Chương 19: Phương diện này cậu quả nhiên là rất ngu ngốc!

"Có! Tôi của trước kia là một cỗ máy hình người tuyệt đối lý trí, trên người không có nửa điểm cảm xúc của con người! Mà tôi của bây giờ, toàn bộ hỉ nộ ái ố, thất tình lục dục đều ở đây! Sự khác biệt duy nhất của ‘tôi của hiện tại’ và ‘Tôi trước buổi trưa’ chính là tôi sẽ trở nên rất bình tĩnh khi cần thiết. Điều kiện tiên quyết là tôi có thể duy trì lý trí, không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của riêng mình! "

“Nếu như cậu không thể duy trì lý trí thì sao?”

"Vậy tôi sẽ trở thành một kẻ ngốc giống như khi tôi còn học đại học!"

"Đồ ngốc sao? Một thằng ngốc như vậy thì vẫn đáng yêu hơn một chút!”

“Thế nào? Cậu đã hài lòng chưa?”

Lâm Phong dừng lại, sau đó vươn tay phải về phía Phương Vũ.

“Lăn! Đây là đường cái, tôi không muốn mọi người nghĩ rằng chúng ta có gian tình!"

“Ha ha ha! Hủ nữ Tiểu Lệ kia, trước kia cả ngày đều nói chúng ta là gay đấy thôi!"

“Cậu tránh xa tôi ra một chút! Tay của cậu thật là đáng sợ! Cả đời tôi gặp ác mộng đều là vì nó đấy!”

(Sự thay đổi từ nghiêm túc đến trêu đùa quấy rối đều rất nhanh. Chỉ là đối với hai người này mà nói thì là rất bình thường. Bạn bè, có khi chính là như vậy đấy!)

Khi Lâm Phong trở lại chỗ ở của mình thì lại nhìn thấy ba chiếc xe cứu thương, một đám người ở xung quanh vây xem náo nhiệt. Phương Vũ tiến lên hỏi thăm. Thì ra nửa tiếng trước, trong tiểu khu này liên tục có bảy người không hiểu sao lại té xỉu. Lâm Phong nhìn xe cứu thương ở phía xa, khẽ nhíu mày.

Ngay sau đó, một số xe cứu thương chạy qua chung cư nhưng là đi đến những toà chung cư khác. Ở nơi xa cũng truyền đến âm thanh tương tự, đến nỗi trong một thời gian dài chỉ nghe thấy tiếng xe cứu thương.

"Lâm Tử, sao lại có nhiều xe cứu thương như vậy?"

"Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?"

"Tôi còn tưởng chuyện gì cậu cũng biết..."

"Chúng tôi về đây mới được hai mươi phút mà tôi đã nghe thấy tổng cộng ba mươi mốt tiếng xe cứu thương rồi!"

"Đừng khoe khoang về năng lực của cậu nữa! Cậu vẫn nên nhanh chóng học bản lĩnh tán gái đi!"

Trong lúc chờ người đẹp đến cửa, Lâm Phong bị đuổi đến trước máy tính trong nhà để lên mạng tra cứu tư liệu, tạm thời ôm chân Phật đi bổ sung kiến thức "Theo đuổi phụ nữ". Phương Vũ thì đứng trên bệ cửa sổ nghịch kính viễn vọng cao bội của hắn nhìn đông nhìn tây.

"Này! Lâm Tử, đến lúc cô ấy tới thì cậu sẽ không lo lắng đến nói không nên lời đấy chứ?"

"Tôi nói này Lâm Tử! Cậu phải nhớ kỹ, khi nói chuyện với cô ấy, cậu phải bình tĩnh mà nhìn thẳng vào đối phương, không nên cố ý dời ánh mắt đi! Cậu đừng ngại khi nhìn thẳng vào mắt của cô ấy!"

"Còn nữa, theo như tin tức mà Đào Tử truyền đến thì cô ấy thuộc thành phần tri thức, rất được ông chủ trọng dụng nên ánh mắt của một người phụ nữ như vậy cũng rất cao. Cuộc sống có thể rất chú ý đến tư tưởng. Cậu phải học cách uống rượu, ngồi quán Bar và hát karaoke. Bây giờ những người đó đều thích những nơi đó. Còn nữa..."

"Phương Tử! Cậu có biết tôi đang nghĩ gì không?"

"Nghĩ cái gì?"

"Nếu cô ấy đến, tôi trực tiếp đẩy cô ấy xuống thì có phải sẽ dễ dàng hơn một chút không?"

"Cái đồ súc sinh! Đó là hành vi phạm tội! Ồ! Tôi nhìn thấy đồ đệ của cậu rồi! Đi theo cậu ta còn có một người đang xuống taxi. Để tôi xem nào!... Vớ đen, cặp đùi đẹp…Cặp đùi cực phẩm đấy! Vóc dáng cao hơn đồ đệ của cậu, thêm cả giày cao gót thì nếu cậu đứng chung với cô ấy thì cậu có thể thấp hơn một chút! A! Cô ấy quay mặt lại rồi! Yo! Ánh mắt của tiểu tử cậu quả thật rất tốt đấy!"

"Đương nhiên rồi! Đối với phụ nữ, thật ra tôi là rất kén chọn đấy..."

Phương Vũ đứng ở cửa sổ không biết, ngoại trừ mấy phút đầu Lâm Phong có tìm kiếm một chút kiến thức liên quan đến "Theo đuổi phụ nữ" thì thời gian còn lại đều đang tìm kiếm các loại chuyện kỳ quái đã xảy ra vào ngày hôm nay, mà ánh mắt của hắn cũng càng ngày càng nghiêm túc.

Nghe nói người đến, lúc này hắn mới tắt màn hình, cơ thể xoay tròn chín mươi độ trên ghế, đối diện với Phương Vũ.

"Tôi nói này Phương Tử! Lát nữa tôi nên dùng biểu tình gì để đối mặt với cô ấy đây?"

"Cái này cũng cần tôi dạy sao? Đầu tiên là cậu phải bình tĩnh, nở một nụ cười lịch sự. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng vào mắt của cô ấy. Giọng nói không quá cao cũng không quá thấp, tốt nhất là có thêm một chút từ tính!"

Lâm Phong cẩn thận hỏi từng ly từng tí: "Cái này... Cậu có thể làm mẫu cho tôi một chút không? Để tôi dễ sao chép biểu hiện và giọng điệu của cậu."

"Đào Tử nói không sai! Trong phương diện này, cậu quả nhiên là rất ngu ngốc!"

Phương Vũ cầm kính viễn vọng đập mạnh vào đầu mình, trên đời này sao lại có cực phẩm như vậy chứ? Cậu đã sắp đầu ba rồi mà sao vẫn còn non nớt như chim non như vậy?