Những trận ác chiến liên tiếp trước đó, hắn nhìn như thoải mái, nhưng các đao không thất bại, chiêu nào cũng đánh thẳng vào tử huyệt của mục tiêu đấy, thật ra chính là chiêu hao tổn tinh lực của người khác nhất. Một đường giết tới, mục tiêu chưa đạt được thì ngược lại còn chưa cảm giác được gì nhưng hiện tại vừa thả lỏng thì cảm giác mệt mỏi đã không ngừng xông lên. Đây không riêng gì trên thân thể mà phần nhiều là trên tinh thần.
Lâm Phong hiểu rất rõ nhược điểm của mình. Loại phòng ngự này của hắn dựa vào "MISS", giết địch dựa vào "Một kích trí mạng" "Kỹ thuật vô thương". Thắng tất nhiên là dị thường xinh đẹp, nhưng một khi thất thủ thì cũng bại đến mức cực kỳ khó coi. Một khi tinh thần và thể lực của hắn không đủ, trong chiến đấu dù chỉ có một phán đoán sai lầm thì đối với hắn đều là chí mạng.
Dặn dò hai cô gái được hai câu, Lâm đã Phong trở lại giữa sảnh quán bar đầy thi thể, lục soát một hồi ở vị trí quầy bar, tìm được cháo Bát Bảo đóng hộp. Hắn mở nắp đậy, từng lon từng lon, giống như cá voi rót vào trong bụng. Hắn hiện tại chẳng những mệt mỏi mà hơn nữa còn có chút đói bụng. Những người thức tỉnh ngay cả người cũng ăn, nhưng bởi vì không biết trong các loại hộp này có thức ăn, cho nên các loại thực phẩm đóng hộp như cháo Bát Bảo đều được bảo quản rất tốt
Vì anh rất nhanh nên tướng ăn của Lâm Phong rất không đẹp mắt, chỉ là Bạch Cúc và Lăng Vy đều không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm vào hắn. Hai người họ nhìn nhiều đến mức suýt chút nữa làm hắn ăn không nổi.
Lâm Phong giải thích: "Trạng thái hiện tại của tôi không tốt lắm! Hiện tại tôi cần nhanh chóng bổ sung năng lượng để khôi phục thể lực. Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta đi càng sớm càng tốt!"
"Tôi hiểu!"
Bạch Cúc đi tới, sau đó đưa cho hắn một cái khăn giấy.
"Mặc kệ nói như thế nào, anh Lâm, tôi đều phải cám ơn anh đã cứu mạng tôi."
Vốn Bạch Cúc còn mang vẻ lạnh lùng, cao ngạo, lúc này đều đã biến mất, thay vào đó là một loại hấp dẫn ái muội.
"Anh chính là một người đàn ông chân chính!"
Bạch Cúc vừa nói vừa vươn ngón trỏ tay phải ra, chọc chọc ở ngực Lâm Phong. Giọng nói vừa ngọt ngào vừa béo ngậy kia, hơn nữa còn kèm theo một ánh mắt hấp dẫn, thiếu chút nữa đã hoà tan xương cốt của Lâm Phong rồi.
Tuy rằng không phải rất hiểu phụ nữ nhưng Lâm Phong vẫn nhìn ra, bộ dáng quyến rũ này của cô nàng, thật ra là giả bộ. Bởi vì nội tiết trong cơ thể của người phụ nữ này không có biến hóa gì, hết thảy đều bình thường.
"Mặc dù EQ của tôi rất thấp, hơn nữa tôi cũng không hiểu rõ trong trái tim của một người phụ nữ, nhưng không có nghĩa tôi là một kẻ ngốc! Chỉ cần là tôi không động tình, không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc thì không ai có thể đùa giỡn tôi cả!"
Lâm Phong cũng hiểu, thật ra Bạch Cúc quyến rũ hắn chỉ là vì cầu sinh. Dù sao ở đây, hắn là người duy nhất có thể bảo đảm an toàn cho tính mạng của các cô ấy. Vừa rồi, lúc Bạch Cúc chỉ ngón tay vào ngực hắn, Lâm Phong đã nhân cơ hội quét thân thể của cô ấy, lập tức hắn thu được rất nhiều tư liệu rất thú vị.
+++
Một nam năm nữ cùng chen chúc trong một thang máy, đang chậm rãi đi từ tầng cao xuống. Trong không gian kín mít tràn ngập hương thơm cơ thể của năm người đẹp khác nhau, điều này làm Lâm Phong rất hưởng thụ. Người phụ nữ tên là Bạch Cúc kia rất thú vị. Trong quá trình đi xuống, cô ấy đứng sau lưng hắn vẫn luôn cố ý, vô tình dùng bộ ngực của mình chạm vào lưng của Lâm Phong.
Lâm Phong giả vờ như không biết, vô cùng hưởng thụ.
"Cô ta đang chơi với lửa đấy! Dạng người tự cho mình là thục nữ này, trước kia mình đã trực tiếp đẩy người xuống hành sự không ít đâu!”
Đừng thấy Lâm Phong xử lý các vấn đề về giao tiếp rất tệ mà tưởng hắn không biết gì. Không phải hắn không hiểu hoặc là không biết mà ngược lại, hắn đã nghiên cứu để hiểu rõ các loại mặt tối của tình người. Vấn đề duy nhất là, hắn chịu ảnh hưởng của tính cách bản thân, hắn thuộc loại người biết nên làm như thế nào nhưng lại không cách nào biến ý nghĩ của mình thành hành động thực tế. Ba năm trước, sau khi Lâm Phong cắt thứ kia thì hắn chỉ còn dục vọng, không còn bị tính cách của bản thân ảnh hưởng. Ngay cả thủ pháp và cách làm khi hắn du ngoạn giữa các bụi hoa, ngay cả Trần Đào Đào cũng phải kêu to một tiếng "Cầm thú!"