Chương 26: Trại tập trung của quái vật

"Bởi vì hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện kì lạ nên thật ra trong lòng mọi người đều có chút sợ hãi! Hiện tại tôi lại đưa ra đáp án rất chắc chắn cho nên bọn họ cũng tin tám chín phần."

Lâm Phong nói: "Đúng vậy! Nhưng lý do quan trọng hơn là bởi vì họ chỉ là một cá thể, không phải một quần thể! "

"Quần thể?"

"Tập hợp một nhóm người lại với nhau, kết quả sẽ trở thành một quần thể ngu ngốc! Chỉ số ngu ngốc tỷ lệ thuận với số lượng người trong nhóm này! Để tôi nói cho cậu biết, Lý lão đầu sẽ gặp phải rắc rối gì! Đầu tiên, những người nhà bệnh nhân là nhóm người đầu tiên không chấp nhận loại chuyện này. Nếu đổi lại là cậu, thì cậu có nguyện ý tin rằng cha mẹ và người thân của cậu sẽ trở thành một con quái vật không?"

Trần Đào Đào suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.

"Đây chỉ là cửa ải đầu tiên. Ngoài ra còn có tâm lý may mắn, con người luôn thích làm đà điểu, luôn nghĩ theo hướng tốt như làm nhiều việc nhiều sai lầm, làm ít, ít phạm sai lầm và không làm việc không phạm sai lầm để bảo vệ bản thân. Họ chỉ chờ người khác ra mặt trước, người khác trồng cây mình đến hóng mát..."

Lâm Phong dừng một chút, liếc mắt nhìn phòng khám ở xa, nơi đó vừa mới nổi lên một chút xôn xao. Dường như tình huống của Lý lão đầu rất không ổn, ông ta bị một đám người nhà của bệnh nhân vây ở giữa.

"Quan trọng hơn là, hôm nay là thời điểm đặc biệt. Trong khoảng thời gian này, nhất định không thể thiếu một số tên hề nhảy vào. Một bên bọn họ chỉ trích lão Lý tung tin đồn giật gân, nhảm nhí. Mặt khác lại vừa kêu to bác sĩ cứu người, chăm sóc bệnh nên nên không thể đi… Lời nói hoa mỹ suông, quá thông minh. Còn có hiệu ứng bầy đàn ... Tôi cá với cậu, trong bệnh viện này, lão Lý một người cũng đừng hòng đưa ra ngoài!”

Nghĩ đến đây, Lâm Phong đột nhiên phát hiện adrenaline trong cơ thể mình tiết ra nhanh hơn. Vừa rồi, hắn đã dao động nghiêm trọng! Hơn nữa bắt đầu từ cổng bệnh viện, sự tiết adrenaline của hắn đã tăng cao. Khi hắn nói đồ ngốc, cảm xúc bất tri bất giác như nuớc lũ phá vỡ đê lý trí. Chỉ là khi đó hắn còn chưa chú ý tới sự thay đổi của nội tiết.

"Quả nhiên là vậy! Loại phương pháp khống chế cảm xúc của mình không hoàn mỹ bằng phương pháp "cắt bỏ" như trước đây! Chỉ cần chạm vào nghịch lân thì tâm trạng sẽ dao động nghiêm trọng như lũ lụt phá vỡ đê... Vốn không cảm thấy gì, nơi nào rước lấy bụi trần! Tiêu diệt trực tiếp hiệu quả hơn nhiều so với việc ức chế cảm xúc bất cứ lúc nào!”

Khi hắn tự kiểm điểm bản thân, Lý lão đầu đã trở lại. Không ngoài dự đoán của Lâm Phong, ông ta không thể đưa ra ngoài dù chỉ một người! Không chỉ vậy, suýt nữa ông ta còn bị người nhà bệnh nhân đánh đập.

"Tôi đã thất bại! Mọi người đều nghĩ rằng tôi đang nói chuyện giật gân! Họ thậm chí còn nói rằng đó là một điều tốt, còn tôi đang thì đang nói hươu nói vượn!”

Chuyện tốt?

"Trong ví dụ của cậu, hàng chục triệu bệnh nhân ung thư đã được chữa khỏi mà không cần điều trị, và mỗi người trong số họ đều trở nên trẻ hơn ở các mức độ khác nhau…Cậu hiểu rồi chứ? Lại có thể có người nói đây là chuyện tốt!"

Lý lão đầu vừa nói vừa dùng sức nện lên nóc xe, xem chừng là gần như muốn khóc rồi.

Lâm Phong cũng không nói gì.

Ngược lại Trần Đào Đào nói: "Sai một ly, đi một dặm! Lý lão sư! Ông đã cố gắng hết sức rồi! Tiếp theo, chúng ta phải tự cứu lấy mình trước!”

Lâm Phong mở cửa xe, kéo Lý lão đầu lên xe, Trần Đào Đào lập tức đạp chân ga. Động cơ gào thét, cả xe như mũi tên mà chạy đi.

Lúc này thời gian là 6:47, mặt trời đã hoàn toàn lặn, màn đêm buông xuống.

Trên thế giới này, người có thể làm Lâm Phong coi trọng, ngoại trừ bạn tốt Phương Vũ ra thì chỉ có Liễu Mi là tình nhân trong mộng mà hắn rình coi ba năm mà thôi. Còn người thân của hắn, Trần Đào Đào từng tốt bụng hỏi một câu, đổi lại là:

"Tôi quản đám gia súc kia làm cái quái gì?!"

Dù chỉ là oán hận hừ một tiếng như vậy, nhưng cho dù là ông cụ non Trần Đào Đào hay là người sành sỏi Lý lão đầu thì đều đã đoán ra sau chuyện này nhất định có các loại chuyện xưa thảm thiết giống như huynh đệ Xiển Vu Tường. Vì vậy hai người không nhắc tới việc này nữa. Mà Lâm Phong cũng buồn bực phát hiện, bởi vì nghịch lân bị động đến mà sinh ra hận ý mãnh liệt, lần thứ hai trong nháy mắt phá tan đê lý trí mà hắn đã thiết lập từ trước.

Trên đường trở về, Lâm Phong quyết định vẫn là gọi điện thoại cho Liễu Mi trước, kết quả lại làm cho hắn thiếu chút nữa phát điên lên.

Tại thời điểm quan trọng này, cô ấy lại không có ở nhà. Nguyên nhân là do mẹ cô ngất xỉu và hiện cô đang ở với mẹ tại Bệnh viện 180.

Bệnh viện là nơi nào chứ? Bây giờ nơi đấy chính là trại tập trung của quái vật đó!