Chương 20: Người thu hoạch ngày tận thế

"Đó là bởi vì sao chép và dán khá tiết kiệm sức lực!"

Suy nghĩ một chút, cuồi cùng Lâm Phong cũng giấu câu này ở đáy lòng, nếu không sợ rằng Phương Vũ sẽ bùng nổ mất.

Tiếng chuông cửa rất nhanh đã vang lên. Lâm Phong đi tới trước cửa mở cửa. Ngoài cửa có một cô gái trẻ tuổi. Còn về phần đồ đệ của Lâm Phong ở bên cạnh cô ấy thì trực tiếp bị hai người mở cửa cùng nhau bơ đẹp.

Ngũ quan Liễu Mi vừa nhìn đã biết là một người phụ nữ truyền thống. Gương mặt có những đường nét dịu dàng và hơi thở tri thức đặc trưng của những người xuất thân từ gia đình thư hương môn đệ. Trên người cô mặc một bộ đồng phục chuyên nghiệp màu trắng. Thân dưới mặc váy kéo dài đến đầu gối. Eo thon chưa tới một gang tay được một chiếc thắt lưng màu đen buộc lại. Thân trên của nàng chỉ lộ ra một đoạn cổ trắng như tuyết, mà thân dưới chỉ lộ ra một cặp đùi đẹp. Rất hiển nhiên, cô ấy ăn mặc khá là bảo thủ.

Trong nháy mắt khi cửa được mở ra, Phương Vũ lúc trước còn lấy thân phận chuyên gia dạy bảo Lâm Phong đã theo bản năng mà đặt ánh mắt lên trên bộ ngực của cô ấy. Thật ra dáng người của Liễu Mi khá là đầy đặn. Tuy rằng cô ấy ăn mặc bảo thủ, che kín mít hết thảy nhưng thứ dưới quần áo vẫn cố gắng khuếch trương ra bên ngoài làm chỗ đó nhô lên cao. Loại mâu thuẫn giữa cách ăn mặc tương đối bảo thủ và vóc dáng ma quỷ bẩm sinh này của cô ấy, ngược lại, lại làm tăng ham muốn chinh phục của người đàn ông. Ngay cả Phương Vũ là "Người thành thật" cũng không khỏi xấu xa nghĩ, nếu cô gái này làm một chút vận động thì cúc áo ở trên ngực có thể văng ra hay không?

Nhìn thấy Lâm Phong mở cửa, cô ấy khẽ gật đầu, rất lễ phép mà nhẹ giọng hỏi: "Anh là Lâm Phong Lâm tiên sinh sao? "

"Đúng vậy! Chuyện của cô, đồ đệ của tôi đã nói cho tôi biết! Mời cô vào!"

So với Phương Vũ có chút thất thố thì Lâm Phong lại ngược lại, biểu hiện của hắn khá bình thường. Hắn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào đối phương, trong ánh mắt không có tránh né, cũng không bất kỳ thứ gì khác. Rất thuần khiết rất tinh khiết. Còn chuyện hiện tại là 'hắn' nào thì cũng không ai biết.

Phía sau Liễu Mi, Trần Đào Đào lặng lẽ ra hiệu thắng lợi, mà lúc này Phương Vũ cũng nhân cơ hội rời đi.

#

Thật ra chuyện ngày hôm nay rất đơn giản, ổ cứng máy tính của Liễu Mi bị hỏng mà bên trong có rất nhiều tư liệu khách hàng quan trọng cho nên Liễu Mi mới lòng nóng như lửa đốt mà tìm người sửa chữa ổ cứng để lấy lại tài liệu. Nhưng ổ cứng này một khi hư hỏng thì cơ bản chỉ có thể thành phế liệu. Ngoại trừ rất ít cao thủ phần cứng máy tính ra thì cho dù là nhà sản xuất cũng không có cách nào.

Ngày hôm qua, sau khi Trần Đào Đào nhận được tin tức này thì lập tức tìm cách liên lạc với Liễu Mi. Sau đó cậu ta vỗ ngực nói Lâm Phong có thể sửa chữa, vì vậy mới có thể dỗ dành cô ấy tới đây.

Dưới lầu, Phương Vũ và Trần Đào Đào đứng ở cửa thang máy tầng trệt tán gẫu.

Phương Vũ hỏi: "Làm sao mà cậu lại biết ổ cứng của cô ấy cần sửa chữa vậy?"

"Một trong những đồng nghiệp của cô ấy là bạn gái mới của tôi. Thật tôi từ lâu tôi đã muốn lừa cô ấy tới đây để sư phụ gặp mặt một lần, xem như thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của ngài ấy. Nhưng không nghĩ rằng, sư phụ lại thực sự phục hồi sức khỏe như trên mạng nói!"

Phương Vũ thở dài nói: "Cậu ta có đồ đệ như cậu, thật sự là may mắn mà!"

"Lão Phương! Anh nói xem, sư phụ và cô ấy ở trong phòng sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Chắc bây giờ tên kia đang đứng ngồi không yên, mặt đỏ tía tai nhỉ!"

Hai tên gia hỏa ở một số phương diện rất giống nhau nhìn nhau một cái, hiểu ý mà cùng nhau cười nham hiểm.

"Lão Phương! Để tôi nói cho anh một chuyện, chính là chuyện của sư phụ! Sáu năm trước, rõ ràng ngài ấy là ông chủ mà khi tuyển chọn nữ thư ký, ngài ấy thế mà lại lo lắng đến mức mặt đỏ tía tai ở trước mặt những nữ sinh tới ứng tuyển đó. Khụ! Tôi thề! Tôi không hề nói chuyện này với người ngoài. Anh ngàn vạn lần đừng truyền chuyện này ra ngoài đấy! Nếu không ngài ấy sẽ giết tôi mất!

"Không có gì đáng ngạc nhiên cả! Tên đó có một số chỗ giống như một tên nhóc con vậy! Nhưng nghĩ lại, có rất nhiều nhà khoa học, cái gọi là thiên tài, trong tính cách đều có đủ loại tật xấu cổ quái. ví dụ như thầy hướng dẫn của tôi cũng vậy."

"Anh nói sư phụ sẽ ở cùng cô ấy bao lâu? Tôi đặt cược không quá mười lăm phút!"

"Mười lăm phút sao? Quá dài rồi! Tôi cược 10 phút!"

"Đinh" một tiếng chuông thang máy vang lên, hai người cùng nhau nhìn về phía cửa thang máy đang mở ra. Nhìn lại, không ngờ lại là Lâm Phong đang đưa Liễu Mi ra khỏi thang máy.

Chưa đầy năm phút... Trần Đào Đào và Phương Vũ cùng nhau ủ rũ cúi đầu, vẻ mặt "Chúng ta bị tên ngốc này đánh bại rồi!".

Ở vị trí cửa thang máy, Liễu Mi và Lâm Phong đang muốn vẫy tay tạm biệt thì Trần Đào Đào bước nhanh tới, giành cơ hội mở miệng trước: "Cô Liễu, bây giờ cô muốn trở về công ty sao? Anh ấy vừa hay muốn đến bệnh viện kiểm tra lại, vì vậy có thể thuận đường đưa cô đi một đoạn!"