Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phong lập tức đạp mạnh chân ga, tốc độ xe tăng vọt. Hắn vượt đèn đỏ cướp đèn vàng, lái xe như máy bay. Vài phút sau, bệnh viện 180 đã xuất hiện ở nơi xa.
Cách bệnh viện còn ba trăm mét, Lâm Phong mạnh mẽ đạp phanh. Lốp xe phát ra tiếng cọ xát chói tai trượt trên mặt đất mấy mét rồi dừng lại.
"Loại ba động này, quả thực là một mặt trời mà!"
Hành động khiến Lâm Phong đạp phanh khẩn cấp hoàn toàn là phản ứng phòng hộ theo bản năng khi thân thể gặp nguy hiểm. Ngay trước khi đạp phanh, năng lực cảm giác nhạy bén của hắn tiếp xúc với một từ trường sinh mệnh mạnh đến mức chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung.
Sinh vật càng cường đại, từ trường sinh mệnh tản mát ra cũng càng mãnh liệt. Mà tồn tại phía trước, từ trường sinh mệnh của người đó rất mãnh liệt, thậm chí trong nháy mắt Lâm Phong "tiếp xúc", tinh thần đã lập tức sinh ra ảo giác bị đốt cháy. Cùng với đó là một loại cảm giác run rẩy không thể ức chế! Cho dù trước đó Lâm Phong đã phong bế cảm xúc cá nhân của mình lại thì cái loại cảm giác áp bách như bị cự thú thời tiền sử nhìn xuống đấy vẫn dễ dàng kích phát sự sợ hãi tử vong trong thế giới tinh thần của Lâm Phong.
"Đó là tồn tại cường đại cỡ nào chứ? Mặc dù còn đang ngủ say nhưng loại từ trường ba động tràn ngập tính hủy diệt này, cho dù đụng một cái đều là thập phần nguy hiểm..."
Cảm giác của Lâm Phong có thể có hai phương thức: Một là thụ động tiếp nhận sinh mệnh từ trường ba động của sinh vật xung quanh tự nhiên tản mát ra. Sau đó đại não căn cứ vào tin tức nhận được để phân chia những tình báo này mà phán đoán. Một loại khác là chủ động phóng ra từ trường sinh mệnh của mình để tiếp xúc với thân thể mục tiêu. Thông qua phương thức thẩm thấu, quét, thẩm tách, cuối cùng đạt được mục đích chính là phân tích hoàn toàn bí ẩn thân thể của đối phương. So với trước đây, phương thức thăm dò chủ động này đương nhiên có hiệu quả tốt hơn.
Nhưng mà, sự tồn tại khủng bố trong bệnh viện hiện tại, cho dù nó vẫn đang ngủ say nhưng đã áp bách đến mức Lâm Phong căn bản không dám chủ động "tiếp xúc" dò xét. Thậm chí hắn còn phải cố gắng thu liễm hết thảy khí tức của mình để phòng ngừa từ trường sinh mệnh của mình lộ ra tin tức ba động chứa địch ý, từ đó dẫn phát phản ứng phòng hộ bản năng của đối phương.
"Nếu sự tồn tại của nó là mặt trời, vậy mình chỉ có thể xem như một ngọn đèn chân không."
Người bị "nó" chấn nhiếp cũng không chỉ có mình Lâm Phong. Mỗi một "bệnh nhân" được đưa vào bệnh viện 180, cho dù giờ phút này mỗi người bọn họ đều đang hôn mê nhưng đều biểu hiện ra dáng vẻ cực kì sợ hãi. Khi ở bệnh viện ung bướu, từ trường sinh mệnh phát ra từ "bệnh nhân" ở đó làm Lâm Phong cảm thấy đó là một đám dã thú đang đói khát và muốn nuốt chửng tất cả. Mà ở chỗ này, bọn họ bất quá chỉ là một đám cừu non dưới móng vuốt sắc bén của sư tử, tất cả dao động đều run lẩy bẩy.
Lâm Phong dù sao cũng là Lâm Phong. Cho dù dưới trạng thái tinh thần nào thì sự cao ngạo trong xương tủy và "phản cốt" trời sinh thích khiêu chiến cường thế đều giống nhau! Chỉ cần dừng lại trong vài giây và hít một hơi, hắn đã khởi động lại chiếc xe.
"Đến đây đi! Hãy để tao nhìn xem, mày rốt cuộc là thần thánh phương nào!"
Càng đến gần bệnh viện, từ trường dao động càng mạnh, áp lực càng lớn. Đầu tiên là nỗi sợ hãi, sau đó là sự phấn khích, và cuối cùng là niềm vui không thể diễn tả,
"Bộ não của tôi, bây giờ thế mà lại tiết ra một lượng lớn dopamine! Trọng lượng rất nhiều, thậm chí vượt qua đêm tôi lần đầu tiên trở thành một người đàn ông thực sự! "(Lưu ý: Dopamine là tiền chất của NA, là một dẫn truyền thần kinh quan trọng trong vùng dưới đồi và tuyến yên. Có tác dụng truyền tải thông điệp của sự phấn khích và niềm vui, và mọi người "nghiện" một cái gì đó chủ yếu là do nó. Thậm chí một số học giả cho rằng tình yêu được tạo ra cũng bắt nguồn từ sự tiết dopamine mang lại sự phấn khích. )
Từ đầu đến cuối, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà thủ đoạn điều tiết cảm xúc của Lâm Phong đã hoàn toàn sụp đổ. Hắn dứt khoát giải trừ phong bế, để cảm xúc của mình ở trạng thái giải phóng hoàn toàn.
Đứng ở cổng bệnh viện, Lâm Phong lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Phương Vũ, nói cho cậu ta biết mọi chuyện đã đến bờ vực nguy hiểm nhất. Cậu ta không cần chờ hắn nữa, người vừa đến đông đủ thì lập tức xuất phát. Phương Vũ còn muốn khuyên nhủ hắn nhưng hắn đã cứng rắn cúp điện thoại di động và tắt máy. Sau đó một cước bước vào cửa bệnh viện.
Bởi vì các nơi đưa tới quá nhiều bệnh nhân, phòng bệnh không đủ nên hiện tại ngay cả lối đi bên ngoài haybãi cỏ cũng đóng vai trò là phòng bệnh tạm thời để đặt cáng cứu thương. Vừa vào cửa bệnh viện, ở trong dòng người đông đúc này, Lâm Phong chỉ liếc mắt một cái đã thấy được Liễu Mi. Sở dĩ hắn có thể liếc mắt một cái đã thấy là bởi vì cô ấy ngồi xổm ngay bên cạnh sự tồn tại khủng bố kia.
Trên cáng cứu thương ở bên cạnh Liễu Mi, người nằm trên đấy chính là mẹ của cô ấy. Cô ấy đang lo lắng nắm lấy tay sinh vật kinh khủng nhất thế giới này. Trước kia mẹ của cô ấy hơn bốn mươi tuổi nhưng vì được bảo dưỡng tốt đi nên nhìn qua như chỉ mới hơn ba mươi, bộ dáng thướt tha vẫn còn cho nên đệ tử sắc lang của Lâm Phong mới có thể nói ra những lời nói đùa như cùng làm ba mẹ con bọn họ.