Chương 33: Bọn họ có thể đi bao xa trong thời đại loạn thế sắp tới này?

Sau khi rút chủy thủ ra, Lâm Phong buộc vỏ vào thắt lưng ở bên hông, trong lòng trăm mối cảm xúc đan xen. Liễu Mi đi tới, nhẹ nhàng nắm tay trái hắn.

Khoảnh khắc lòng bàn tay hai người nắm chặt nhau, Lâm Phong cảm giác được, không chỉ là chính hắn, mà ngay cả trong cơ thể Liễu Mi, trong đầu cũng có một lượng nhỏ Dopamine được tiết ra.

"Đây có phải là tình yêu không?"

Trên đường đến đây, Lâm Phong đã thẳng thắn thừa nhận rằng ba năm qua mình vẫn luôn nhìn trộm của cô, đồng thời cũng là lần đầu tiên trong đời thổ lộ với nữ sinh. Đương nhiên trong lúc thổ lộ, ánh mắt của hắn vẫn luôn con đường trước mặt, đồng thời xấu hổ đến đỏ mặt.

Lúc đó Liễu Mi không nói gì, chỉ là thẹn thùng quay đầu đi, sau đó vẫn luôn trầm mặc. Cho đến bây giờ, cô mới chủ động vươn tay ra, dùng hành động để thể hiện thái độ của mình.

"Chúng ta có thể thử!" cô nói.

Tấm biển quảng cáo khổng lồ đặt trên nóc nhà của khách sạn Hồng Phong đã có thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ là cách đó một trăm năm mươi mét, tấm biển lấp lánh ghi tám chữ "Bệnh viện nhân dân số 1 Phong Thành" kia, lại càng chói mắt hơn nhiều.

Lâm Phong hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi tay trong tay với mỹ nữ, nhỏ giọng nói: "Phía trước rất nguy hiểm..."

"Nếu anh không chê em là gánh nặng, em sẽ đi theo anh!"

“Được!”

Cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong trái tim Lâm Phong. Sau đó hắn kéo tay của Liễu mỹ nhân, chạy về phía khách sạn Hồng Phong.

Chỉ là trong lúc chạy trốn, hắn đã dụng tâm ghi lại toàn bộ số liệu về các chất hóa học liên quan đến tình yêu trong cơ thể của Liễu Mi.

Đây là dữ liệu cực kỳ quý giá, đương nhiên, nó không phải là hợp chất hóa học tạo thành "Phản ứng hóa học tình yêu"! Đối với cuộc sống tình dục trong tương lai, nó là một dữ liệu quan trọng không thể thiếu! Đó là do lý trí hắn bảo hắn làm như vậy.

Nếu nói cảm tính đại biểu cho bộ phận "người" trong tính cách của Lâm Phong, thì lý trí của hắn lại có một số bộ phận kết hợp với ác ma trong lòng hắn.

+++

"Đã bắt đầu rồi! Trên tin tức, đài phát thanh và cả mạng internet, khắp mọi nơi đều nói về sự xuất hiện của quái vật! Không biết bây giờ Tiểu Lâm thế nào rồi?”

“Vẫn không liên lạc được với sư phụ sao? Cũng không biết với tình hình hiện tại, phương tiện liên lạc còn có thể duy trì được bao lâu đây? "

“Điện thoại di động của cậu ta vẫn luôn trong tình trạng tắt máy. Cái tên Tiểu Lâm Tử trọng sắc khinh bạn này! Cậu ta cho rằng mình là siêu nhiên sao? Mà cho dù là siêu nhân thì cũng nên gọi lại chứ!”

“Cái gì mà trọng sắc khinh bạn chứ? Hiện tại em hâm mộ chết chị Mi rồi! Có người đàn ông có thể yên lặng bảo vệ chị ấy suốt ba năm như vậy, cuối cùng còn cam tâm tình nguyện vì chị ấy mà rơi vào hiểm địa. Nếu có người đàn ông tốt như vậy yêu em, đời này em ở bên người ấy cũng đáng giá!”

Đối mặt với sự phản bác của bạn gái mới của Trần Đào Đào, Phương Vũ và Trần Đào Đào cùng nhau im lặng không nói một lời.

Trong lòng Trần Đào Đào lớn tiếng kêu oan nói: "Sư phụ chỉ là nam nhân biến thái không biết tán gái mà thôi, chứ tuyệt đối không phải là nam nhân tốt gì! Tôi là một máy gieo hạt hình người thì anh ta chính là một máy ủi hình người! Điểm này ngay cả Phương Vũ cũng không hiểu rõ ràng bằng tôi! Bản tính của sư phụ chính là súc vật, súc vật!”

Ba chiếc xe buýt, hai xe buýt Trung Ba, hai chiếc xe buýt nhỏ, cộng thêm một loạt xe tư nhân là đoàn xe chạy nạn do Lâm Phong kêu gọi, Phương Vũ và Trần Đào Đào thành lập đang di chuyển trên đường cao tốc, đích đến là căn cứ quân sự số 135 nằm cách Phong Thành hơn một trăm km về phía đông nam. Quy mô của đoàn xe tăng gấp nhiều lần so với kế hoạch ban đầu của Lâm Phong. Sau khi tin tưởng cảnh cáo của Lâm Phong, ba người Phương Vũ, Trần Đào Đào và Lý lão đầu đều dùng hết khả năng của mình để đưa người thân và bạn bè trong mạng lưới quan hệ của mình cùng đi.

"Thật ra mấy người không cần quá lo lắng cho đứa nhỏ Lâm Tử kia! Thằng bé và mấy người không giống nhau!”

Người lên tiếng là Phương Bá Đào, cha của Phương Vũ.

“Thằng bé và mấy người không giống nhau!” Phương Bá Đào tóc bạc trắng lại lặp lại một lần nữa.

"Sân khấu chân chính thuộc về thằng bé không phải là thời đại hòa bình thái bình thịnh thế, mà là thời đại loạn thế, khi anh hùng xuất hiện lớp lớp! Có lẽ, thành phố này sẽ trở thành sân chơi của thằng bé?”

Cha của Lâm Phong là Lâm Thiên làm việc chưa từng phạm sai lầm, mà Phương Bá Đào nhìn người cũng chưa từng nhìn lầm. Ông ta tin tưởng vào ánh mắt của mình. Ông ta nhìn đứa con trai có vẻ mặt buồn bã đang đứng ở một bên, trong lòng đột nhiên động tâm: Năng lực của con trai ông ta, lại thêm năng lực của con trai Lâm Thiên, nếu kết hợp lại, bọn họ có thể đi bao xa trong thời đại loạn thế sắp tới này?