"Không cần! Nhà tôi ở đối diện, hiện tại tôi không trở về công ty mà về nhà. Cám ơn cậu!
Sau khi lịch sự cười, cô gái dưới ánh mắt của ba người đàn ông, bước từng bước nhỏ, lắc lắc eo rắn phất tay rời đi. Chỉ để lại Trần Đào Đào và Phương Vũ đang hận rèn sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn tên khốn còn đang không biết mình sai ở đâu.
"Sư phụ à! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Yếu tố đầu tiên của việc tán gái là phải nắm bắt mọi cơ hội để đưa gái về nhà! Sao anh lại quên vậy chứ?"
"À! Tôi thật sự quên mất!"
Phương Vũ,Trần Đào Đào cùng nhau hít sâu một hơi, chỉ hận bùn nhão không dính lên được tường.
"Vậy sư phụ, anh có nắm chắc việc sửa ổ cứng này không? Sư phụ à! Vốn tôi chỉ muốn cho anh nhân dịp này gặp sư mẫu một lần, chưa từng lo anh có thể sửa được hay không, dù sao tình hình của anh lúc ấy..."
"Nếu là ngày hôm qua, tôi có thể không sửa được nhưng hôm nay..."
Lâm Phong giơ tay phải lên.
"Tôi tin tưởng, hiện tại trên thế giới này, không có máy móc nào mà tôi không sửa được!"
#Một chiếc Mercedes-Benz S màu đen đang trên đường đến bệnh viện ung bướu. Người lái xe là Trần Đào Đào, còn chủ xe Lâm Phong thì ngồi ở ghế sau, biểu tình trên mặt có chút nghiêm túc. Trần Đào Đào quen thuộc với hắn biết nên biết giờ phút này "Vị sư phụ" này nhất định lại đang suy nghĩ vấn đề phức tạp nào đó.
Sau khi đưa Phương Vũ về đón vợ con về nhà thì Lâm Phong lập tức bảo đồ đệ lái xe đưa hắn đến bệnh viện ung bướu của thành phố (Lưu ý: Khối u thực ra cũng là bệnh viện ung thư).
"Sư phụ, anh muốn đến đó kiểm tra sức khỏe sao? Chuyện hôm nay thật sự quá quái dị rồi, hiện tại trên mạng đều truyền ầm lên! Có người nói người ngoài hành tinh muốn xâm nhập trái đất, có người thì nói đây là cánh cửa giữa các vì sao bị mở ra. Lại có người nói đây là dấu hiệu của năm 2012 đến sớm. Tôi nghe nói rằng đã có nhiều người đổ xô vào siêu thị điên cuồng mua sắm, ha ha..."
"Có ai nói sẽ có nguy cơ sinh học hay gì đó không?"
"Có! Những bệnh nhân ung thư điên cuồng ăn uống, thực sự làm cho rất nhiều người sợ hãi! Đúng rồi! Trên mạng có lời đồn, những người giống như sư phụ anh đột nhiên tự khỏi bệnh, có vài người thế nhưng lại có được các loại công năng đặc dị như có thể phun lửa, cách không bắt vật.... Dù sao truyền đến có mũi có mắt, cũng không biết là thật hay giả! "
"Lời đồn là thật."
"Cái gì?"
Xe vừa lúc chạy đến ngã tư gặp đèn đỏ, Trần Đào Đào đạp mạnh phanh dừng xe, quay đầu lại nhìn sư phụ chỉ lớn hơn cậu ta ba tuổi rưỡi.
"Đào Đào, sau khi chuyển sang đèn xanh thì lái nhanh một chút! Bây giờ tôi rất đói...."
Vừa rồi, Lâm Phong và Lý lão đầu nói chuyện qua điện thoại, hắn đưa ra một yêu cầu kỳ quái: Nhờ ông ta giúp chuẩn bị một bộ áo trắng của bác sĩ. Hắn phải đến khoa nội trú để "Giúp đỡ" kiểm tra những bệnh nhân ung thư không trị mà khỏi đó.
"Loại cảm giác đói khát này, không phải dựa vào thức ăn là có thể lấp đầy! Bệnh viện Ung bướu là nơi tập trung bệnh nhân ung thư trong toàn thành phố. Tôi tin rằng ở đó chắc chắn có thể tìm thấy thứ gì đó để xua tan cảm giác đói khát này..."
Trong lòng lẩm bẩm, Lâm Phong chậm rãi giơ tay phải lên. Ngón trỏ hắn vẽ một vòng tròn trong không khí, lại vẽ thêm một vòng tròn bao lấy vòng tròn đó.
Rất nhanh Đèn xanh đã bật. Trần Đào Đào đạp mạnh chân ga, Mercedes phát ra một tiếng gào thét, nhanh chóng chạy đi.
Mùa thu ở phương Bắc, mặc dù chỉ mới năm giờ mà mặt trời đã nghiêng về phía tây. Hoàng hôn chiếu trên những cái cây trơ trọi, tạo nên những hình ảnh dương nanh múa vuốt dữ tợn trên mặt đất.
Trời ơi! Trời sắp tối rồi....
#"Đào Đào, dừng lại! Nhanh lên!"
Cách Bệnh viện Ung bướu 100 mét, chiếc Mercedes đậu bên đường.
"Sư phụ, anh làm sao vậy? Sao anh lại đổ mồ hôi lạnh như vậy? Anh lại không thoải mái sao?"
Lâm Phong vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng lẩm bẩm: "Quả thực chính là đứng bên cạnh một đám dã thú. .."
Vẻ mặt Trần Đào Đạo ngơ ngác nhìn xung quanh. Ngoại trừ một đống xe taxi thì không có gì dị thường cả. Những chiếc xe taxi xếp hàng dài chặn ở cửa do người nhà mang theo bệnh nhân đột ngột hôn mê đến khám.
"Cậu ở đây chờ tôi!"
Lâm Phong nhảy xuống xe, nhanh chóng chạy đến trước một chiếc taxi cách đó không xa. Hành khách bên trong là một người đàn ông bất tỉnh và hai người nhà của anh ta.
Hắn đập vào cửa sổ nói: "Tôi là bác sĩ! Bây giờ trong bệnh viện đã hết chỗ nên hãy để tôi xem bệnh nhân ở đây một chút!"
Hắn giả mạo bác sĩ nên người nhà dễ dàng mở cửa xe cho hắn vào chẩn đoán.
"Hôn mê bao lâu rồi?"
"Nửa tiếng trước."
"Trước đây anh ta có tiền sử ung thư không?"
"Không! Hai tháng lão Trần mới kiểm tra sức khỏe, rất khỏe mạnh! Không bị ung thư."
Lâm Phong đặt tay lên cổ người đàn ông, lập tức bắt đầu "phân tích".