Khi Lâm Phong đang suy nghĩ về vấn đề này thì Liễu Mi đã mở cửa xe và chạy tới. Thấy Liễu Mi, Lâm Phong đột nhiên cảm thấy vừa rồi mình có chút ngu ngốc.
"Trong thời đại loại thế này, không có gì quan trọng hơn sức mạnh! Loại sức mạnh này, cho dù nó có xấu xa, có quái dị đến đâu, chẳng qua cũng chỉ là sức mạnh. Lúc trước mình không phân tích được nó nên bị khống chế nhưng bây giờ mình đã không còn là mình khi đó. Vậy nó có gì đáng sợ chứ?"
Lâm Phong đưa theo Liễu Mi đi vào cửa khách sạn Hồng Phong. Đến trước cửa bên cạnh đài phun nước ở quảng trường, hắn cởi áo sơ mi đã dính máu ra, rửa sạch vết máu trên tay và mặt trong bồn rửa mặt. Người đàn ông cổ rắn vừa rồi đã phun máu ra làm nửa thân trên của hắn bê bết máu. Bây giờ nhìn hắn rất đáng sợ. Hơn nữa, tay hắn dính đầy máu, cảm giác nhớp nháp sẽ ảnh hưởng đến kỹ năng cầm dao của hắn nên nhất định phải rửa sạch.
Là nơi đầu tiên bị tấn công bởi những người thức tỉnh nên ở tầng trệt của khách sạn Hồng Phong đã không còn bất kỳ sống nào, nhưng cũng không có người thức tỉnh nào cả, bởi vì chúng đã quét qua nơi này như châu chấu, ăn sạch mọi thứ có thể ăn được. Người đàn ông cổ rắn lúc đó đang định đi chỗ khác ăn cơm, lại xui xẻo đụng phải Lâm Phong.
Có hơn chục bộ hài cốt nằm rải rác trong sảnh tầng một của khách sạn, ngoại trừ ruột già và xương cốt ra thì hầu như tất cả những bộ phận "ăn được" đều bị ăn hết. Sau khi Liễu Mi nhìn thấy những thứ này suýt nữa thì nôn ra. Nhưng điều mà Lâm Phong rất thưởng thức chính là dù cô thấy rất ghê tởm và sợ hãi nhưng vẫn chống cự và chạy đến quầy tiếp tân để tra tài liệu.
Khách sạn Hồng Phong là một nhà hàng cao 21 tầng. Theo những gì Liễu Mi được biết từ trường học thì chỉ có học sinh mới được đưa đến đây dùng bữa, còn vị trí chính xác thì họ không rõ. Tuy nhiên, bởi vì số lượng hội học sinh đông đảo nên tại quầy tiếp tân sẽ có hồ sơ ghi chép lại.
"Dưới tình huống này mà vẫn có thể giữ được một chút bình tĩnh, biết đi quầy tiếp tân tra tài liệu."
Kiểu phụ nữ khi gặp phải vấn đề gì thì chỉ biết la hét luôn là loại người mà Lâm Phong ghét nhất. Biểu hiện hiện tại của Liễu Mi làm hắn rất hài lòng. Khi Liễu Mi đang tìm kiếm thông tin thì Lâm Phong cũng đang nhìn chằm chằm vào bản đồ chỉ dẫn vị trí của lối vào đại sảnh. Trong nhiệm vụ tiếp theo là "Thăm dò và tìm người" thì đây là thông tin cực kỳ quan trọng. Mặc dù khả năng của Lâm Phong có thể quét cấu trúc của toàn bộ tòa nhà, nhưng hắn không thể quét qua từng phòng xem đấy là phòng gì. Hơn nữa loại quét này cũng tiêu hao rất nhiều năng lượng mà từ chiều đến giờ hắn đã không ngừng sử dụng dị năng, hơn nữa không ngừng chiến đấu nên đã tiêu hao rất nhiều. Hiện tại thân thể hắn rất mệt mỏi nên có thể tiêu hao ít chút nào hay chút ấy.
Ngay khi Lâm Phong đang cố gắng ghi nhớ bản đồ thì Liễu Mi đã chạy tới.
"Được rồi, tìm được rồi! Bọn họ ở tầng chín và tầng mười tám."
Trong tay cô còn cầm một quyển sách nhỏ. Lâm Phong thấy đó là một tài liệu quảng cáo của khách sạn cho khách hàng, trên đó có bố trí các phòng ở mỗi tầng.
"Mình thật là đần mà!"
Lâm Phong thầm cười chính mình ngu xuẩn. Sau khi bị bệnh ba năm, hắn sống ở trong nhà nhiều đến mức quên mất cả những điều bình thường trong cuộc sống này rồi.
+++
Thang máy của khách sạn vẫn có thể sử dụng bình thường. Lâm Phong không lập tức đi vào mà đứng ở cửa thang máy. Hắn đặt tay lên cửa, bắt đầu cảm nhận vị trí của những người thức tỉnh ở tầng chín. Năng lực cảm nhận của hắn thực sự là một loại sóng điện từ. Nó có thể sử dụng nhận thức mở rộng của dây dẫn để giảm tiêu hao tinh thần lực.
Lâm Phong chỉ vào bản đồ trong cuốn sách nhỏ và nói với Liễu Mi: “Ở đây! Vị trí này vẫn còn vài người sống!"
Những lời này làm Liễu Mị có chút vui vẻ. Đối với cô mà nói, chuyện ngày hôm nay quá khó tiếp nhận. Bây giờ an nguy của em gái đã trở thành chỗ dựa cuối cùng của cô.
"Nhưng tầng này có một tên rất lợi hại. Sau khi em đi lên, em phải làm theo lời anh nói..."
Hai phút sau, thang máy bắt đầu đi lên. Nhìn số tầng liên tục thay đổi, một tay Liễu Mỹ ấn vào lưng Lâm Phong, lúc này cô vô cùng căng thẳng. Bây giờ phần thân trên của Lâm Phong để trần trụi. Sau khi "Cánh cửa" được mở ra, cuối cùng hắn cũng có được "Cơ thể" mà mình mong muốn. Bây giờ phần thân trên trần trụi của hắn lấm tấm những giọt mồ hôi, làn da của hắn nhô lên một khối cơ bắp săn chắc. Nó không phải là những khối lồi lõm khổng lồ như của các vận động viên thể hình mà giống như những đường nét được vẽ bởi những nhà điêu khắc lành nghề nhất, mềm mại tự nhiên, có một vẻ đẹp tự nhiên hài hòa. Nếu Phương Vũ ở đây, cậu ta chắc chắn sẽ phát hiện ra rằng bắp thịt trên cơ thể của Lâm Phong giống hệt như bức tượng của "Nhà tư tưởng" mà hắn đặt ở nhà.