"Doanh nhân, nhân sĩ thành công chó má gì chứ? Tôi nhổ vào! Căn bản chính là một đám lão sắc lang! Hội cựu sinh viên gì chứ? Căn bản chính là nơi tìm cừu non! Giáo viên chủ nhiệm là tên khốn kiếp! Hiệu trưởng là tên vô lại! Còn có hội trưởng hội học sinh Lăng Đại Mụ kia, bình thường giả thì bộ thanh cao, đến lúc thấy đại gia thì lại trở thành mama sang bỉ ổi. Cả ngày cứ đi cao gót, lắc lư bộ ngực giả đầy silicone đấy khắp nơi, rất lớn sao? Cho dù của bà ta là giả thì cũng không lớn bằng hàng thật của chị tôi. Hơn nữa nhiều nhất chỉ cần hai năm, hai năm sau, cô nãi nãi nhất định cũng lớn hơn bà ta!”
(Mama sang: Trong tiếng nhật, 'sang' như Odo-san" và "Ouga-sang" (phiên âm) lần lượt là tên của cha mẹ, có nghĩa là cha và mẹ, và mẹ-sang được sử dụng đặc biệt trong Tiếng Nhật Chỉ vào một người phụ nữ lớn tuổi.)
Trong lòng Liễu Tuyết oán hận mắng, vẻ mặt đầy oán khí đi vào phòng vệ sinh. Bộ đồ thể thao màu xanh da trời bó sát hợp với dung mạo xinh đẹp của cô ta. Hơn nữa với khí chất học sinh của mình, vốn là một mỹ nữ tràn đầy hơi thở thanh xuân, chỉ là vẻ mặt oán khí đấy đã hoàn toàn phá hủy hình tượng của cô ta. Tuy rằng trong lòng oán hận, hận không thể đưa đám người hiệu trưởng đến Đoạn Bối Sơn diễn kịch tình cảm(Gay), nhưng cô ta cũng chỉ có thể cố nén ở trong lòng. Còn về Lăng Đại Mụ, đó là lão cừu gia của cô ta, người phụ nữ này phải nhốt vào lồng heo thả trôi sông mới đúng!
Chuyện xảy ra hôm nay nói thẳng ra thì rất đơn giản, hiệu trưởng vì muốn kéo thêm tài trợ mà đã tổ chức một hội cựu sinh viên quy mô lớn ở trường. Hội trưởng hội sinh viên Lăng Vi, đàn chị Liễu Tuyết, cô ấy được giao nhiệm vụ tổ chức đoàn văn nghệ sinh viên của trường tiến hành một số buổi biểu diễn văn nghệ. Đây vốn là hoạt động trong trường học rất bình thường, nhưng sau đó, trò đùa chân chính mới bắt đầu diễn ra.
Sau cuộc họp, lấy danh nghĩa học sinh đã chuẩn bị cực khổ mà đã mời học sinh tham gia biểu diễn đến một quán rượu lớn nào đó trong thành phố. Tuy nhiên mấy nữ sinh xinh đẹp nhất lại bị chỉ đích danh đến vũ trường khách sạn để khiêu vũ với một đám đàn anh không có ý tốt. Chuyện sau đó đơn giản chính là đám tiền bối, sư huynh này nhịn không được mà duỗi bàn tay heo ra sàm sỡ các học muội. Kết quả là nhóm học muội đã phẫn nộ mà nghênh ngang rời đi...
Đứng đối diện gương, cô ta buộc tóc đang xoã ra của mình thành tóc đuôi ngựa, lại phát hiện dáng vẻ hiện tại của mình rất phá hư hình tượng. Thấy vậy, Liễu Tuyết lập tức thu hồi oán khí trong lòng, xoa xoa huyệt thái dương, nhéo nhéo mặt, làm dịu cơ mặt, hít vào, thở ra. Trong lòng liên tục nói "Không thể tức giận! Tức giận sẽ có nếp nhăn, như vậy sẽ nhanh chóng già đi! Nếp nhăn lớn sẽ làm Lăng Đại Mụ cười."
Sau khi làm xong các động tác trong vòng ba mươi giây, cô ta đã hoàn toàn điều chỉnh xong tâm trạng của mình. Liễu Tuyết vừa nhìn vào gương vừa gõ bả vai. Bởi vì phải gánh vác quá nặng, lại hoạt động cả ngày nên hiện tại nơi này đau chết đi được.
"Rất nặng sao?"
Trong gương xuất hiện một gương mặt xinh đẹp khác, là bạn tốt lý Tuệ Nghiên của cô, tiến vào chậm hơn cô một chút.
"Đau chết rồi!"
Liễu Tuyết lắc lắc bả vai, lại đặt khuỷu tay dưới hai viên thịt phình lên đấy, dùng sức nâng đỡ để giảm bớt áp lực trên bả vai, oán giận nói: "Buổi chiều lúc biểu diễn, nó cứ lắc qua lắc lại..... Mới cỡ D mà đã mệt mỏi như vậy, thật không biết cấp bậc như chị tôi thì làm sao mà chịu được cơ chứ?”
"Nếu không, cậu đi phẫu thuật thu ngực, giảm bớt gánh nặng một chút..."
Vẻ ngoài Lý Tuệ Nghiên nhìn như là một cô gái dịu dàng ít nói nhưng thật ra trong xương cốt lại là người đẹp rất thích trêu chọc người khác.
"Nha đầu chết tiệt này! Ghen tị tôi thì cứ nói thật đi! Người có cấp B như cậu không nên cố ý đưa ra chủ ý xấu xa như vậy!"
"Cấp B thì sao chứ? Đây gọi là kích thước vừa phải, là đẹp cân đối! Cậu có hiểu không hả?"
Liễu Tuyết cố tình tức giận, vươn ra nhéo mũi đối phương nhưng lại bị cô ấy đẩy ra. Hai nữ sinh hì hì náo loạn một hồi, Liễu Tuyết đột nhiên dừng lại, vỗ mạnh đầu, hét lớn: "Hỏng rồi! Tớ quên gọi điện thoại về nhà rồi! Hôm nay tớ không về nhà ăn tối.... Xong rồi! Trở về nhất định sẽ bị mẹ mắng mất thôi!"
Đợi đến khi cô lấy điện thoại ra thì phát hiện điện thoại đã hết pin, không thể bật nguồn nên đành phải nhờ bạn thân bên cạnh giúp đỡ.
"Tiểu Nghiên, cậu...."
Không đợi cô mở miệng, Lý Tuệ Nghiên đã sớm cầm điện thoại di động của mình lắc lư trước mặt cô, biểu tình trên mặt rõ ràng là "Tớ đã sớm đoán được là sẽ như vậy".
"Hôm qua khi điện thoại di động không ngừng cảnh báo pin yếu, tớ đã bảo cậu sạc rồi!"
Lý Tuệ Nghiên bất đắc dĩ nhìn bạn thân, người bạn này của cô cái gì cũng tốt, chỉ là làm việc quá cẩu thả.