Chương 17: Tất cả biểu lộ hỉ nộ ái ố đều là giả

"Tính cách là một loại phản ứng hóa học. Chỉ bằng cách thay đổi tất cả các chất hóa học trong cơ thể tôi về tính cách thì tôi có thể thay đổi tính cách của mình, thậm chí là thao túng, kiểm soát tính cách của mình!"

Lâm Phong chân thật, hắn sẽ không chủ động nói chuyện với người xa lạ, bởi vì hắn có chướng ngại giao tiếp với người xa lạ. Muốn hắn chủ động đi bắt chuyện với một người xa lạ, vậy quả thực không khác gì lột da hắn.

Phương Vũ vừa nhìn Lâm Phong nói chuyện, vừa âm thầm lắc đầu. Hiện tại Lâm Phong hoàn toàn mô phỏng thần thái của đồ đệ Trần Đào Đào của hắn. Bản lĩnh lớn nhất của người kia chính là khi đi trên đường cũng có thể tùy tiện bắt chuyện với một người qua đường xa lạ. Chỉ sau hai ba câu đã có thể tán chuyện trên trời, dưới biển. Có thể nói là cao thủ giao tiếp.

"Chú à! Chú yên tâm ăn đi! Con chỉ cần đặt tay lên gáy của chú bắt mạch một chút là được, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì."

Sau khi nhận được sự đồng ý của đối phương và người nhà, Lâm Phong thuận lợi đặt ngón trỏ và ngón giữa của tay phải lên gáy ông ta, đầu ngón tay tiếp xúc với da cổ, Lâm Phong nhắm mắt lại.

"Đầu tiên loại bỏ sự buồn bực trong đầu. . . . . . Xong rồi! "

Loại bỏ hoàn tất! Kích thích tuyến yên, để cho nó tiết ra các thành phần hóa học của sự kiên nhẫn và bình tĩnh ... Hoàn thành!”

“Phân tích bắt đầu!”

"Quả nhiên là giống như tôi đã nói! Thức ăn vừa vào dạ dày đã nhanh chóng hòa tan thành chất lỏng. Sau đó tiến vào ruột non và được hấp thu nhanh chóng! Toàn bộ quá trình chỉ mất ba phút!"

“Tốc độ trao đổi chất của các tế bào cao gấp ba lần so với người bình thường, hoạt động năng lượng của các bộ phận của các cơ quan tăng gấp đôi, hơn nữa tình trạng này còn đang tăng lên."

"Các sợi cơ bắp ở khắp mọi nơi trong cơ thể đang được tăng cường . . Tìm được rồi! Những thứ tôi đang muốn tìm! Quả nhiên, giống như tôi suy đoán..."

"Chỉ là, thứ này, không hoàn chỉnh, rất không hoàn chỉnh! Chỉ giống như bán thành phẩm, phôi không trọn vẹn. Thứ bên cạnh kia cũng cho tôi cảm giác tương tự. Nhiều lắm cũng chỉ là một vật chưa hoàn thành hoặc là tàn thứ phẩm, không có nửa điểm tác dụng!”

Ngón tay Lâm Phong vừa đặt chính là mấy phút đồng hồ, lúc này hắn mới buông tay dưới ánh mắt nghi ngờ của người nhà đối phương.

"Thân thể chú rất khỏe mạnh! Tim đập của chú cực kỳ mạnh mẽ, trình độ khỏe mạnh của trái tim quả thực không khác gì thanh niên hai mươi tuổi!”

Mang theo nụ cười áy náy trả lời xong tình hình thì Lâm Phong có chút tiếc nuối trở lại bên cạnh bàn.

Phương Vũ hỏi: "Có phát hiện gì không?”

"Có một chút nhưng tôi không tìm thấy những thứ tôi muốn. Thời gian đã gần tới rồi, chúng ta đi mua quần áo đi.”

Hai người đàn ông hai mươi tám, hai mươi tuổi đi dạo trong cửa hàng thời trang thì nhanh chóng hơn phụ nữ rất nhiều. Vào cửa, chọn, thử, trả tiền, 10 phút sau tất cả đã ok!

Người đẹp vì lụa, sau khi khôi phục sức khỏe và “Đóng gói” lại thì Lâm Phong hiện tại so với bộ dạng nhếch nhác, mặt lệch của trước kia thì tốt hơn nhiều. Sự thay đổi của hắn không chỉ là về ngoại hình, mà còn cả tinh thần và khí chất. Lâm Phong trước khi "tự cắt", tính cách rất nhiều chỗ còn rất ấu trĩ, vẻ ngoài lại càng không đáng nói. Nhiều lắm cũng chỉ được coi là một trạch nam phiên bản nâng cấp mà thôi. Chỗ đáng tán thưởng chính là có kỹ thuật làm cho người ta phải hâm mộ. Còn cái gì mà nam tính hay khí phách nam tử hán hấp dẫn phụ nữ thì cùng hắn căn bản không có bất kỳ quan hệ nào.

Mà khoảng thời gian sau khi cắt những thứ "Dư thừa" đến trước khi bị bệnh, hắn chính là một loại tồn tại giống như yêu nghiệt. Khi đó Lâm Phong luôn lộ ra biểu cảm, lời nói phù hợp với tình hình làm người ta hài lòng nhất. Nhưng bản chất của hắn lại cứng rắn như đá, hết thảy tất cả biểu lộ hỉ nộ ái ố đều là tạm thời chế tạo ra khi cần thiết.

Nhìn vào gương, Lâm Phong có chút tự luyến nhìn vào hình tượng hoàn toàn mới của mình trong gương, thỏa mãn gật đầu. Mái tóc cắt thành từng khúc tấc dựng thẳng như kim, đường nét góc cạnh trên khuôn mặt rõ ràng, thể hiện rất tốt sự cứng rắn của nam tử hán. Còn đôi mắt kia, lại lộ ra tia sành sỏi. Đó là bộ phận làm hắn hài lòng nhất.

Hắn nói với chính mình trong gương: "Bắt đầu từ bây giờ, mày có thể nhìn thấy những điều mà trước đây mày không thể nhìn thấy!"