"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại mạng bận, không thể kết nối? Thôi! Dù sao cũng sắp về nhà, cùng lắm thì khi về nhà...."
Trả lại điện thoại cho bạn thân, cô vừa nói vừa mở cửa phòng vệ sinh. Chân trước còn chưa bước ra, một thân ảnh đỏ rực đã nhào tới trước mặt, ngực đụng ngực, lập tức đụng cô ngã về phía sau. Sau đó, một người khác xông vào theo sau.
Đáng tiếc nơi này là phòng tắm nữ, không có nam, nếu không để bọn họ thấy được cảnh này thì nhất định sẽ có người kêu to "Va chạm ngực! "
"Ơ kìa!... Là cô... Lăng Đại Mụ, cô đang làm gì vậy?”
Người đụng ngã Liễu Tuyết chính là người bị cô gọi là Lăng Đại Mụ Lăng Vi, chỉ là hội trưởng hội học sinh bình thường luôn cực kỳ chú ý đến việc giữ gìn hình tượng nghiêm túc, thanh cao của mình mà lúc này vẻ mặt lại cực kì hoảng sợ.
Lăng Vi cũng cùng ngã xuống đất, nửa người đều đặt trên người Liễu Tuyết, điên cuồng hét lớn với cô gái đi theo phía sau: "Mau đóng cửa lạ, đừng để những quái vật kia tiến vào!"
+++
Toàn thân chiếc Mercedes màu đen có nhiều vết thương, đèn xe bị vỡ, gương chiếu hậu bay, khoang hành lý phía sau bị dập nát, cửa thân xe hai bên đều là vết trầy xước nghiêm trọng. Chỉ trong mấy chục phút vừa qua, nó đã bị chủ nhân của mình đâm ngang trên đường phố theo cách bạo lực nhất.
Sau khi thoát khỏi bệnh viện đó không xa, chưa đầy một phút sau, Lâm Phong đã làm Liễu Mi đang bị kích thích nghiêm trọng tỉnh táo lại. Phương pháp rất đơn giản: Bàn tay phải ấn vào thân gáy của cô, sử dụng khả năng của mình, điều chỉnh não của người kia tiết ra các loại hormone và hóa chất khác nhau giống như điều trị bệnh nhân tâm thần, buộc cô phải thay đổi tâm trạng, buộc cô phải tỉnh táo lại từ trong trạng thái hỗn loạn.
"Thứ nhất: Thời gian tự do của tôi và cô chỉ có thể tính bằng giây, cho nên, cô đừng lãng phí thời gian!"
"Thứ hai: Người bên trong Huyết Cầu kia thực sự là mẹ của cô! Nhưng bây giờ bà ấy là sự tồn tại hàng đầu trong chuỗi thức ăn của thế giới này! Không ai có thể làm tổn thương bà ấy, cho nên điều cô lo lắng là vô nghĩa!”
"Thứ ba: Cô phải biết một điều! So với mẹ của cô thì hiện tại, em của cô mới thật sự là người đang ở gặp nguy hiểm! Những bệnh nhân ngất xỉu trong nội thành có thể trở thành những con quái vật khủng khiếp bất cứ lúc nào và ăn sạch em gái của cô. Cô có hiểu ý của tôi không?”
Sau khi giải thích mọi việc trong thời gian ngắn nhất, Lâm Phong và Liễu Mi nhanh chóng lên đường trở về thành phố. Tuy rằng vẫn không liên lạc được với Liễu Tuyết nhưng ở thời đại phổ biến điện thoại di động này, Liễu Tuyết có thể thông qua phương thức vòng vèo để tìm hiểu thông tin: Trực tiếp gọi điện thoại cho trường học tra cứu. Rất nhanh cô đã tra ra được em gái mình đang tham gia hoạt động tại khách sạn Hồng Phong.
Vì đang giành giật với thời gian nên Lâm Phong ỷ vào năng lực cảm giác của hắn mà hoàn toàn lái xe như lái xe tăng, khiêu chiến nguy hiểm cực hạn. Trên đường đi, hắn mạnh mẽ đụng ngang xông thẳng đi thẳng đến khách sạn Hồng Phong, gần như không ngừng lại chút nào.
8 giờ 15 phút 31 giây!
Nhân loại sẽ nhớ mãi thời điểm này. Ngày 26 tháng 10 năm 2010, 0:15:31 giây giờ GMT, 8:15:31 giờ Bắc Kinh. Tiếng chuông hủy diệt của nền văn minh nhân loại cũ vang lên vào thời điểm này. Liên quan đến thời gian bắt đầu sự hủy diệt của nền văn minh nhân loại cũ, có lẽ nên bắt đầu từ thời điểm "Mary đẫm máu" "Bắn pháo" khi vừa thức dậy, nhưng điều này không quá quan trọng.
Thành phố Phong Thành - Trung Quốc - Châu Á - Thế giới! Vào giờ khắc này, vô số quái vật đồng thời thức tỉnh. Ngày này, là ngày hủy diệt của nhân loại cũ!
Cho dù bạn là Tổng thống Hoa Kỳ hay một người tị nạn Somalia, cho dù bạn là một mỹ nữ hay một người đàn ông xấu xí thì ý nghĩa sự tồn tại của bạn trước những con quái vật này đều là như nhau – Đồ ăn hữu cơ chứa protein cung cấp năng lượng.
Đối với những sinh vật khủng bố được tạo thành từ sự biến đổi của nhân loại cũ trong hôn mê, một số người sử dụng hình ảnh của một nhân vật tương tự trong một bộ truyện tranh, đặt cho chúng một cách gọi rất thích hợp: Người thức tỉnh.
Mà mẹ của Liễu Mi chính là sự tồn tại đỉnh cao nhất trong quần thể người thức tỉnh. Ngoại trừ biệt danh ‘Mary đẫm máu’ ra, thì cô ta nhận được một cách xưng hô đặc thù khác với người thức tỉnh bình thường: Vực sâu giả!
Tám giờ hai mươi phút, cách khách sạn Hồng Phong chưa đầy một cây số, Lâm Phong dừng xe lại vì con đường phía trước đã bị chặn Sau khi người thức tỉnh thức tỉnh, thành thị vốn ngay ngắn trật tự, trong khoảnh khắc đã trở nên rối loạn. Khắp nơi đều là dòng người chạy trốn và quái vật kiếm ăn ở chung quanh, vì vậy đường cái rất nhanh đã bị dòng người hỗn loạn và dòng xe cộ làm tắc nghẽn dẫn đến mất đi chức năng thông xe.
Sau khi Lâm Phong xuống xe, mở vali phía sau ra, bên trong có một cái túi vải màu đen. Sau khi kéo khóa kéo ra, một thanh chủy thủ màu đen có vỏ lẳng lặng nằm trong túi.
Thanh chủy thủ này là di vật của cha Lâm Phong, dài không quá bảy tấc. Rất nhiều năm trước, một đồng nghiệp từng làm lính trong đơn vị không biết lấy từ đâu ra một khối thép quân sự đặc chủng, ủy thác cho ông Lâm mài nó thành một thanh trường kiếm. Sau khi ông ta lấy kiếm đi, cha của Lâm Phong đã dùng vật liệu còn lại làm thành thanh chủy thủ này.
"Đã trôi qua bao nhiêu năm rồi? Không thể tưởng tượng được lại có ngày dùng đến mày lần nữa! Trước kia tao dùng mày để báo thù, hôm nay tao lại muốn dùng mày... Để người phụ nữ tao yêu được vui vẻ!”