bếp đã bị nấu chín hơn phân nửa thì hai người đã tìm thấy bốn người sống sót trong phòng chứa đồ: Hai ông chú, một bà dì và một cô hầu bàn đang phục vụ món ăn. Không ai trong số họ là người mà bọn hắn đang tìm.
Sau khi nhận được một số tin tức không mấy hữu dụng từ họ, Lâm Phong và Liễu Mi quyết định đi thẳng lên tầng mười tám. Về phần bốn người sống sót, bọn họ đi theo Lâm Phong đến thang máy rồi thông qua một thang máy khác để xuống tầng dưới chạy trốn. Còn chuyện bọn họ có thể sống sót thoát khỏi thành phố này hay không thì chỉ có trời mới biết.
Vừa rồi khi hắn hôn Liễu Mi một cách cuồng nhiệt, Lâm Phong đã phát hiện ra một chuyện làm hắn dở khóc dở cười.
Loại trạng thái "Róc thịt" yêu nghiệt kia giống như thủy triều dao động, không thể duy trì ở điểm cao nhất trong thời gian dài, trạng thái này chập trùng lên xuống giống như một làn sóng.
Sau khi tiến vào tầng thứ chín, hắn cố gắng sao chép lại trạng thái lúc chiến đấu với cổ rắn. Chỉ một lần "Róc thịt" đã làm năng lực của hắn tăng cao. Đồng thời tạm thời duy trì trong một thời gian. Sau đó loại trạng thái này chậm rãi yếu đi theo thời gian, cho đến khi đến gần phòng bếp thì chậm rãi bình phục lại.
Nhưng trong phòng vệ sinh, Liễu Mi đã chủ động tặng cho hắn một nụ hôn ngọt ngào, làm hắn nếm trải hương vị tình yêu mà hắn chưa từng được nếm trải. Vào lúc đó, Lâm Phong giống như đi vào thế giới vui vẻ, trong lòng hắn cảm thấy rất sảng khoái và thỏa mãn. Khi đó, năng lực cảm nhận và sức quan sát của hắn tăng mạnh, lập tức đạt đến đỉnh cao mà trước đây chưa từng có. Sau đó, hắn có thể dễ dàng hạ gục tên Điểu nhân phun lửa đó như chơi trò chơi cũng bởi vì nụ hôn nóng bỏng đó đã làm sự bùng nổ trí tưởng tượng và óc sáng tạo của hắn.
Khi đó, trong lòng hắn vui mừng phát hiện, các loại nội tiết trong cơ thể hắn giống hệt như lúc hắn cắt cổ tên cổ rắn đấy!
Cảm giác sung sướng khi Róc thịt giống hệt cảm giác sung sướng của tình yêu cuồng nhiệt.;
Đây là một chuyện không tốt lắm!
Yêu cũng giống như uống thuốc độc. Đây không phải trò cười mà bởi phản ứng hóa học trong não của người đang yêu và người nghiện rất gần nhau. Mà khi Lâm Phong róc thịt người cũng sẽ xuất hiện tình huống tương tự. Giữa ba chuyện này dường như tồn tại một mối liên hệ nào đó...
Nhưng hắn không vội đi tìm hiểu, mà cũng không có thời gian và sức lực để dây dưa vào chuyện này. Giờ hắn còn phải lên tầng mười tám để cứu người. Tương lai còn dài, sau này sẽ có cơ hội để thử nghiệm.
+++
Khi còn học trung học, Lăng Vi cũng giống như bao cô gái khác, cô cũng có một giấc mơ vô cùng lãng mạn chính là tìm được một chàng hoàng tử đa tài, đa tình làm nửa kia của đời mình.
Vào thời điểm đó, trong lớp có một người phù hợp với điều kiện này theo đuổi cô. Người đó là một nam sinh đẹp trai và tài năng, thậm chí còn nhận được thù lao để đăng những bài thơ của anh ấy lên báo. Khi đó, cô thực sự ngưỡng mộ và thích chàng trai này. Lúc đó, cô thậm chí còn quyết định dâng hiến lần đầu tiên quý giá của mình cho chàng trai này vào ngày sinh nhật thứ mười tám của mình.
Trong năm đó, hai vụ bê bối về việc nữ sinh mang thai lần lượt nổ ra trong trường làm số phận của cô thay đổi.
Hai cô gái mang bầu, số phận lại hoàn toàn khác biệt.
Nữ sinh thứ nhất mang thai là một cô gái xinh đẹp nhưng học kém đã có thai với một công tử nhà giàu. Sau đó họ cùng nhau bỏ học, rồi có tin đính hôn. Sau đó một thời gian, cô gái đó hoài thai chín tháng mười ngày, trở thành mẹ đơn thân, nhà trai đền bù cho cô tiền bạc, nhà cửa…. Kết thúc của câu chuyện không viên mãn nhưng cũng không quá bi thảm.
Người còn lại là một nữ sinh nổi tiếng tài sắc vẹn toàn. Vì cô ấy không dám nói với gia đình nên mấy cô gái biết chuyện đã góp tiền để cô ấy phá thai rồi đến bệnh viện. Ngày hôm sau, Lăng Vi nhìn thấy cô ấy vì sau ca phẫu thuật cô ấy vẫn chống đỡ đến trường đi học. Trước đó trên mặt cô ấy luôn hồng hào khỏe mạnh nhưng khi đó vẻ mặt cô ấy trở nên tái nhợt, cả người yếu ớt như búp bê giấy. Mà nam sinh làm cô ấy lớn bụng, trong toàn bộ quá trình gần như không có ích gì, cũng gần như không biểu hiện ra điều gì. Mà là một học sinh còn phụ thuộc vào cha mẹ, cậu ta cũng không thể biểu hiện ra điều gì. Chuyện thú vị hơn chính là cậu ta cũng rất nổi tiếng trong câu lạc bộ văn học, là một nhà thơ nổi tiếng.