Chương 18: Cậu nói nhiều hơn rồi!

Phương Vũ ở phía sau hắn nói: "Còn nửa tiếng nữa, Đào Tử sẽ đưa cô ấy tới đây. Cậu định đi gặp cô ấy như vậy sao?"

"Tôi biết cậu muốn nói gì! Cậu muốn nói đó không phải là tôi, nhưng cậu sai rồi! Từ khi đi ra ngoài cho đến bây giờ, cậu đã nhầm lẫn một điều, tôi đã không cắt bỏ những thứ đó! Trước đây tôi "cắt", chỉ vì năng lực của tôi có hạn cho nên chỉ có thể phong ấn chúng lại! Mà bây giờ tôi..."

Lâm Phong vươn tay trái ra, đầu ngón tay trỏ đặt vào trán mình trong gương.

"Đã có thể khống chế và thao túng chúng rồi! Theo một khía cạnh nào đó, bây giờ chính là kết hợp của tôi của hiện tại và tôi trong quá khứ. "Tôi" mà cậu rất không thích đó, trên thực tế chỉ là sản phẩm chưa hoàn thành. Còn "Tôi" bây giờ, chính là sản phẩm đã hoàn thành!"

Đầu ngón tay của Lâm Phong đặt trên kính, bắt đầu vẽ vòng tròn xoắn ốc.

"Phương Vũ, cậu biết không? Thế giới này đang thay đổi! Năng lực của tôi nói với tôi rằng thế giới sẽ có một cơn bão trong vài ngày tới! Thậm chí sẽ có một cuộc xáo trộn lớn! Tôi đã nghe thấy tiếng sấm trước khi bão tố đến! "

"Ý cậu là sẽ có loạn lạc sao? Ý cậu là gì?"

“Mấy ngày tới, tôi nghĩ chúng ta sẽ rất bận rộn. Được rồi! Thời gian không còn nhiều nữa, cô ấy sắp tới rồi, chúng ta vẫn nên trở về chờ họ đi!”

Lâm Phong quay đầu, nhìn về phía Phương Vũ ở sau lưng. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, liên động mấy khối cơ bắp, sau đó nở nụ cười. Nụ cười kia rất chi là thân thiết.

Phương Vũ cảm thấy như không khí chung quanh đã giảm xuống vài độ.

"Phương Tử! Nụ cười của tôi là xuất phát từ bản năng chứ không phải căn cứ vào tình hình mà chế tạo ra."

Giọng nói không nóng không lạnh của Lâm Phong càng làm cho cậu ta cảm thấy lạnh. Đây là lời nói thật sao? Lão huynh, đây là điều mà cậu muốn sao?

"Phương Tử! Thật ra Lâm Phong trước kia mà cậu quen biết, vào năm thứ hai đại học, vào ngày mà mẹ tôi bệnh chết thì cũng đã chết rồi! Ngày đó, cũng chính là ngày mà năng lực trên người tôi thức tỉnh, cũng là ngày mà tôi hiểu rõ mọi chuyện! Kể từ đó, tôi đã cố gắng tạo ra một cái tôi mới.”

“Khi đó tôi còn là sinh viên, vẫn chưa quen biết Đào Đào. Tôi hoàn toàn mới này, hoàn toàn là căn cứ vào tính cách của cậu để làm vật tham chiếu! So với tôi, cậu có tính tình rất tốt, đối xử với mọi người khoan dung, không thể hiện sự không vui. Đối với cấp trên đủ tôn trọng, đối với cấp dưới cũng có thể dung túng. Thậm chí ngay cả một người rất khó kết giao như tôi mà cậu cũng có thể trở thành bạn tốt! Cậu biết không, huynh đệ? Tôi vẫn luôn theo dõi bóng lưng cậu!"

"Cho đến nay, cậu đã nghĩ sai một chỗ! Tôi căn bản không muốn hoàn toàn biến mình thành một cỗ máy hình người biết suy nghĩ, dù sao một cỗ máy hình người biết suy nghĩ thì quá buồn tẻ, quá nhàm chán! Ý tưởng ban đầu của tôi là sử dụng cỗ máy hình người đó để trở thành cái chân thứ hai của tôi để đối phó với các mối quan hệ chán ghét đó! Mặc dù theo một nghĩa nào đó, đây chính là nhân cách phân liệt.”

"Tính cách con người sinh ra, là một thứ quá phức tạp! Nếu lấy năng lực của tôi để phân tích nó thì chỉ sợ ngay cả da lông cũng không làm được. Tuy rằng tôi có vật tham chiếu nhưng nếu muốn đắp nặn bản thân giả tưởng bên trong sự vật thì căn bản là không có khả năng. Cho dù là tôi của hiện tại cũng không làm được.”

“Cho nên tôi chỉ có thể lấy lui làm tiến, cuối cùng chỉnh thành như vậy. . Điều duy nhất tôi không nghĩ đến là, sau khi tôi "Cắt" xuống thì tôi không thể khôi phục lại như ban đầu! Chân thứ hai trong kế hoạch của tôi đã trở thành bộ não của tôi và hoàn toàn thay thế tôi. Bây giờ nhìn lại thì nó thực sự là liều lĩnh. Nếu không phải là có căn bệnh ung thư này thì có lẽ tôi sẽ sống mãi trong cuộc sống tẻ nhạt này!”

"Nhưng bây giờ, kế hoạch của tôi đã thành công! Lúc trước tôi cắt bỏ tất cả những cảm xúc của mình, sau đó tạo ra một loạt các mặt nạ ảo trong những dịp khác nhau để đối mặt với thế giới. Còn tôi bây giờ, với ý chí chủ quan của riêng mình, khi cần thiết sẽ giống như đóng đập nước vậy, khi cần thiết sẽ tắt những điều bất lợi, sau đó để lại một phần hữu ích để đối mặt với thế giới. Nói một cách đơn giản, trước đây tôi đang làm giả còn bây giờ là lọc bỏ các tạp chất.”

Trên đường trở về, hầu như đều là Lâm Phong nói chuyện, mà Phương Vũ lại một mực sắm vai người nghe.

“Cậu trở nên nói nhiều hơn!”

"Bởi vì không nói rõ ràng thì không được! Từ khi ở tiệm cơm, tôi đã nhận ra cậu đang xa lánh của tôi. Tôi muốn tiếp tục duy trì tình bạn của chúng ta thì nhất định phải nói rõ ràng. Tôi biết cậu không thích tôi trước đây. Trong thời gian tôi bị bệnh nặng này, cậu đã giúp tôi. Đây là những điều mà một người bạn thực sự sẽ làm! Bạn bè của tôi rất ít, nói chính xác hơn thì cậu chính là người bạn duy nhất!”

“Cậu nói cậu của hiện tại và cậu của trước kia có khác nhau sao?”